“Nhưng đây là thi đấu.” An Lan bất đắc dĩ nở một nụ cười.
Chẳng qua trong lòng cậu vẫn vô cùng biết ơn Cố Lệ Vũ vì đã cố ý tới đây để an ủi mình, đáng lẽ lúc này hắn nên chú tâm vào trận đấu mới phải.
“Thật ra tôi cảm thấy cách Diệp Vân so sánh quá trình theo đuổi mục tiêu với việc yêu thích một người là hoàn toàn không đúng.” Cố Lệ Vũ nói.
“Thật sao?” Hứng thú của An Lan nháy mắt được khơi dậy.
Tính tình của Cố Lệ Vũ không giống như đã có người trong lòng, làm sao hắn biết được thích một người không giống bắn súng chứ?
Thế nhưng suy nghĩ của đối phương lại nằm ngoài dự đoán của An Lan.
“Mười mét mục tiêu di động là một quá trình kiểm soát cơ thể. Cậu điều chỉnh hô hấp, tiết tấu của mình, từ khi ngắm bắn đến lúc nổ súng, đều thông qua năng lực tự chủ để khống chế mục tiêu.”
“Vậy nó có gì khác với việc thích một người chứ?” An Lan nhìn thẳng vào mắt Cố Lệ Vũ.
“Thích một người là quá trình tự đắm chìm của bản thân.” Cố Lệ Vũ từ tốn nói.
Trong ấn tượng của An Lan, Cố Lệ Vũ là người có kỷ luật, luôn tự khắc chế bản thân, ba chữ “tự đắm chìm” này vĩnh viễn không có khả năng hình dung hắn.
“Ban đầu chỉ bị thu hút bởi bộ dáng nâng súng của người nọ. Sau đó thì vô thức chú ý đến nụ cười, những đề tài tán gẫu, sở thích, thậm chí là cả sự điềm tĩnh và dũng cảm của người này. Bởi vì chú ý cho nên mới phát hiện hết thảy của đối phương đều hợp tâm ý mình.”
Thanh âm của Cố Lệ Vũ tựa như tiếng đàn Cello vang lên trong phòng nhạc, trầm thấp, ngập tràn từ tính nhưng cũng rất cô độc. Nó một mực kiếm tìm, chờ đợi có ai đó lắng nghe, thấu hiểu mình.
Chỉ là không phải bất cứ kẻ nào cũng đều có thể tiến vào căn phòng này.
An Lan nhìn xoáy vào đôi mắt của hắn, cố gắng kiếm tìm những dấu hiệu tự đắm say trong đó.
“Chờ đến khi bản thân muốn ngừng mà chẳng thể ngừng được mới chợt hiểu ra rằng, không phải mọi thứ của đối phương hợp tâm ý của mình, mà bởi hết thảy của người này đều khiến trái tim tôi rung động. Không phải bất cứ ai nâng súng giống cậu ấy, hay cười như cậu ấy đều có thể làm tôi yêu mến.”
Trái tim An Lan dường như đã biến thành một dây đàn của cây đàn Cello kia, khi một nốt nhạc cất lên, trái tim cũng giống như bị kinh sợ mà đập loạn nhịp.
Chờ đến khi hoàn hồn mới hiểu được đó không phải kinh sợ, mà là cõi lòng yên ả đã xuất hiện một tia dao động.
“Tất cả mọi thứ của đối phương đều trở thành tập hợp khiến tim tôi rung động. Cậu ấy là khẩu súng này, mà tôi chính là một tấm bia có ý thức. Cậu ấy vô ý chĩa mũi súng vào tôi, còn tôi lại khát khao được cậu ấy xuyên thủng.”
Nhưng lời nói của Cố Lệ Vũ, khiến tâm trạng đang cuống quýt vì “phản ứng chậm” của An Lan dần dần bình ổn lại.
“Phản ứng chậm cũng không có gì xấu. Trạng thái được xây đắp từ từ trở thành một thành trì kiên cố, sẽ không dễ dàng sụp đổ chỉ vì một tia sét hay một cuộc tấn công. Mà hầu hết những tuyển thủ thoạt nhìn như tiến vào trạng thái rất nhanh kia thì lại rất yếu ớt. Chỉ cần một viên gạch vỡ, cả mặt tường đều sẽ sụp xuống.” Giọng điệu Cố Lệ Vũ rất khách quan.
An Lan bỗng nhiên hiểu ý của Cố Lệ Vũ, hắn hy vọng cậu có thể khẳng định được chính mình, biến “phản ứng chậm” trở thành một ưu điểm, chứ không phải khuyết điểm.
“Khi số lần thi đấu ngày càng nhiều, thời gian cậu dựng lũy xây tường cũng càng ngày càng ngắn. Cho nên duy trì trạng thái của bản thân còn khó hơn làm dao động tâm thái của chính mình.”
Cố Lệ Vũ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào An Lan từ một góc độ khác, hắn đang xác nhận An Lan có thực sự nghe lọt những lời mình vừa nói hay không.
Một tia sáng động lòng người lướt qua tròng mắt đen láy tựa như ngọc.
An Lan nở nụ cười, nắm bàn tay khẽ đấm vào vai đối phương: “Cảm ơn nhiều, bây giờ tôi đã không còn rối rắm nữa rồi.”
Ở phía xa, Tiêu Thần quay đầu nhìn Lâm Hoài Ân, nở nụ cười vô lại: “Lão Lâm nhìn thấy không, cạm bẫy của thầy chẳng có tác dụng với An Lan gì cả.”
Hứa Tinh Nhiên cũng nở nụ cười: “Vừa rồi còn kêu người ta ‘nhóc con’, sao giờ đã gọi thẳng tên rồi?”
Tiêu Thần vỗ vỗ đầu gối mà đứng lên, “Có đối thủ khiến người ta tôn trọng, thì cũng có kẻ……tựa như ruồi bọ mà vo ve vờn quanh.”
Tiêu Nam đứng gần đó nghe thấy vậy thì khựng lại, quay đầu hung hăng lườm Tiêu Thần một cái.
Tiêu Thần cong môi nở nụ cười, hoàn toàn chẳng để đối phương vào mắt, trái lại còn ung dung lấy một sợi dây chun có hình hoa hướng dương với một chú ong nho nhỏ từ trên cổ tay xuống, buộc một búi tóc ở sau đầu.
Thời gian năm phút nghỉ giải lao đã kết thúc, tất cả các tuyển thủ đều quay trở lại vị trí của mình, bắt đầu thi đấu nội dung mục tiêu nhanh.
An Lan ghìm súng, điều chỉnh lại hô hấp của mình, nhịp tim đập rộn ràng cũng dần đần bình tĩnh, toàn bộ tạp âm và cảm giác dư thừa đều bị cậu tách ra khỏi thế giới của mình.
Cậu không biết thành tích bắn lượt đầu của những người khác như thế nào, cậu thậm chí còn chẳng phát hiện khi bản thân bóp cò, mục tiêu mới chỉ chạy được một phần ba quãng đường.
Thành tích đã có, 9.9 điểm.
An Lan khôi phục trạng thái ban đầu, không hề để ý đến thứ hạng của mình có biến hóa.
Từ phát súng thứ ba trở đi, thành tích của An Lan đều đặn duy trì trong khoảng 10.2 điểm đến 10.5 điểm. Đây là một điểm số cực kỳ xuất sắc, rất nhiều vận động viên hàng đầu của tỉnh cũng chưa chắc đã có thể phát huy ổn định như vậy.
Top năm cũng có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Hứa Tinh Nhiên hạng ba vượt qua Diệp Vân giành vị trí thứ hai, Cố Lệ Vũ vẫn xếp hạng ba, Diệp Vân lại bị rớt xuống hạng bốn, mà Tiêu Thần lần đầu tiên quay lại thi đấu sau chấn thương ở vai vẫn vững vàng dẫn đầu.
Tiêu Nam nhìn bảng xếp hạng thì sửng sốt một hồi, bởi vì An Lan đã vượt qua Lưu Thanh Dương của câu lạc bộ Tuấn Hà mà bám sát nút vị trí của gã.
“Hừ.” Tiêu Nam nhíu mày, gã không có thời gian tính toán điểm số mỗi lần bắn của An Lan, chỉ biết bản thân cần phải có trạng thái tốt hơn nữa, nếu không thì sẽ bị tên vận động viên đến từ câu lạc bộ vô danh kia vượt mặt.
Phát súng thứ mười một, tâm trạng của An Lan đã hoàn toàn bình tĩnh, cậu biết bản thân cần phải nhiệt tình và có khát vọng khống chế đối với mục tiêu của mình hơn nữa.
Cánh tay An Lan bắt kịp tiết tấu của bia ngắm, bắn được 10.5 điểm, nhất thời san bằng điểm số với Tiêu Nam.
Tiêu Nam cố tình không chú ý đến bảng xếp hạng, mặc dù tuổi tác không lớn nhưng gã lại có kinh nghiệm thi đấu phong phú hơn An Lan rất nhiều. Phát súng thứ mười hai lại dẫn trước An Lan 0.1 điểm.
Giữa hai người âm thầm diễn ra một cuộc so tài quyết liệt, khoảng cách chênh lệch luôn duy trì từ 0.1 đến 0.2 điểm. Tưởng chừng sẽ vượt mặt nhau bất cứ lúc nào, song lại như bị quỷ ám, chẳng ai có thể chân chính vượt lên được.
Còn lại năm lượt bắn cuối cùng, Tiêu Nam ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng xếp hạng, máu nóng trong người dồn lên não.
Mẹ kiếp, sao vẫn chưa vượt qua được thằng khốn này?
Điểm số của hai người vậy mà lại bằng nhau.
Mà Hứa Tinh Nhiên đã xuất sắc giành được vị trí thứ nhất, tiếp đến là Tiêu Thần, Diệp Vân hạng ba và Cố Lệ Vũ hạng bốn.
Bốn người này hình thành một cục diện chẳng ai có thể phá vỡ được, khoảng cách chênh lệch chỉ giới hạn từ 0.1 đến 0.5, có thể hình dung thứ hạng của bọn họ sẽ được thay đổi sau mỗi lượt bắn.
An Lan giống như tách biệt với thế giới bên ngoài, cậu chỉ cảm cả người đang nóng lên, dòng máu mang theo một nỗi khát vọng nào đó đang rục rịch lan ra khắp cơ thể. Cậu đang chờ mục tiêu của mình xuất hiện, thậm chí còn hưởng thụ quá trình ngắm bắn nó.
Khi bóp cò, ánh mắt cậu vẫn gắt gao khóa chặt mục tiêu, cơ thể không thay đổi tốc độ chuyển động cho đến khi bia ngắm hoàn toàn biến mất.
10.6 điểm, trước mắt đây chính là thành tích tốt nhất của An Lan, cậu lập tức dẫn trước Tiêu Nam 0.3 điểm, giành được vị trí thứ năm.
Tiêu Nam cảm giác một sự bực bội nho nhỏ dấy lên trong lòng, phát súng tiếp theo thằng khốn này không thể lại bắn được 10.6 điểm nữa.
Giống như những gì huấn luyện viên Lâm và Cố Lệ Vũ đã nói, một khi An Lan đã tiến vào trạng thái thì sẽ được phòng thủ hết sức kiên cố, muốn làm cậu dao động, gần như là không có khả năng.
Phát súng thứ tư đếm ngược, An Lan bắn được 10.5 điểm. Tiêu Nam bắn không tệ, nhưng chỉ có 10.4 điểm, khoảng cách giữa hai người biến thành 0.4 điểm.
Tiêu Nam nghiến răng nghiến lợi, ban đầu gã không biết An Lan, không hiểu vì sao một huấn luyện viên tài ba như Lâm Hoài Ân sẽ mời một tuyển thủ vô danh đến đấu tập.
Nhưng hiện giờ Tiêu Nam đã hiểu rõ, muốn thắng được một đối thủ như An Lan, bắt buộc phải tích lũy được ưu thế thật lớn ở giai đoạn trước, một loại ưu thế mà ngay cả khi An Lan tiến vào trạng thái tốt nhất, phát huy ổn định nhất cũng không thể nào xoay chuyển được.
Chỉ cần An Lan vượt qua gã, sự chênh lệch này sẽ mỗi lúc một lớn.
Lượt bắn thứ ba đếm ngược, An Lan bắn được 10.2 điểm. Chẳng qua đối với đám tuyển thủ trẻ tuổi bọn họ, có thể bắn trúng vòng mười trở lên trong mỗi lượt bắn đã là ưu tú lắm rồi.
Tiêu Nam bắn được 10.4 điểm, gỡ gạc được chút tỉ số, nhưng gã còn chưa kịp khẳng định bản thân thì phát súng tiếp theo An Lan đã bắn được 10.4 điểm. Tiêu Nam cảm thấy vô cùng mệt mỏi khi cứ phải điều chỉnh tâm thái của mình để đuổi theo mỗi bước của An Lan.
Gã thật không cam lòng, gã biết trạng thái của mình không có bất cứ vấn đề gì. Vấn đề chân chính nằm ở chỗ trạng thái trong giai đoạn sau của An Lan quá tốt, tựa như một bức tường kiên cố không thể nào phá vỡ, chắn ngay trước mắt gã.
Rốt cuộc cũng đến một phát súng cuối cùng, Tiêu Nam thầm nhủ bản thân đã thi đấu với nhiều đối thủ như vậy, giờ phút này không thể suy sụp, tuyệt đối không thể suy sụp được.
Tiêu Nam bắn được 10.5 điểm, thành tích này tương đối xuất sắc, nhưng gã lại chẳng thể nào cười nổi.
Bởi vì gã biết rõ,
chỉ cần phát súng này An Lan tiếp tục bắn trúng vòng mười trở lên, khoảng cách giữa bọn họ sẽ chẳng thể nào thu hẹp lại được. Thậm chỉ mười phát súng trong trận chung kết cũng không đủ để Tiêu Nam xoay chuyển tình thế.
Tư thế của An Lan rất vững vàng, không ai có thể nhìn ra tâm tình lúc này của cậu.
Khẽ nín thở, bàn tay nâng súng bắt theo tiết tấu của mục tiêu. “Đoàng” một tiếng, mấy huấn luyện viên đang đứng nhìn đều cảm thấy phát súng này bắn quá vội vàng, nhưng thành tích 10.4 điểm đã khiến bọn họ im miệng.
“Đứa nhỏ này tự tin hơn rồi.” Huấn luyện viên Lâm dường như đang suy tư điều gì mà nhìn về phía An Lan.
“Chẳng phải anh muốn bắt lỗi đứa nhỏ này, khiến cậu nhóc phải tự hoài nghi bản thân mình sao?” Huấn luyện viên của Diệp Vân có chút buồn cười hỏi.
“Nhưng vẫn không ngăn nổi khả năng điều chỉnh tâm lý tuyệt vời của cậu ấy.” Huấn luyện viên Lâm buông tay.
“Anh để tâm đến An Lan như vậy là muốn phải lôi kéo tới Quan Sơn Hải ư?” Huấn luyện viên của Diệp Vân lại hỏi.
Lâm Hoài Ân nghe xong thì chau mày: “Sớm biết thế này đã chẳng mời anh đến xem đấu tập rồi. Coi bộ anh muốn cướp người với tôi hả?”
Huấn luyện viên của Diệp Vân là một Omega rất nho nhã, ông ta híp mắt cười: “Một hạt giống tốt thì ai chẳng muốn dẫn dắt chứ.”
“Phắn đi. Bên tôi nhắm trước rồi.”
“Anh nói đến trận trung kết rồi, học trò của anh nói muốn giành quán quân là có thể giành được quán quân chắc?”
“Sao nào? Tên chết tiệt anh muốn cướp người với tôi thật hả, tôi tuyệt giao với anh.”
“Dùng tuyệt giao để uy hiếp tôi hả?”
Lâm Hoài Ân vô lại đáp: “Đúng vậy, đúng là tôi đang uy hiếp anh đấy.”
“Thế bây giờ chúng ta tuyệt giao luôn đi.”
“……”
Kết thúc vòng đấu loại, bảng xếp hạng được công bố ngay lập tức.
Trước mắt, Hứa Tinh Nhiên vẫn xuất sắc dẫn đầu, hạng hai là Cố Lệ Vũ, vị trí tiếp theo lần lượt là Tiêu Thần và Diệp Vân, nhưng khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là An Lan vậy mà lại xếp hạng năm.
Rõ ràng lúc kết thúc nội dung mục tiêu chậm, người này vẫn còn xếp hạng hai từ dưới đếm lên...
Lúc này An Lan đang ôm súng ngồi ở một góc, đầu cúi xuống, khuôn mặt tì lên trên báng súng, trông giống như đang ngủ.
Nhưng người khác lại biết cậu đang muốn duy trì trạng thái của mình, không để bị ngoại giới quấy nhiễu.
Lưu Thanh Dương đi tới chỗ Diệp Vân, nửa đùa nửa thật mà nói: “Đọc tin nhắn trong nhóm câu lạc bộ của chúng ta chưa? Bọn họ lại bắt đầu cá cược rồi đấy.”
“Vậy à? Bọn họ cược ai thắng?” Diệp Vân cũng không lấy điện thoại ra, chỉ mỉm cười mà hỏi Lưu Thanh Dương.
“Trước mắt Hứa Tinh Nhiên được nhiều người ủng hộ nhất, sau đó là cậu, rồi tới Cố Lệ Vũ. Thật ra hôm nay Tiêu Thần phát huy rất khá, nhưng chấn thương trên vai vừa mới hồi phục, mọi người đều không quá coi trọng cậu ta.” Lưu Thanh Dương trả lời.
Diệp Vân lúc này mới chậm rì rì vặn nắp chai nước khoáng: “Sao không có người nào cược An Lan?”
Lưu Thanh Dượng khựng lại, lúc này mới ý thức được từ sau nội dung mục tiêu chậm, gần như là mỗi phát súng của An Lan đều trúng vòng mười trở lên, giúp cậu từ hạng hai đến ngược vọt tới vị trí thứ năm. Khoảng cách chênh lệch giữa An Lan và Diệp Vân lúc này chỉ có 2.3 điểm mà thôi.
Lưu Thanh Dương tính toán một chút, điểm số trung bình của An Lan sau 30 phát mục tiêu nhanh là 10.28 điểm, còn Diệp Vân mới chỉ có 10.25 điểm.
Trong nháy mắt đó, Lưu Thanh Dương rơi vào trầm mặc.
“Người thật sự thông minh, phải biết đối thủ hiện giờ của mình là ai.” Diệp Vân hất cằm.
Lưu Thanh Dương dõi theo tầm mắt của Diệp Vân, phát hiện Hứa Tinh Nhiên tuy đang ngồi trên sân nói chuyện với huấn luyện viên Lâm, nhưng vẫn luôn nhìn về phía An Lan ngồi ôm súng nghỉ ngơi.
Thậm chí Tiêu Thần đang dựa mình vào ghế, dáng vẻ như bố đời, song ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi An Lan.
Thời gian nghỉ giải lao sắp kết thúc, khi An Lan đứng dậy, ngay cả Cố Lệ Vũ cũng nghiêng người mà nhìn qua.
Lưu Thanh Dương thầm nghĩ, cậu nhóc An Lan này được nhiều người chú ý thật.
Huấn luyện viên Lâm nhắc nhở mọi người, “Mời các tuyển thủ nhanh chóng bước vào vị trí, trận chung kết mười mục tiêu nhanh sắp bắt đầu.”
Vị trí trong trận chung kết được sắp xếp dựa theo bảng xếp hạng ở vòng đấu loại. An Lan vốn ở ngoài cùng lại được chuyển vào chính giữa.
Đứng bên cạnh cậu chính là Diệp Vân.
Khi Tiêu Nam đi qua chỗ Tiêu Thần, Tiêu Thần cười khẩy một tiếng: “Chó hoang vẫn lợi hại hơn chó nhà nhỉ?”
Hai mắt Tiêu Nam trợn lên, túm áo Tiêu Thần: “Mày nói cái gì?”
“Tao nói chó hoang lợi hại hơn chó nhà đấy. Có vấn đề gì không?” Tiêu Thần biếng nhác hỏi lại một câu, đôi lông mày khẽ nhướng lên, lộ ra vẻ châm chọc.
“Mày bảo ai là chó nhà?” Tiêu Nam rống lên đầy giận dữ.
“Lời tao vừa nói có bảo ai là chó nhà sao?” Vẻ mặt Tiêu Thần rất bình thản, nhưng ánh mắt nhìn Tiêu Nam lại mang theo một tia lạnh lẽo, dường như ở trong mắt hắn, kẻ đứng trước mặt không phải một con người.
“Mày……” Tiêu Nam tức muốn trào máu.
“Tôi lặp lại lần nữa, các vị tuyển thủ mau chóng đứng vào vị trí của mình.” Huấn luyện viên Lâm đè thấp thanh âm, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.
Huấn luyện viên của Tiêu Nam cũng cau mày, lạnh lùng nói: “Tiêu Nam, đừng vì bất luận kẻ nào mà ảnh hưởng tới thi đấu. Đấu tập cũng vậy!”
Tiêu Nam không cam lòng mà quay đầu đi, bước tới vị trí của mình.
Trận trung kết cuối cùng cũng sắp bắt đầu.
An Lan chuyên chú vào mục tiêu của mình đến mức cho dù người đứng bên cạnh có là Diệp Vân nổi tiếng ở trong lời đồn, thì cũng chẳng thể thu hút được sự chú ý của cậu, vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm túc. Vị trọng tài đứng phía sau nhìn chằm chằm tấm lưng vững chắc của An Lan, chỉ cảm thấy tuyển thủ trẻ tuổi này thực ổn định.
“OK.” An Lan lạnh lùng nói.
Điều này có nghĩa là trọng tài đã có thể khởi động mục tiêu.
Từ giờ phút này mỗi một phát súng đều có lực ảnh hưởng chí mạng đối với kết quả cuối cùng.
Cái gọi là “nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục*” cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
(*Là thiên đường hay địa ngục, kết quả như thế nào chỉ dựa vào một suy nghĩ của con người.) Diệp Vân đứng bên cạnh đã hoàn thành lượt bắn đầu tiền, đang quay sang nhìn An Lan chằm chằm.
Nếu ngày thường An Lan là một nam sinh năng động sáng sủa, thế nhưng lúc ghìm súng dõi theo mục tiêu đang di động lại tựa như một lưỡi dao sắc bén vừa tút ra khỏi vỏ, mang theo sự lạnh lẽo bức người. Tầm mắt Diệp Vân vô thức dõi theo bóng dáng của An Lan, mãi đến khi có tiếng súng vang lên, yết hầu bị bóp nghẹt của anh ta mới có thể hô hấp lại một cách bình thường.
10.4 điểm, bằng điểm Diệp Vân.
An Lan thở phào một hơi, nhanh chóng điều chỉnh tư thế chuẩn bị tiến vào lượt bắn tiếp theo.
Không có bất cứ hương vị tin tức tố gì, thậm chí còn chẳng có cơ bắp căng chặt sắp bùng nổ, song Diệp Vân lại cảm giác được quanh người An Lan có một loại khí chất khiến cho con người ta an tâm cực kỳ.
Nó không phải năng lực dời non lấp bể, cũng chẳng phải ngọn lửa điên cuồng thiêu rụi cả đồng cỏ, nó thậm chí còn không có bất cứ hương vị gì, loại sức mạnh này không hề liên quan tới tin tức tố, Diệp Vân chỉ cảm thấy —— thằng nhóc này thật con mẹ nó đẹp trai quá đi mất.
Sau phát súng thứ năm, bảng xếp hạng lại có sự thay đổi, Hứa Tinh Nhiên vẫn vững vàng giữ vị trí thứ nhất, nhưng Tiêu Thần đã vượt lên xếp thứ hai, Cố Lệ Vũ hạng ba, người xếp hạng năm An Lan chỉ kém Diệp Vân có 0.6 điểm.
Về phần Tiêu Nam, gã đã có chút nóng nảy, bản thân còn đang muốn lật ngược tình thế, ai ngờ An Lan lại bám sát Diệp Vân, chẳng lẽ thằng nhãi này còn có thể vượt mặt Diệp Vân hay sao?
Mấy vị trọng tài đứng phía sau liếc nhìn nhau, tuy đây chỉ là một trận đấu tập, nhưng top ba tuyển thủ vẫn cạnh tranh nhau gay gắt, cách biệt điểm số cũng rất nhỏ. May mà đây là mục tiêu nhanh, chẳng tới năm phút nữa trận đấu sẽ kết thúc, nếu cứ kéo dài thế này mãi, nói không chừng mấy lão già bọn họ đều bị tắc nghẽn cơ tim luôn ấy chứ.
Lượt bắn thứ sáu đã bắt đầu, bộ dáng ghìm súng luôn luôn ôn tồn hòa nhã của Hứa Tinh Nhiên đột nhiên lại toát lên một tia sát khí, bia ngắm còn chưa chạy được một phần ba, hắn đã bóp cò rồi. Chẳng qua một phát súng này cũng không hề vội vàng, bởi vì đối phương đã bắn được điểm số cao nhất trong trận đấu này —— 10.8 điểm.
Ngay cả huấn luyện viên Lâm cũng khựng lại, thấp giọng nói một câu: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hứa Tinh Nhiên tích cực đến vậy.”