Chu Phạm đến tầng một, ánh trăng mông lung xuyên thấu qua cây du đồng đặc trưng của Trừng Sơn.Điện thoại di động của cô lại vang lên, là tin nhắn Lương Thù Tuyển gửi tới.[Chỗ anh đang kẹt xe.][Khoảng 30 phút nữa anh sẽ đến.Chu Phạm cong môi trả lời: "Ừm, em ở đây chờ anh.Lương Thù Tuyển: [Không cần đâu.Lương Thù Tuyển: [Đi vào trong ngồi đi.]Cô nhấn vào một tin nhắn, nội dung tin nhắn đại khái nói rằng trong KTV có một đám người đang tổ chức tiệc, Chu Phạm có thể đến náo nhiệt một chút.Chu Phạm đọc những dòng tin nhắn kia, liền nhắn tin lại cho Lương Thù Tuyển: "Vậy em lên lầu hai của KTV nha?]Lương Thù Tuyển: (Được.]Chu Phạm dập tắt điện thoại di động.Cô thoáng nhìn qua mặt trăng cách đó không xa, ở trong bóng đêm cô ngẩng đầu mí mắt cong cong.
Mặc dù Lương Thù Tuyển không biết hôm nay là sinh nhật của cô nhưng cô vẫn rất vui.Những mảng lá cây du đồng lớn giương lên, những hạt ánh sáng loang lổ được định ở thân cây tráng kiện, đất đáy màu mỡ bồng bềnh xung quanh thỉnh thoảng vang lên vài tiếng sủa chó.Cô chào tuổi mười chín của mình một cách bình thường.
Không náo nhiệt, không ồn ào nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy rất vui vẻ.Chu Phạm cầm điện thoại di động đi lên lầu.
Trên lầu trong KTV tiếng hát ồn ào, cầu thang là loại thang nối bằng gỗ trên tường treo áp phích phim thập niên 80.Mặc dù đây là một thị trấn nhưng phong cách KTV còn sót lại từ thế kỷ trước, Chu Phạm lại rất thích.Sau khi vào phòng KTV, mọi người vẫy tay chào cô.
Chu Phạm đi qua, một đám người đều tràn đầy tiếng cười vui vẻ, nói là đang chờ cô.Chu Phạm cong môi, nói: "Chúng ta chơi trò chơi gì?"Một số người trả lời: "Thật hay thách.”"Được." Chu Phạm ngồi trên ghế sa lon."Nhưng chúng tôi sẽ nói trước quy tắc trò chơi, người không chịu trả lời câu hỏi và không dám mạo hiểm là phải chấp nhận trừng phạt."Chu Phạm cười nói: "Cái gì trừng phạt? ”Từ Vụ: "Uống rượu.”Nếu bình thường, Chu Phạm sẽ không uống rượu bởi vì bên cạnh không có ai cô không dám uống cũng không dám đem chính mình đặt mình vào thế nguy hiểm.Nhưng đợi lát nữa Lương Thù Tuyển sẽ tới, cô uống một chút cũng không sao dù sao cũng có anh ở đây.Chu Phạm liền nhìn lướt qua mọi người, ừ một tiếng: "Được rồi.”Nhưng hôm nay vận khí của cô không tệ, liên tiếp mấy ly rượu cũng không chuyển đến nơi cô.KTV đổi một bài hát của Dương Thiên Kiều, chai rượu rỗng màu xanh liền chuyển động lăn qua mặt bàn đá cẩm thạch.
Qua nửa phút, bình rượu khó khăn lắm mới ổn định chỉ về phía Từ Vụ cùng đạo diễn nam sinh.Đều là độc thân, sân khấu được mở ra, hai người lại là tính tình phóng khoáng.Mọi người ở đây liền hoan hô, cười đùa không dứt.Chu Phạm chống cằm lên xem náo nhiệt.Một nam sinh đứng dậy và đề nghị: "Đây mà cũng được gọi là mạo hiểm? Thật sự không có ý nghĩa.”Từ Vụ bị kích động: "Được rồi.”Nam đạo diễn đeo kính vàng, cũng nói theo Từ Vụ."Ừm..." Nam sinh ngẫm nghĩ một hồi cũng đưa ra quyết định: "Hay là hai người ôm nhau một cái đi?”"Ôm một chút cũng không có ý nghĩa - nghĩ cái gì khác đi."Chu Phạm không hùa theo bọn họ đưa ra những hình phạt, một mình cô ở trước buổi tiệc nhàm chán nhìn chằm chằm đồng hồ trước mặt.Qua một phút, Chu Phạm nghe được người trên sân cuối cùng quyết định hình phạt dành cho Từ Vụ và nam sinh kia."Từ Vụ, cậu chụp một tấm ảnh gửi cho người yêu cũ của cậu đi."Từ Vụ: "Ảnh gì?”"Ảnh thân mật của hai người đó." Có người chỉ chỉ Từ Vụ và nam sinh.Chu Phạm đang uống coca không đường, nghe vậy liền giương mắt nhìn về phía Từ Vụ.Hóa ra chơi lớn như vậy sao?Từ Vụ ngược lại rất bình tĩnh: "WeChat kéo đen, Q | Q cũng xóa bạn bè, không có thông tin liên lạc.”"Người yêu cũ của cậu là Trình Tử Kim đúng không? Tôi có wechat của anh ấy." Một trong những người ở đám đông đó lên tiếng.Từ Vụ ngược lại là người không tình nguyện chịu thua ván cược này, không nói hai lời liền một lần nữa thêm Trình Tử Kim vào danh sách bạn bè.Nhưng năm phút qua, Trình Tử Kim cũng không đồng ý.Mọi người đành phải thay đổi hình phạt để Từ Vụ cùng nam sinh nhảy một điệu nhảynóng bỏng.Trò chơi bắt đầu lại.Chu Phạm giống như có linh cảm, nhìn chằm chằm bình rượu chuyển động.
Nửa phút sau, linh cảm của cô đã đúng, lần này cái chai thật sự chỉ sang hướng của cô.Nhưng điều bất ngờ là chỉ có một mình cô ấy.Bởi vì không có người đứng ở phía bên kia của chai rượu vang.Chu Phạm cũng không tình nguyện chịu thua, nghe mọi người nói thật lòng cũng là mạo hiểm.Cuối cùng, cô đã chọn mạo hiểm.Từ trước đến nay cô không thích nói sự thật so với phân tích suy nghĩ chân thật trong lòng, chi bằng mạo hiểm đến thống khoái.Nhưng cô không nghĩ tới đám người này là thực sự tàn nhẫn, đem chủ ý mạo hiểm gắn lên cho Lương Thù Tuyển.Mọi người vẫn gọi là phó đạo diễn Chu Phạm: "Phó đạo diễn, nếu không bây giờ cậu gọi điện thoại cho Tuyển Ca đi?”Vừa dứt lời, liền có người kêu gào: "Gọi điện thoại thì có ý nghĩa gì a.”Chu Phạm cảm thấy có chút bất an, sớm biết liền chọn nói thật.Cô giơ tay lên: "Tôi có thể thay đổi lựa chọn không?"Mọi người cười tủm tỉm nói không thể.Cô nói thêm: "Vậy thì tôi phải uống rượu rồi."Mọi người làm sao có thể bỏ qua thời khắc vui vẻ này.
Hơn nữa trên sân chỉ có Chu Phạm chưa từng mạo hiểm qua, liền nói: "Hiện tại cậu nói uống rượu? Đã quá muộn.”"Tôi nghĩ ra rồi." Có người nhìn lướt qua Chu Phạm, bật ra một câu: "Phó đạo diễn, cậu gửi tin nhắn cho Tuyển ca đi, gửi tin nhắn chúng tôi yêu cầu.”Một giọng điệu nâng cao hùa theo nói: "Đúng rồi, gửi tin nhắn có nội dung do chúng tôiyêu cầu."Những người khác nhao nhao phụ họa, tràng diện nhanh chóng trở nên náo nhiệt.Chu Phạm mím môi dưới, giương mắt hỏi: "Gửi cái gì? Nội dung không thể đi quá xa.”Cô cầm di động, mọi người liền tiến lại gần Chu Phạm, lông mày Chu Phạm đều muốnnhíu lại hết.Tuy rằng cô là người muốn đánh cược, nhưng mà...Cô thở dài nhẹ nhàng.Hai người nhìn Chu Phạm, bảo cô không được nói trước với Lương Thù Tuyển, thứ cô sẽgửi đi là thử thách của trò chơi mạo hiểm.Một phút sau, mọi người đã thảo luận.Chu Phạm lại nhẹ nhàng thở dài, cầm điện thoại di động nhấn vào hộp thoại với LươngThù Tuyển."Gửi cái gì vậy?" Cô ngước mắt lên và hỏi.Không khí chậm lại vài giây, cô chớp mắt liền nghe thấy một người từng chữ từng chữ nói: "Em nhớ anh, em có thể gặp mặt anh, ôm anh một chút được không?"Nói xong, người nọ lại liếc mắt nhìn Chu Phạm: "Cái này chẳng qua là không đáng nói chứ? Chúng tôi chưa bao giờ nói gì hết.”"Đúng vậy, phó đạo diễn chúng tôi đối với anh rất tốt câu này không phải rất bìnhthường sao?""Đúng vậy.""Hơn nữa cậu và Tuyển ca lại không gặp được nhau, chúng tôi chỉ muốn xem anh ấy sẽ quay lại với cậu như thế nào, phó đạo diễn cũng không cần thật sự ôm anh ấy."Chu Phạm chậm rãi nâng mí mắt lên, ngón tay chậm rãi gõ bàn phímAi có thể ngờ được, Lương Thù Tuyển đã ở trên đường gặp cô.Đầu Chu Phạm cơ hồ muốn nổ tung, cho dù chỉ là đùa giỡn nhưng Lương Thù Tuyển sẽcoi như là thật sao thì sao?Cô thật sự không đoán được Lương Thù Tuyển sẽ trả lời những lời này như thế nào.
Dựatheo tính cách của anh, cách trả lời có khả năng nhất, hẳn là một dấu chấm hỏi.Sau đó tiếp tục trả lờiCó cần thiết không? Mấy ngày nay mới gặp, nghĩ như vậy ta?Một phút sau, rất khó khăn Chu Phạm đánh ra câu này.
[Em nhớ anh, em có thể gặp mặt anh, ôm anh một chút được không?Nửa giây sau, cô nhẹ nhàng cắn răng, nhắm mắt lại và ấn gửi.Những người khác nhìn cô và mỉm cười.Chu Phạm thiếu chút nữa tự kỷ, cô chỉ cần nghĩ đến phản ứng của Lương Thù Tuyển khinhìn thấy tin nhắn này, cô đều cảm thấy xấu hổ.Bản thân cô không phải là người quá phóng khoáng, khi yêu cũng rất chậm chạp điểmnày chính cô cũng biết.Nếu không phải tại trò chơi mạo hiểm này, đại khái trong một khoảng thời gian rất dài trong tương lai, cô cũng sẽ không gửi tin nhắn này cho anh.Chu Phạm đem điện thoại di động đảo ngược lên mặt bàn, nhấc mắt lên người xem náonhiệt trước mặt: "Gửi đi a.”"Không được chơi xấu." Tất cả mọi người hét lên: "Điểm mấu chốt là xem câu trả lời của Tuyển Ca.""Đúng vậy trọng điểm là câu trả lời."Vì thế Chu Phạm lại bị ép đặt điện thoại lên mặt bàn, mở hộp thoại với Lương Thù Tuyển,chờ anh trả lời tin nhắn của cô.Nhiều người nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô trên mặt bàn và hơi thở của cô đãchậm lại.Nhưng Lương Thù Tuyển chậm chạp không trả lời cô.Năm phút đã trôi qua.Chu Phạm giương mắt nhìn bọn họ nghĩ trước tiên nên chơi một ván thật lòng.
Bỗngnhiên Từ Vụ liền kinh hô thành tiếng: "Lương Thù Tuyển đã trả lời tin nhắn rồi.”Một bộ dáng rất kinh ngạc trước câu trả lời của Lương Thù Tuyển.Chu Phạm chớp chớp mắt, thuận thế nhìn lên màn hình di động.Mọi người cũng cùng nhau nhìn qua.Lương Thù Tuyển một dấu chấm hỏi lại.Lại đợi ba mươi giây, cũng không có tin tức truyền đến trong điện thoại di động của ChuPhạm.Mọi người đều hét lên: "Chỉ có một dấu chấm hỏi, không có gì khác?"Chu Phạm cong môi cười, kỳ thật rất hài lòng với câu trả lời của Lương Thù Tuyển.
Bởi vìdù sao nhiều người như vậy, trả lời một dấu chấm hỏi cũng rất tốt."Tôi còn tưởng Lương Thù Tuyển yêu đương sẽ không giống như lúc bình thường" Một nữsinh nói: "Không nghĩ tới lúc bình thường với lúc yêu lại giống nhau như đúc.”Một phút trôi qua.Tất cả mọi người đều cho rằng điện thoại di động của Chu Phạm sẽ không vang lên nữathì bỗng nhiên màn hình điện thoại lại sáng lên.Chu Phạm cho rằng đó là tin nhắn rác, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào nhìn về phíatin tức kiaNhưng không nghĩ tới là Lương Thù Tuyển gửi tới.[ừm, anh cũng nhớ em](Vừa rồi điện thoại di động của anh không có tín hiệu."Mẹ kiếp,