Động tác của An Lan cùng Tiếu Thần đồng bộ một cách bất ngờ, đầu tiên là mở giấy gói hamburger, tiếp theo há to miệng cắn một miếng, nước sốt bên trong tràn ra, đều dính lên khóe môi bên phải.
Cố Lệ Vũ đang cầm khoai tây chiên, Hứa Tinh Nhiên bên cạnh thì đang ngậm ống hút uống Coca nhìn thấy thì thì cùng bật cười.
"Cậu nói... Tiểu Vân tìm chúng ta là muốn nói cái gì... Liệu có phải là..." Tiếu Thần nghĩ tới chuyện gì đó, không nói tiếp nữa.
"Liệu có phải cái gì?" An Lan ghét nhất người nào nói chuyện mà nói có một nửa, bèn lấy cùi chỏ huých cậu ta một cái.
Tiếu Thần ngả người về phía sau tránh.
"Nhà bọn họ luôn muốn tìm cho cậu ta một alpha ưu tú, siêu cấp vô địch. Nói không chừng là nhìn trúng ai trong số chúng ta rồi!"
"Phụt —" An lan suýt chút nữa phun miếng bánh gặm dở trong miệng lên mặt Cố Lệ Vũ ở đối diện.
"Cậu đừng có mà phun, cậu giờ cũng là alpha đấy." Tiếu Thần nghiêm túc nói.
Hứa Tinh Nhiên ấn ấn trán: "Cái này nói vậy cũng đúng... Diệp gia có lẽ là nhìn trúng tôi hoặc là Cố Lệ Vũ, nhưng nếu là Tiểu Vân chọn, cậu ta nhất định sẽ chọn An Lan."
An Lan vừa nhấp một ngụm Coca để thuận khí, vừa nghe vậy lại muốn phun Coca về phía đối diện.
"Tiểu Vân? Nhất định chọn tôi?"
Linh hồn An Lan bị rung động không nhỏ.
"Đúng thế, cậu đẹp trai, tính cách cũng sáng sủa, không giống mấy alpha kém cỏi tôn thờ chủ nghĩa Sô vanh [1], còn biết bắn súng, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn của Diệp Vân." Tiếu Thần nói.
"Hay là... Tối nay tôi không đi nữa nhé, tôi thấy cũng no no rồi." Hamburger trong tay An Lan như chả còn mùi vị gì nữa.
"Đừng lo lắng." Cố Lệ Vũ ở phía đối diện đột nhiên lên tiếng.
"Hả?"
Chờ xíu đã, Cố Lệ Vũ cậu không phải cái "thùng giấm chua" siêu to khổng lồ à? Làm sao đến lượt Diệp Vân cậu lại chả có tí ti ghen tỵ nào thế?
"Diệp Vân không phải loại người sẽ kéo bạn tốt xuống nước. Với tính cách của cậu ta, nếu gặp phải vấn đề gì nhất định cũng sẽ tự mình gánh vác." Cố Lệ Vũ nói.
Tuy nói vậy khiến An Lan thả lỏng hơn một chút, nhưng cũng khiến cậu cảm thấy lo lắng cho Diệp Vân, không biết cậu ta đã gặp phải chuyện gì?
Ăn KFC xong, Hứa Tinh Nhiên lái xe, đưa cả bọn đến hội quán tư nhân của nhà Diệp Vân.
Hội quán này không nằm nơi phố sá sầm uất, bên ngoài trông cũng rất khiêm tốn, nhìn vào giống như một quán trà nhỏ, không có cảm giác như nhà giàu đang phô trương khoe mẽ, trang trí bên trong cũng vô cùng đơn giản, nhưng bất kể là gạch lát hay các tác phẩm hội họa trưng bày hai bên tường đều rất có phong cách, khiến mọi người ai thấy cũng thoải mái.
Nhân viên phục vụ dẫn họ tới một căn phòng nhỏ nằm sâu phía bên trong, vừa mở cửa đã thấy Diệp Vân đang ngồi bên trong, cầm điện thoại xem phim.
"Tiểu Vân, chúng tôi tới rồi." Tiếu Thần hô lên một tiếng.
Diệp Vân nhíu nhíu mày, "Mấy người một thân toàn là mùi hamburger với khoai tây chiên, có ý gì đây?"
An Lan nâng tay lên ngửi thử một cái, bọn họ quên mất Diệp Vân là omega cấp cao, thần kinh khứu giác của cậu ta cũng rất phát triển.
"Còn không phải đi đấu xong, tắm rửa một cái thì thấy đói bụng sao?" Tiếu Thần cười cười, tự kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
"Ngồi đi." Diệp Vân lườm Tiếu Thần một cái, "Mất công tôi sợ cậu ăn không no, còn đặc biệt dặn đầu bếp mỗi món đều chuẩn bị nhiều hơn bình thường gấp ba lần."
Tiếu Thần há miệng, hiển nhiên là không nghĩ ra phải nói gì bây giờ.
Hứa Tinh Nhiên nắm tay, che lên miệng, rõ ràng là đang cười.
Tốc độ mang đồ ăn lên cũng nhanh hơn họ nghĩ nhiều, chưa đầy năm phút, khai vị, món chính, cả đồ tráng miệng cũng đã được mang lên hết một lượt.
Quản lý gật đầu chào Diệp Vân một cái rồi cũng lui ra ngoài.
Sắp xếp như vậy rõ ràng là vì không muốn có người ra vào bưng thức ăn mà quấy rầy cuộc nói chuyện của bọn họ.
Hơn nữa, để đảm bảo tính riêng tư cho khách hàng, mỗi gian phòng trong hội quán của Diệp gia đều trang bị thiết bị chống nghe trộm, khi cửa đóng lại, cũng có nghĩa mọi chuyện xảy ra trong phòng sẽ chỉ có người bên trong được biết.
"Có vẻ mọi người đều ăn no rồi, vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề chính. Dù sao nghe tôi nói xong, khả năng là các cậu cũng không thấy ngon miệng nữa." Tầm mắt Diệp Vân rơi xuống đồ ăn đang đặt trên bàn.
"Tôi hiểu, chúng tôi sẽ quý trọng sự sắp xếp của cậu." Hứa Tinh Nhiên nhấc đũa lên, ung dung thong thả ăn những món trên bàn.
Tiếu Thần lập tức nói vào: "Cậu xem, Hứa Tinh Nhiên thật là hiểu cậu."
An Lan ho khan một tiếng, vừa nghe đã biết Tiếu Thần đang nghĩ, nếu Diệp Vân muốn tìm người đóng giả làm bạn trai thật, thì sẽ bán Hứa Tinh Nhiên cho cậu ta.
"Ăn thử đi, hương vị món bồ câu quay hội quán nhà chúng tôi làm rất ngon đấy." Diệp Vân xoay bàn, để món này tới trước mặt mọi người.
An Lan gắp một miếng ăn thử, phần da giòn tan, gia vị được ướp cũng rất vừa miệng, cậu bắt đầu thấy hối hận là tại sao lúc đầu lại đi nghe theo mấy lời quỷ quái của Tiếu Thần, đồ ăn ở đây ngon thế này cơ mà, nhưng chuyện Diệp Vân sắp nói lại hấp dẫn sự chú ý của cậu.
"Cảm ơn cậu đã mời, nhưng Tiểu Vân, chuyện của cậu có thể nói được rồi." Hứa Tinh Nhiên buống đũa, tay chống cằm nhấp một ngụm trà.
"Sản nghiệp quan trọng nhất của nhà họ Diệp chúng tôi là công ty dược phẩm và chế phẩm sinh học." Diệp Vân nhìn mọi người đang ngồi đây.
Tiếu Thần nhướng mày: "Tự nhiên nói đến công ty dược nhà cậu... Là bán thuốc giả, vi phạm bản quyền hay là tiến hành thí nghiệm phi pháp?"
"Chuyện này... Đầu tiên có một vị giám đốc nghiên cứu rất quan trọng đột nhiên mất tích. Mới đầu nhà tôi cũng đã báo cảnh sát, còn móc nối không ít quan hệ để tìm vị giám đốc này. Mãi cho đến tận khi các cậu kéo tổ chức Eden này ra ánh sáng. Dựa trên tài liệu điều tra của cảnh sát, vị giám đốc này rất có khả năng chính là một thành viên trong Eden."
Mọi người cùng không hẹn mà đặt đũa xuống.
Cho đến tận bây giờ, bác sĩ Triệu vẫn chưa phải ra hầu tòa, điều này chứng tỏ, có rất nhiều việc có thể tra ra từ "Eden".
"Để tôi đoán thử xem, vị giám đốc nghiên cứu kia cho đến bây giờ vẫn chưa được tìm ra, nhưng công nghệ cốt lõi trong việc điều chế thuốc của nhà cậu lại bị Eden sử dụng?" Hứa Tinh Nhiên hỏi.
"Không sai." Diệp Vân hít một hơi thật sâu, rồi lấy ra một phong bì, dốc ảnh chụp đựng bên trong ra, "Trong này đều là bí mật thương nghiệp, cho dù là nhà họ Hứa cũng chưa chắc đã biết được hết. Tôi lựa chọn nói cho các cậu, là vì tôi có dự cảm không tốt."
Hứa Tinh Nhiên nhận lấy, hơi sững người, sau đó lần lượt truyền cho bọn Cố Lệ Vũ xem.
Tấm ảnh đầu tiên chụp một người thanh niên trẻ tuổi, từ hình thể mà xem xét, người này hẳn là một alpha, hơn nữa nhìn còn rất quen. Nhưng trên người hắn đầy vết bầm xanh tím, khiến người nhìn không tài nào nhận ra dáng vẻ vốn có của hắn ta.
"Tôi... Tôi nhớ ra rồi, cậu là là Trương Lẫm phải không?" An Lan hỏi.
"Cậu biết người này sao? Tôi còn nghĩ sẽ không có ai có thể nhớ tới cậu ta chứ." Diệp Vân kinh ngạc thốt lên.
"Tôi và cậu ta là bạn học cùng hồi cấp hai, có điều tôi tham gia tập bắn bia di động, còn cậu ta luyện tán đả [2]." An Lan dừng lại một chút, cố nhớ lại những chuyện về Trương Lẫm mà cậu biết, "Thành tích Tán đả của Trương Lẫm rất tốt, hồi phân hóa năm lớp bảy, cậu ta còn chưa đạt đến trình độ của alpha chất lượng cao, nhưng mọi người trong trường đều đồn đoán, không sớm thì muộn trước năm mười tám tuổi cậu ta sẽ đạt đến cấp bậc đó."
"Cậu ta có phải rất đẹp trai không? Nếu không, với thái độ chả thèm để ý gì đến alpha của cậu từ trước đến giờ, sao lại đặc biệt chú ý đến chuyện Trương Lẫm luyện Tán đả?" Đuôi lông mày của Hứa Tinh Nhiên hơi nhướn lên, giọng điệu nửa đùa nửa thật, nhưng thái độ lại rất nghiêm túc với chuyện này.
"Nhưng năm lớp 8, cậu ta bị chấn thương dây chằng, không thể tiếp tục thi đấu nữa. Sau đó cũng chuyển đi trường khác học, ngày đó đúng lúc là ngày tôi vào vòng bán kết hạng mục bia di động giải bắn súng thanh thiếu niên. Cậu ta lúc đó dùng ánh mắt vô cùng hâm mộ mà nhìn tôi, loại ánh mắt đó... Thực sự khiến người ta không thể nào quên được." An Lan thở dài một hơi.
"Cậu ta chết như thế nào? Có liên quan gì đến công ty dược phẩm sinh học của nhà cậu?" Cố Lệ Vũ hỏi.
"Dự án mà vị giám đốc nghiên cứu này đang phụ trách là một loại thuốc kích thích quá trình tự chữa trị của mô sinh học, chúng tôi tạm gọi loại thuốc này là enzyme trinity-nero. Loại enzyme này có thể giúp cho dây chằng bị tổn thương của Trương Lẫm khôi phục lại từ 70 đến 80% chức năng ban đầu." Diệp Vân nói.
Mấy người An Lan đều dại ra, trên đời có loại thuốc thần kỳ như vậy sao?
"Đệch, nhà họ Diệp cậu là muốn một bước lên trời sao?" Tiếu Thần sững sờ.
"Đừng... Trước hết đừng vội kinh ngạc, hãy nghe tôi nói hết đã. Loại Enzyme tổng hợp này không phải đối với ai cũng có tác dụng, trừ phi đó là một alpha cấp cao. Loại enzyme này sẽ sinh ra phản ứng mạnh mẽ với nồng độ pheromone trong cơ thể, kích thích tế bào tái tạo, nhưng đây cũng là một loại tiêu hao trước. Ví dụ như, nếu cậu không dùng loại thuốc này, thể năng của cậu có thể ở mức đỉnh cao trong vòng mười năm, nhưng nếu sử dụng nó, e là thể năng chỉ có thể duy trì trong khoảng hai đến ba năm, sau khoảng thời gian đó chính là sự suy giảm thể lực nhanh chóng. Cho nên, cho đến bây giờ loại enzyme này vẫn đang nằm trong giai đoạn nghiên cứu, thậm chí không được cho phép tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người." Diệp Vân nói.
Hứa Tinh Nhiên cúi đầu nhìn bức ảnh: "Trương Lẫm có phải đã sử dụng loại thuốc này không?"
"Phải, trong cơ thể cậu ta có chứa trinity-nero, cùng... loại thuốc tương tự như Golden apple hàm lượng cao."
"Thành phần của golden apple không phải là aplus của alpha cao cấp sao? Mục đích là để tạo ra omega..." Tiếu Thần hoàn toàn chẳng hiểu ra sao.
"Vậy, nếu Trương Lẫm ngay từ đầu đã không đạt đến cấp bậc alpha chất lượng cao thì sao? Muốn tăng khả năng thích ứng của bản thân với loại thuốc này, cậu ta cần một lượng lớn aplus. Mà không phải alpha nào cũng có thể tiếp nhận aplus của một alpha cấp cao khác. Giống như An Lan vậy, khi cậu tiếp xúc với aplus của Hứa Tinh Nhiên, cậu sẽ sốt cao và xuất hiện phản ứng sốc tự vệ, thậm chí sẽ phóng thích pheromone của chính mình, với một lượng lớn chưa từng thấy để chống lại sự xâm lấn này."
"Cho nên, trong trường hợp này, tác dụng của aplus là kích thích cơ thể Trương Lẫm sản sinh ra một lượng lớn pheromone, đủ để đạt đến nồng độ như của
alpha cao cấp, cũng đủ để tương thích với trinity-nero?" Hứa Tinh Nhiên hỏi.
"Phải." Diệp Vân gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, "Vậy nên, đối những vết thương trên người Trương Lẫm, chúng tôi có một suy đoán. Sau khi cậu ta chữa trị lại dây chằng của mình, lại bắt đầu thi đấu Tán đả, nhưng thời gian trinity-nero phát huy tác dụng trong cơ thể cậu ta quá ngắn, có lẽ chỉ được khoảng vài tuần, thậm chí chỉ vài ngày, sau đó trong lúc thi đấu thì bị đánh trúng yếu điểm..." Diệp Vân không nói tiếp lời.
"Nhưng Trương Lẫm hẳn là không tham gia thi đấu tán đả chính quy phải không? Tôi vừa tra thử trên mạng, tin tức liên quan tới cậu ta vẫn là những tin cũ, cách đây hai, ba năm trước." An Lan cau mày, "Cái gọi là thi đấu tán đả này hẳn là một hạng mục kiểm tra của Eden?"
Diệp Vân gật đầu: "Cách đây không lâu, cảnh sát tiến hành tra xét những sàn đấu ngầm bất hợp pháp, trong đó có một tụ điểm khi đang xử lý thi thể của Trương Lẫm thì bị đột kích. Pháp y khám nghiệm thi thể Trương Lẫm thì phát hiện ra một loại thuốc không rõ thành phần, sau đó họ đã tới tham khảo ý kiến chuyên gia phía chúng tôi, thứ thuốc đó chính là trinity-nero."
Mà trận đấu ở sàn đấu phi pháp này rất cơ thể chính là nơi "Eden" tiến hành thí nghiệm kiểm tra tình trạng khôi phục của Trương Lẫm, chỉ có điều nó bị cảnh sát bất ngờ đánh úp mà bại lộ.
Mọi người đều trở nên trầm mặc.
Bọn họ vốn nghĩ "Đặc chế omega" là phương pháp xâm nhập vào thượng tầng alpha hữu hiệu nhất của "Eden", không ngờ bọn họ còn có thủ đoạn khác lớn hơn.
Cố Lệ Vũ vẫn im lặng từ đầu, lúc này mới lên tiếng: "Nếu đây chỉ là một trường hợp duy nhất, thì không thể chứng mình Eden nắm giữ kỹ thuật điều chế trinity-nero."
"Phải, cho nên cảnh sát đã tập trung tra xét một số lượng lớn các vụ án, tập trung vào trinity-nero. Có thể xác định, có bốn trường hợp tương tự như vậy."
Một người là vận động viên chạy cự li ngắn, bị đứt gân cổ chân, một năm sau, như có phép màu xảy ra mà quay trở lại đỉnh cao, giành được hai huy chương vàng ở giải đấu quán trọng, sau đó ở cuộc thi thứ ba thì bỗng nhiên đột tử. Tuy thi thể đã hỏa táng, nhưng trong mẫu máu ông ta lưu lại, có xét nghiệm ra hàm lượng trinity-nero và aplus bên trong.
Một người khác là vân động viên bóng rổ, chấn thương đầu gối, đã bị phán định là không thể tiếp tục thi đấu thể thao nữa, nhưng nửa năm sau lại quay về thời kỳ đỉnh cao.
Một lần sau khi vừa kết thúc một trận đấu quan trọng, anh ta lái xe về nhà thì xảy ra tai nạn. Căn cứ theo dấu vết tại hiện trường, lúc đó anh ta đã hoàn toàn mất ý thức, gục lên tay lái sau đó mới đụng phải rào chắn bên đường. Kết quả giám định pháp y cho ra là do tim đập nhanh dẫn đến đột tử. Thi thể anh ta cũng đã bị đưa đi hỏa táng, nhưng tình cờ trước khi thi đấu người này có tham gia hiến máu nhân đạo, cảnh sát thu lại mẫu máu của anh ta về kiểm tra cũng ra kết quả tương tự như người trước.
Trường hợp cuối cùng, cũng là trường hợp đặc biệt nhất — vận động viên bắn súng Lương Hạo, vì chấn thương vai mà phải từ bỏ thi đấu. Nửa năm sau, người ta nói anh ta quay về câu lạc bộ lúc đầu của mình, so tài với đồng đội, trình độ của anh ta ổn định hơn nữa cũng tốt hơn không ít, hoàn toàn vượt trội so với các đồng đội cũ. Chuyện này đã để lại ấn tượng rất sâu với mọi người, ông chủ câu lạc bộ bỏ ra rất nhiều tiền muốn mời anh ta trở về nhưng hoàn toàn không thể liên lạc được với đối phương.
"Cái người tên Lương Hạo này, có phải cũng tỏi rồi không?" Tiếu Thần hỏi.
Dù sao cái người chạy cự li ngắn với luyện tán đả kia cũng đều tỏi cả.
"Anh ta không có chết. Bởi vì khi cảnh sát phá hủy một căn cứ nghiên cứu khác của Eden, Lương Hạo cũng có mặt, anh ta còn yểm trợ cho những người ở đó trốn thoát. Đương nhiên, anh ta cũng bị cảnh sát bắn trúng, kiểm tra vết máu lưu lại hiện trường... cũng cùng một kết quả."
Cố Lệ Vũ nhìn Diệp Vân, lạnh nhạt nói: "Cho nên hiện tại Diệp gia đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Các người không có cách nào tẩy sạch hiềm nghi."
"Hiềm nghi gì? À... Hiểu rồi..." An Lan hỏi xong mới kịp nhận ra, nhà họ Diệp đang bị nghi ngờ là thế lực đứng sau ủng hộ Eden, thậm chí chính là một thành viên trong đó.
"Hiện nay cảnh sát sẽ chưa công bố những chuyện này, bởi vì một khi công bố ra sẽ đánh rắn động cỏ. Tôi biết chú Hứa nhất định không muốn cậu dính vào chuyện này, nhưng môi hở răng lạnh... Diệp gia ngã, e là Hứa gia sẽ là mục tiêu kế tiếp của Eden. Còn cả Tiếu Thần nữa, hiện tại ba cậu hẳn là rất muốn hàn gắn lại mối quan hệ với cậu, nếu được... Hãy nhờ ông ấy giúp chúng tôi một tay. Ông ấy nhất định có thể thuyết phục nhà họ Hàn tiết lộ thêm các thông tin khác về Eden."
An Lan nhìn về phía Cố Lệ Vũ, cậu có chút tò mò, không biết Diệp Vân sẽ làm cách nào để thuyết phục Cố Lệ Vũ.
Luôn có cảm giác đó sẽ là một "Tin hót hòn họt".
"Cố Lệ Vũ, về chuyện tôi sắp nói, hy vọng cậu sẽ giữ được bình tĩnh."
"Tôi biết cậu định nói gì." Cố Lệ Vũ ngước mắt lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía đối phương, "Aplus kia bắt nguồn từ ba tôi. Những năm này, nguyên nhân bác sĩ Triệu luôn khiến ông ấy ở trong trạng thái phát điên, chính là vì muốn chiết xuất một lượng lớn aplus của ông ấy."
Mọi người trong phòng đều ngây dại, tất cả đều lặng đi.
An Lan nuốt nước miếng, vô thức nắm chặt tay Cố Lệ Vũ bên cạnh.
Cố Lệ Vũ lật tay, ôm lấy tay An Lan, lòng bàn tay của cậu ta rất ấm, khô ráo không có chút mồ hôi nào, rất bình tĩnh.
"Cho nên, Cố gia sẽ giúp chúng tôi chứ? Chúng tôi muốn cùng anh của cậu, Cố Thanh Xuyên hợp tác, thử xem có cách nào khiến trinity-nero không thể kết hợp cùng aplus không." Diệp Vân nói.
"Tôi sẽ nói lại với anh ấy. Nhưng tôi không thể đảm bảo." Cố Lệ Vũ trả lời.
An Lan cúi đầu, có lẽ ở đây cậu là người không mấy liên quan đến chuyện này.
"An Lan, cậu cũng phải tự bảo vệ tốt cho bản thân." Diệp Vân nhắc nhở.
"Hả?"
"Eden biết cậu rất quan trọng với Cố Lệ Vũ."
An Lan khựng lại, đối phương trong tối, họ ở ngoài sáng, khó mà đề phòng được.
"Có phải cảnh sát đang bí mật bảo vệ An Lan và gia đình cậu ấy không?" Cố Lệ Vũ hỏi.
"Diệp Vân gật đầu: "Theo như tôi biết thì, đúng."
Hứa Tinh nhiên mỉm cười: "Đội trưởng Hồng giữ bí mật cũng thật tốt. Vậy mà không đề cập với nhà tôi một lời nào."
"Cho dù anh ta có nói tới, thì chú Hứa cũng sẽ không hy vọng cậu lại bị cuốn vào vòng nguy hiểm nữa đâu." Diệp Vân nói.
Hứa Tinh Nhiên nhắm hai mắt lại, nhớ đến tóc mai đã hoa râm của ba mình, thở dài một hơi.
"Được rồi, chuyện chính nói xong rồi, ăn cơm đi." Tiếu Thần cầm đũa lên, bắt đầu ăn món khai vị.
An Lan đơ người: "Tôi nói này, cậu còn ăn được nữa hả?"
"Sao lại không ăn?" Tiếu Thần nhún nhún vai, "Nếu Eden tìm tới cửa, tôi phải ăn no mới có sức mà chống lại chứ, đúng không?"
"Có lý." Hứa Tinh Nhiên gật gật đầu, cũng tự múc cho mình một bát canh.
_______________________
[1] Chủ nghĩa Sô vanh (C
hauvinism) là một chủ nghĩa dân tộc sùng bái tinh thần bè phái cực đoan, mù quáng trên danh nghĩa của một nhóm (thường là một quốc gia hoặc một dân tộc), nhất là khi tinh thần bè phái đó có bao gồm cả sự thù hận chống lại một nhóm địch thủ. Thuật ngữ này có nguồn gốc từ tên của Nicolas Chauvin, một người lính cuồng tín của Napoléon Bonaparte mà sự tôn thờ cuồng loạn của ông ta đối với Hoàng đế đã khiến ông ta liên tục chiến đấu cho nước Pháp ngay cả khi đã bị thương 17 lần trong các cuộc chiến tranh xâm lược của Napoléon. Tương truyền, trong trận đánh quyết định tại Waterloo khi quân Pháp đã bị thất bại nặng nề, Chauvin ta đã thét lên rằng
"Đội Cựu Cận vệ có chết nhưng không đầu hàng!", hàm ý một nhiệt huyết mù quáng đối với Tổ quốc hay một hội nhóm của mình. Chủ nghĩa Sô vanh là một hình thức cực đoan của chủ nghĩa dân tộc, dẫn đến chủ nghĩa dân tộc lệch lạc, dân tộc nước lớn, dân tộc hẹp hòi, bài ngoại, tự cho dân tộc mình là dân tộc siêu đẳng có sứ mệnh lãnh đạo các dân tộc khác.
[2] Tán đả (Sanda) là một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ (Sanshou). Nói một cách ngắn gọn, Sanda là môn Sanshou dân sự, tức là nó được lưu truyền trong dân gian dùng để chiến đấu và phòng thân hiệu quả. Sanda thiên về lối đánh lên gối, cùi chỏ và các cú đá chết người như Muay Thai. Các đòn thế của Tán Đả rất tự do, phóng khoáng chuyên đánh thẳng vào các yếu huyệt của đối phương nên ngày nay rất nhiều người đã luyện Sanda và xem nó như là một môn võ để hộ thân khi cần thiết.