Sau hai giờ, Hạ Thừa Nghĩa sửa sang lại quần áo một chút mang theo Tiền Lung Lung và Tần Dương sảng khoái tinh thần lái xe rời đi, trong nét mặt bình tĩnh bao hàm thoả mãn, thật là.
.
.Thẩm Học Văn quần áo mất trật tự chật vật nằm rạp trên mặt đất, dáng vẻ đau lưng chuột rút không bò dậy nổi.Thiệu Hoa hai tay ôm ngực đứng ở trước mặt anh ta, chau mày nói: "Đứng lên đi, đừng giả bộ.
Nếu không phải tôi ở đây quan sát toàn bộ quá trình, tuyệt đối sẽ cho rằng Hạ Thừa Nghĩa áp dụng quy tắc ngầm với cậu nữa đấy.
Quần áo là tự cậu kéo, cái bàn là tự cậu làm cho đổ nện trên người mình, có đau hay không?"Thẩm Học Văn nện trên mặt đất, cắn răng nói: "Đụng vào eo rồi, không đứng dậy được!""Đáng đời! Cậu nói cậu cố ý đè cái bàn trên người mình có ý nghĩa sao?""Tôi cho rằng có thể kích thích lòng thông cảm vốn vô cùng ít ỏi của cậu ấy." Thẩm Học Văn hai mắt rưng rưng, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Thiệu Hoa, "Thế nhưng tôi không nghĩ tới, hóa ra cậu ấy căn bản không phải là một người biết cảm thông!"Thiệu Hoa thấy Thẩm Học Văn đáng thương, rất muốn đồng tình với anh ta (Thẩm Học Văn), thế nhưng có vẻ anh ta (Thiệu Hoa) cũng chẳng hề có loại đức tính biết cảm thông này, cho nên bất luận thế nào cũng thấy buồn cười.
Cầm điện thoại di động lên tính một chút điều kiện Hạ Thừa Nghĩa vừa nêu ra khi nãy, Thiệu Hoa cố nén cười đến đau bụng."Theo điều kiện Hạ Thừa Nghĩa đưa ra, một năm sau chẳng nhẽ cậu định uống gió Tây Bắc mà sống à? Có thể thảm đến mức ngay cả tiền thuê nhà cũng không đóng nổi hay không?""Cậu ấy giữ ổ chó trong nhà lại cho tôi đó." Thẩm Học Văn thật sự rất muốn khóc."Hơn nữa.
.
.
Cậu ấy còn kí hợp đồng với cậu dưới tên công ty điện ảnh và truyền hình của cậu ấy nữa hả? Không phải.
.
.
trong lĩnh vực thiết kế của Hạ Thừa Nghĩa, có cái nào liên quan đến làng giải trí à?" Bởi vì từ nhỏ Thiệu Hoa đã bị cha anh ta dạy dỗ, cho nên vẫn luôn tự cho rằng mình đủ hiểu rõ Hạ Thừa Nghĩa, nhưng ở trong sự nhận thức của anh ta, thì Hạ Thừa Nghĩa cho tới bây giờ cũng không có giao thiệp với giới văn nghệ."Anh ấy vừa mới quyết định mở công ty!" Thẩm Học Văn nắm tay, điều này đại biểu tương lai mười năm của anh ta đều phải chịu sự tàn phá của Hạ Thừa Nghĩa, càng bi thảm hơn chính là, mười năm sau ai biết Hạ Thừa Nghĩa có bỏ qua cho anh ta không nữa."Xin nén bi thương." Thiệu Hoa nói với giọng hết sức bi thương, mặc dù nét mặt nhìn có chút hả hê của anh ta hiện tại cũng sắp không kiềm chế nổi nữa rồi.
Tuy nhiên anh ta cũng là diễn viên chuyên nghiệp, nhất định có thể ngay trước khi Thẩm Học Văn ngẩng đầu nhìn thì đã kịp thay đổi nét mặt !"Cậu nén bi thương trước.
.
.
Có thể giúp tôi gọi xe cứu thương không? Sao lại không có mắt gì hết vậy hả? Nãy giờ mà tôi vẫn còn chưa bò dậy nổi đây nè!" Thẩm Học Văn