An Lan xoay người sang chỗ khác, không hề chú ý tới nắm tay của Cố Lệ Vũ đang chậm rãi buông lỏng ra, dường như có một bí mật suýt đã bị cậu phát hiện được.
Cố Lệ Vũ dẫn An Lan đến phòng tắm.
Trong phòng tắm có bồn tắm cùng với vòi hoa sen. Thời gian không còn sớm nữa, hiển nhiên là không thể ngâm mình trong bồn tắm.
Cố Lệ Vũ điều chỉnh nhiệt độ nước, nói cho An Lan biết chỗ để sữa tắm và dầu gội ở đâu, sau đó thì đi ra ngoài.
Dựa theo chất lượng sinh hoạt của Cố Lệ Vũ, An Lan luôn có cảm giác đồ hắn dùng đều là hàng nhập khẩu xa xỉ, thế nhưng những thứ xếp trên giá lại đơn giản vô cùng, chỉ có một chai sữa tắm hương dưa leo tươi mát của Dove và một chai dầu gội. Hương dầu gội gần giống loại An Lan thường dùng.
Dòng nước ấm áp chảy từ trên đỉnh đầu xuống, An Lan bỗng nhiên nhớ ra bản thân còn chưa hỏi Cố Lệ Vũ rốt cuộc thích chỗ nào trong câu chuyện đó.
Theo như những gì Cố Lệ Vũ vừa nói, có thể thấy rõ hắn chẳng có cảm xúc gì với kết cục của câu chuyện kia cả.
Chẳng lẽ sự phản kích của Omega không chỉ thay đổi được quan niệm của dân chúng, mà còn làm chuyển biến thái độ của giáo hội sao?
Tắm rửa xong xuôi, An Lan mặc đồ ngủ mà Cố Lệ Vũ đã chuẩn bị cho mình vào. Kiều Sơ Lạc vẫn thường khen cậu là “giá áo di động”, mặc cái gì cũng đẹp, nhưng đứng trước Cố Lệ Vũ thì vẫn còn kém xa.
Áo ngủ rộng thùng thích mắc trên người An Lan, để lộ ra hơn phân nửa xương quai xanh tinh xảo. Cánh cửa phòng tắm vừa mở ra, cậu đã nhìn thấy Cố Lệ Vũ đang đứng khoanh tay, lưng dựa vào tường, nghiêng mặt nhìn chằm chằm cửa phòng vệ sinh như thể đã đợi mình hồi lâu.
“Này, sao cậu lại……”
Cố Lệ Vũ buông tay, lúc này An Lan mới phát hiện trong tay hắn xách theo một chiếc khăn tắm, trực tiếp phủ lên trên đầu cậu.
Cách một lớp khăn lông, An Lan có thể cảm giác được ngón tay Cố Lệ Vũ đè trên đỉnh đầu mình, khẽ khàng xoa xoa.
“Lau khô tóc đi.”
“Ừ, cảm ơn.”
An Lan ngồi trên đầu giường, vừa xì tóc, vừa tiện tay lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên thấy mấy cái tin nhắn mà Kiều Sơ Lạc gửi tới.
Tiểu Kiều: [ Mày phản cắm sừng tao để cặp kè hotboy, tao muốn ly hôn với mày. ]
An Lan không nhịn được phì cười, bạn nhỏ Tiểu Kiều à, dựa vào chút tiền đồ cỏn con của cưng mà cũng đòi ly hôn với anh đây sao?
Có lẽ đã đợi một lúc lâu những chẳng thấy An Lan trả lời, Tiểu Kiều bèn gửi tin nhắn thứ hai tới: [ Ôi cái đệt, sao mày lại chẳng để ý tới tao? Mày với hotboy đang làm chuyện gì không thể miêu tả được đúng không? ]
Nhắc tới “chuyện không thể miêu tả”, An Lan quay đầu lại, liếc mắt nhìn bộ trang phục bắn súng đang đặt ở đầu giường bên kia.
Trong đầu cậu vậy mà lại hiện ra một hình ảnh.
Cố Lệ Vũ ngồi ở mép giường, sống lưng thẳng tắp như một cây Bạch Dương, hai chân thon dài gập lại, hơi mở ra tạo thành một góc độ khiến người khác mơ màng.
Hắn thong thả kéo khóa áo xuống, chậm rãi mở nó ra, ghé mặt tới gần, ngửi hương vị còn lưu lại bên trong áo bảo hộ, sau đó phủ nó lên mặt mình. Một tay hắn giữ chặt trang phục bắn súng, tay còn lại mang theo sự lãnh đạm đầy tự phụ, giờ phút này từ cổ tay tới đầu ngón tay đều nhiễm màu đỏ ửng.
Một nơi mà mọi người luôn cảm thấy sẽ không bị bất cứ thứ gì hấp dẫn, sẽ không dễ dàng bị kích động, thậm chí còn vĩnh viễn yên tĩnh…… lại đang khí thế bừng bừng.
An Lan hít sâu một hơi, cậu bị chính suy nghĩ trong đầu mình làm cho kinh hãi đến độ trái tim cũng muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Cậu gian nan nuốt một ngụm nước miếng, cúi đầu nhìn thấy tin nhắn thứ ba mà Kiều Sơ Lạc gửi tới: [ Quên mất không nói với mày, đây là cái cơ hội tốt. Tuy Alpha chất lượng tốt rất am hiểu cách khống chế tin tức tố của mình trước mặt người ngoài, thế nhưng chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết ở trong nhà mình. ]
An Lan nháy mắt hiểu được ý của Kiều Sơ Lạc.
Khứu giác của cậu nhạy bén hơn người thường. Nếu ở những nơi công cộng như trường học, Alpha chất lượng tốt có thể thu liễm tin tức tố của mình, nhưng khi ở nhà chắc hẳn sẽ thả lỏng, không kiềm nén nghiêm ngặt như vậy nữa.
Chỉ cần đã từng phóng thích tin tức tố, thì nhất định sẽ lưu lại hương vị.
An Lan cầm bộ trang phục bắn súng kia lên, dán mũi vào ngửi ngửi.
Cậu ngửi thấy một mùi hương tươi mát nhàn nhạt, là mùi nước giặt chuyên dụng của trang phục bảo hộ.
Ngoại trừ mùi này thì không còn bất cứ hương vị gì khác.
Nếu như Cố Lệ Vũ thật sự dùng bộ đồ bảo hộ này để quay tay, khẳng định là muốn giữ lại mùi hương của An Lan, thậm chí sẽ còn lưu lại cả hương vị tin tức tố nồng đậm của chính hắn, thế nhưng…… An Lan lại không ngửi được gì cả.
Điều này chứng tỏ Cố Lệ Vũ hoàn toàn không làm những chuyện khiến người xấu hổ giống như kịch bản của Kiều Sơ Lạc.
An Lan thở phào một hơi, chẳng qua cậu thật sự rất tò mò tin tức tố của Cố Lệ Vũ cố hương vị gì. An Lan nhướng mày, nhìn chiếc giường siêu to khổng lồ kia, cậu không tin lúc Cố Lệ Vũ ngủ, lại không bị rò rỉ ra một chút tin tức tố nào.
An Lan vùi mặt vào trong gối, dùng sức mà hít hà, chiếc gối này đã được Cố Lệ Vũ sử dụng, bên trên bao gối chỉ lưu lại mùi hương giống như dầu gội đầu bên trong phòng tắm.
“Không thể nào, một chút hương vị cũng không có sao?”
An Lan lật sang mặt bên, lại dí mũi ngửi ngửi, ngoại trừ hương dầu gội đầu, còn có mùi nước giặt quần áo.
Trên gối đầu không có, là bởi diện tích tiếp xúc quá nhỏ. Nếu Cố Lệ Vũ thật sự làm chuyện gì đó, khẳng định sẽ lưu lại hương vị.
Mọi người đều là thanh niên trẻ tuổi, tinh lực dồi dào, nếu cái gì cũng không làm thì Cố Lệ Vũ nên đi khám nam khoa đi!
An Lan xốc chăn lên, ngồi dựa vào đầu giường, duỗi tay kéo chăn trùm cả người kín mít, ở trong một không gian vừa nhỏ vừa kín như vật, An Lan cẩn thận mà hít ngửi.
…… Được rồi, hương nước giặt quần áo của Cố Lệ Vũ đúng là thơm thật đấy.
Ngoại trừ cái này, cậu chẳng ngửi được cái gì sất.
Mép giường bỗng nhiên bị lún xuống, là Cố Lệ Vũ, sao hắn lại trở lại nhanh như vậy chứ!
“Cậu lấy chăn của tôi trùm lên người mình, có biết nhìn giống cái gì không?”
Cách một lớp chăn, giọng nói vốn dĩ lạnh lùng của Cố Lệ Vũ tựa như một dòng nước nóng, đột ngột làm phỏng dây thần kinh của An Lan, huyết dịch khắp người dồn xuống dưới, mãnh liệt lao tới một nơi mà An Lan khó có thể mở miệng.
“Tôi đang ngửi xem hương nước giặt quần áo nhà cậu là loại nào thôi.”
An Lan kéo chăn ra, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với tầm mắt của Cố Lệ Vũ.
Ánh mắt hắn tựa như lửa nóng, quét qua trái tim hoảng loạn của An Lan, hừng hực mà bốc cháy. An Lan đột nhiên lùi về sau, vô thức kéo giãn khoảng cách với đối phương.
“Nhưng cậu giống như đang nhớ đến Alpha của mình, liều mình kiếm tìm hương vị của đối phương.”
Giọng điệu Cố Lệ Vũ thong dong vững vàng, nhưng nói những lời như vậy mà có thể bình tĩnh đến thế thì thật là không bình thường.
Ngọn lửa kia mỗi lúc một lớn, sau lưng An Lan toát ra một lớp mồ hôi mỏng, không phải vì sợ hãi, mà là thân thể đang xao động, càng kiềm chế thì lại càng khô nóng.
“Tôi không phải Omega.” An Lan nói xong câu đó, mới cảm thấy bản thân có chút giấu đầu lòi đuôi.
Cố Lệ Vũ chống cằm, nghiêng mặt, từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn rõ An Lan đang cúi gằm mặt xuống, từ dưới lên trên một cách rõ ràng.
“Khi Alpha nhớ đến người trong lòng, cũng sẽ như vậy.”
Cố Lệ Vũ không dùng Omega, mà là “người trong lòng”. Chỉ là, có người sẽ được hắn đặt lên đầu quả tim sao?
Ba chữ được Cố Lệ Vũ nói ra kia, khiến trái tim đập nhanh một cách khó hiểu.
“Tôi cứ tưởng một khi hoàn thành kí hiệu, thì Alpha sẽ yên tâm về Omega của mình chứ?” An Lan chỉ muốn chuyển đề tài nói chuyện, nhưng không hiểu sao lại cứ luẩn quẩn mãi, chẳng thể thoát ra nổi.
“Nếu là khắc cốt ghi tâm, cho dù có đánh dấu ngàn vạn lần vẫn sẽ bất an. Bởi vì một người vĩnh viễn không thể hoàn toàn chiếm được một người khác. Mỗi người đều có suy nghĩ tư tưởng độc lập.” Cố Lệ Vũ nhẹ giọng nói.
An Lan nhìn xoáy vào hai mắt Cố Lệ Vũ, sâu bên trong nó dường như tồn tại một thế giới khác có ngàn vạn ngọn đèn lưu ly đang lặng lẽ cháy, kiên nhẫn chờ người khám phá ra thế giới sáng lạn rực rỡ, chỉ tồn tại vì một người này.
“Càng hiểu rõ điều này, lại càng dễ phát điên.” Cố Lệ Vũ nói.
Trong lòng An Lan lộp bộp một tiếng.
Cố Vân Lễ với vợ mình đã từng ân ái biết nhường nào, sao Cố Vân Lễ có thể không ký hiệu vợ mình chứ? Thế nhưng ông ta vẫn phát điên.
“Có người nói, thích là phóng túng, yêu là khắc chế. Nhưng khắc chế lại là việc khó khăn nhất trên đời.”
Cố Lệ Vũ đứng thẳng lưng, khoảng cách giữa hai người lại được kéo ra một chút.
Loại cảm giác áp bác khi bị đối phương giam cầm bỗng chốc biến mất không chút tăm hơi, nhưng An Lan lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm.
Cố Lệ Vũ khẽ hỏi: “Tôi có thể ngủ cạnh cậu không?”
“Cậu không ngủ ở đây…… Còn muốn ngủ ở đâu?” An Lan ngẩn người.
“Nhưng vừa rồi hình như cậu sợ tôi.”
“Tôi sợ ma, tôi không sợ cậu.”
“Thật sao?”
“Ừ, thật.”
An Lan dịch xuống một chút, gối đầu lên trên gối.
Chăn bị xốc lên, bên cạnh truyền tới nhiệt độ cơ thể ấm áp. Cố Lệ Vũ không lại gần An Lan, mà là nằm cách một khoảng.
Hắn duỗi tay, nhấn công tắc, cả căn hộ thoáng cái chìm vào trong bóng tối.
“Tôi cảm thấy…… Câu vừa rồi cậu nói ngược rồi.” An Lan nói.
“Câu nào?”
“Tôi cảm thấy ‘thích là khắc chế, yêu là phóng túng’ mới đúng.”
“Tại sao?” Cố Lệ Vũ hỏi.
Mặc dù không nhìn rõ mặt, mà chỉ có thể nghe được giọng của hắn, thế nhưng lại mang tới cảm giác giống như một đứa nhỏ đang ngập tràn hiếu kì.
“Bởi vì chỉ là thích, cho nên mới có thể đè nén và khắc chế. Nhưng nếu thật sự yêu một người, làm sao có thể nhịn được chứ?” An Lan lật
người lại, khi tầm mắt đã quen dần với bóng tối, cậu có thể nhìn thấy hình dáng sườn mặt của Cố Lệ Vũ, vầng trán ưu nhã, chiếc mũi cao thẳng, cùng với khóe môi trũng xuống khiến con người ta phải suy nghĩ miên man.
“Alpha như tôi nếu không kiềm chế được, sẽ là thảm họa đối với người kia.”
“Chẳng phải có câu nói "nồi nào úp vung nấy sao"? Nếu nói cậu là tai họa hủy diệt hết thảy, thì người kia nhất định sẽ rất giỏi trùng kiến, đối phương sẽ xây phòng ở kiên cố, dựng thành đắp đập càng thêm vững chắc, cho cậu có đủ cảm giác an toàn, để sau cơn mưa trời lại sáng, sau thảm họa chính là tái sinh.”
“Một người như vậy, không tồn tại.” Cố Lệ Vũ nói.
“Nếu cậu có thể dễ dàng tìm được, thì người như vậy đâu còn ý nghĩa tồn tại gì nữa.”
An Lan nghĩ nghĩ, quyết không để Cố Lệ Vũ tiếp tục rối rắm ở chủ đề này nữa.
“Đúng rồi, cậu nói mình rất thích câu chuyện thời trung cổ kia, vậy cậu thích chỗ nào nhất? Khi Thánh kỵ sĩ phản kích? Hay là tình nghĩa quân thần lúc đầu của bọn họ?” An Lan hỏi.
“Tôi chỉ thích phần mở đầu của nó.” Cố Lệ Vũ nói.
“Mở đầu?”
“Khi phù thủy Hailar bị hỏa thiêu, kỵ sĩ của ông ta đã vượt qua tín ngưỡng và cái nhìn của thế tục để đưa ông ta đi.” Cố Lệ Vũ nói.
An Lan bỗng nhiên hiểu rõ thứ Cố Lệ Vũ thực sự kiếm tìm là gì.
Cố Lệ Vũ chính là phù phủy đang bị hỏa thiêu kia, mà kỵ sĩ của hắn lại không biết đang ở nơi nào.
An Lan biết mình không thể đến gần mà ôm lấy hắn, bởi bản thân cậu còn yếu đuối hơn cả Cố Lệ Vũ, nào có tư cách đồng cảm với hắn chứ. Cậu chỉ có thể duỗi tay qua, nhẹ nhàng túm lấy một góc áo ngủ của đối phương.
Khi cả hai không nói chuyện, không gian trở nên thực yên tĩnh, song An Lan vẫn chẳng buồn ngủ chút nào.
Lắng nghe hô hấp vững vàng của Cố Lệ Vũ, trái tim cậu lại đập thật nhanh
Tin nhắn cuối cùng của Kiều Sơ Lạc trước khi đi ngủ có nói: [ Cho dù Alpha có chất lượng tốt đến đâu, cũng không thể kiềm chế bất cứ thứ gì khi đã chìm vào giấc ngủ. Cổ tay và cổ chính là trọng điểm. ]
An Lan nín thở, cậu không dám cử động quá mạnh, chỉ sợ sẽ đánh thức Cố Lệ Vũ, khẽ khàng tiến đến gần cổ hắn.
Cổ Cố Lệ Vũ thon dài, giờ phút này đang vùi vào trong gối, không có chút phòng bị. Hầu kết khẽ phập phồng theo từng nhịp thở, dường như ấp ủ một luồng sức mạnh đang ngủ đông, ẩn mình trong đêm tối nhìn chòng chọc con mồi, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát nuốt chửng An Lan.
Tim An Lan đập nhanh như thể bị ngộ độc cafein, cậu hơi cúi người xuống, cánh tay gần như không thể chống đỡ nổi mà khe khẽ run lên.
Đường cong ở cằm Cố Lệ Vũ lưu loát, tinh cảo cực kỳ. Rõ ràng chỉ là thiếu niên 18 tuổi, vậy mà lại toát lên một cảm giác thành thục, chín chắn.
Chóp mũi An Lan dán lại gần, cẩn trọng ngửi một chút.
Là hương sữa tắm Dove.
An Lan nhắm mắt lại, cẩn thận phân biệt mùi thơm nhân tạo, truy tìm hương vị nguyên chất nhất, tự nhiên nhất, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Cậu không rõ, chính mình sẽ có lúc vô thức mà phóng thích tin tức tố, nhưng tại sao Cố Lệ Vũ lại có thể chẳng để tràn ra một chút nào vậy chứ?
An Lan nằm về chỗ của mình, nhưng hương vị tin tức tố của Cố Lệ Vũ lại khiến cậu rối rắm không thôi, không lấy được đáp án thì đêm nay cậu chắc chắn sẽ bị mất ngủ.
Trong đầu An Lan vô cùng hỗn loạn, toàn bộ đều có liên quan tới Cố Lệ Vũ.
Hắn đứng trên bục giảng, chẳng chút để tâm đến ánh mắt của mọi người, sửa lại từ đơn An Lan đã viết sai.
Khi Lý Chấn Nam phóng thích tin tức tố áp chế An Lan, Cố Lệ Vũ bỗng nhiên đi đến bên cạnh, dùng tay che kín hai mắt cậu, trong giây phút đó, cả thế giới tràn ngập cảm giác an toàn.
Lúc An Lan bị Cố Vân Lễ trấn áp, suýt chút nữa đã ngất xỉu trong lối thoát hiểm của bệnh viện, cũng là Cố Lệ Vũ giúp cậu ngăn chặn tin tức tố của Cố Vân Lễ.
Dường như…… Cố Lệ Vũ vẫn luôn bảo vệ cậu.
Bất kể là cố ý hay vô tình.
Lúc này, Cố Lệ Vũ đột nhiên trở mình.
Một bàn tay nhét trong chăn, một tay khác lại nhẹ nhàng đặt bên gối, ngón tay thon dài hơi hơi gập lại, mang đến cảm giác biếng nhác đơn thuần, không chút cảnh giác, làm cho An Lan nổi lên ý xấu.
Cậu thong thả mò tới gần cái tay kia, hơi hơi nín thở, dán vào cổ tay Cố Lệ Vũ.
Ngoại trừ phần cổ, thì đây là nơi dễ dàng để lộ ra tin tức tố nhất bởi có tuần hoàn máu.
An Lan càng dựa lại càng gần, mà hết thảy giác quan của cậu cũng dần trở nên nhạy bén, tinh tế hơn bao giờ hết.
Cậu dường như có thể cảm nhận được dòng máu đang lưu động bên dưới làn da của Cố Lệ Vũ, thong dong chậm rãi lại chẳng ngừng sinh sôi.
Bỗng nhiên, bàn tay kia khẽ nhúc nhích. An Lan sợ tới mức đang định nằm lại gối của mình, thì đốt ngón tay Cố Lệ Vũ lướt qua mũi An Lan, dọc theo sống mũi, cuối cùng dừng ở trên môi cậu, trong một thoáng khẽ tách môi dưới ra, sau đó lại trở về trên gối.
“Cậu đang ngửi tin tức tố của tôi, từ sau khi cậu tắm xong về phòng thì vẫn luôn ngửi nó.”
Thanh âm Cố Lệ Vũ vẫn rất bình tĩnh, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.
Đi ngửi tin tức tố của Alpha là hành vi không được lịch sự cho lắm.
Giống như là…… Lúc học tiểu học, cả đám rủ nhau đi vệ sinh. Mặc dù chỉ cần liếc mắt là thấy rõ ai lớn ai nhỏ, nhưng mình vẫn cứ đòi so bằng được, cho dù đối phương có không muốn.
Mặt An Lan nháy mặt đỏ bừng, cậu không biết Cố Lệ Vũ có nhìn ra hay không khi mà không có ánh đèn.
“Tôi…… Tôi chỉ là tò mò…… Không có ác ý.”
An Lan rất muốn chặt cái mũi của mình đi cho rồi.
Cố Lệ Vũ tiến lại gần An Lan, sau đó đặt tay lên gối cậu.
“Vậy cậu ngửi cho kỹ, sau đó nói cho tôi biết, tin tức tố của tôi có hương vị gì.”
An Lan sửng sốt một hồi: “Cậu không biết tin tức tố của mình có hương vị gì sao?”
“Chẳng lẽ cậu biết tin tức tố của cậu hương vị gì ư?”
Cố Lệ Vũ hỏi ngược lại làm An Lan cứng họng, thế này có khác nào là "chó chê mèo lắm lông" đâu cơ chứ?
Cố Lệ Vũ đã cho phép cậu ngửi, An Lan bèn trực tiếp dịch qua, ghé lại gần, chóp mũi dán lên cổ tay Cố Lệ Vũ. Cậu đang định ngửi, thì bàn tay đối phương hơi cong lên, đầu ngón tay chạm vài mấy lọn tóc trên đầu An Lan.
Tiếng lòng khẽ run.
Cảm giác bực bội không tên lại dấy lên lần nữa.
“Tôi không phải mèo.” An Lan nói.
“Cậu đã ngửi thấy chưa?” Cố Lệ Vũ hỏi.
“Chẳng có gì cả. Cậu thả lỏng rồi phóng thích ra một chút được không?” An Lan khẩn cầu nói.
Tay Cố Lệ Vũ lại tới gần hơn, làn da tay mịn màng trực tiếp đè lên chóp mũi An Lan.
“Không thể nào.”
Ý là khứu giác của cậu tệ quá.
An Lan còn không tin, dùng sức mà hít một hơi, sau đó vô cùng bất đắc dĩ.
“Về sau cậu đừng dùng sữa tắm Dove nữa.”
“Sao thế?” Cố Lệ Vũ hỏi.
“Mùi quá nồng, sẽ át hết các hương vị khác.”
“Nếu không cậu thử ngửi cổ một chút.” Ngón tay Cố Lệ Vũ khẽ ngoắc ngoắc An Lan, ra hiệu “cậu lại đây”.
Nhận được sự cho phép của anh đại, hai mắt An Lan sáng lòe lòe, lập tức thò đầu qua.
Cố Lệ Vũ nằm yên không nhúc nhích, thậm chí còn nghiêng mặt đi, để lộ ra cần cổ tinh tế thanh thoát, một bộ dáng tùy ý An Lan làm xằng bậy.
Hai tay An Lan chống bên gối đầu của Cố Lệ Vũ, nâng đỡ nửa người, rồi từ từ cúi đầu xuống.
An Lan chỉ nhìn thấy hầu kết Cố Lệ Vũ khẽ khàng lăn lộn, mà không hề hay biết tóc mái của mình vừa lướt qua chóp mũi hắn.
Trong bóng đêm, vậy mà lại có chút kiều diễm.
An Lan vùi đầu xuống ngửi ngửi.
Vẫn là hương sữa tắm Dove.
“Cậu đã phóng thích tin tức tố chưa?” An Lan ngẩng đầu lên nói.
“Vẫn là mùi sữa tắm à?” Cố Lệ Vũ hỏi lại.
“Ừ.”
An Lan có chút mất mát, đang chuẩn bị trở lại chỗ mình, ai ngờ Cố Lệ Vũ đột nâng tay lên, ôm lấy cậu.