Tiếu Thần vừa lau vết máu trên khóe miệng, vừa ra vẻ ghét bỏ: "Cậu cứ như gà mái mẹ vậy, ra ngoài còn mang theo khăn tay? Em gái tôi cũng chả như vậy."
"Tôi còn không phải là vì đoán trước được người ta sẽ đánh cậu hộc máu hả?" Hứa Tinh Nhiên cườicười.
"Biến." Tiếu Thầnquay đầu liếc mắt nhìn An Lan, nhếch mép cười với cậu, bộ dạng hung hăng trông không khác lúc đi muộn, trèo tường vào trường.
An Lan cảm thấy mình lo lắng hơi thừa.
A Long cũng ngẩng đầu nhìn lên phía camera, trong điện thoại của hắn không thu được bất cứ chỉ thị nào của Cao Thành Viễn.
Hắn âm thầm suy đoán mục đích thực sự của bọn người Hứa Tinh Nhiên, nhưng không tài nào nghĩ ra được đáp án.
Đến lượt đồ đệ thứ hai của Cao Thành Viễn lên đài, thoạt trông hắn ta dễ chịu hơn tên nhỏ con lông vàng hồi nãy nhiều, trên cổ tay còn đeo một chuỗi hạt bồ đề, mặt mũi cũng không hung tợn, nhưng nhìn dáng người là biết tên này không phải dạng hiền lành gì.
Phải nói là không có ai trong câu lạc bộ này có kiểu cơ bắp cuồn cuộn như kiểu phim hành động của Mỹ.
Người này đi tới phía trước sàn đấu, tháo chuỗi hạt bồ đề trên tay mình giao cho người bên cạnh.
Đối phương cười nói: "Lão Tần, tôi sẽ giữ gìn cẩn thận bảo bối cho cậu. Nhưng cậu cũng phải giúp bọn này xả giận, đừng để cho nhóm thiếu gia alpha kia quá kiêu ngạo."
Tuy bị gọi là Lão Tần nhưng thực ra người này vẫn còn rất trẻ, bất quá cũng chỉ tầm hai lăm tuổi.
Vóc người của hắn ta với Tiếu Thần thực ra không chênh nhau nhiều lăm, chỉ là trên mặt không có sát khí, vả lại hắn ta mặc một chiếc áo kẻ cùng quần vải mềm hết sức bình thường. nếu không phải đang ở trong câu lạc bộ MMA chắc An Lan sẽ nghĩ hắn ta là nhân viên lập trình ở công ty nào đó, chờ thêm mười năm nữa chắc chắn sẽ hói trọc đầu.
Lão Tần cởi áo sơ mi bên ngoài ra, đường nét cơ bắp của hắn ta rất đẹp, cái này có được không chỉ do quá trình rèn luyện lâu dài mà còn do tỷ lệ mỡ trong cơ thể hắn đang ở trạng thái tốt nhất.
Tên này so với tên nhỏ con lông vàng hồi nãy thì khó đối phó hơn nhiều.
Tiếu Thần ra máy bán hàng tự động mua mấy chai nước khoáng đi về, nhìn thấy Lão Tần thì không khỏi nói: "Sớm biết thế đã để tên vừa nãy cho Hứa Tinh Nhiên... Tên này rõ ràng là trình độ cao hơn hẳn. Hai người lần này ai lên?"
Hứa Tinh Nhiên quay đầu nhìn An Lan đang đứng đút tay túi quần ở bên cạnh, cười hỏi: "Cậu muốn tôi lên, hay là Cố Lệ Vũ lên?"
Vấn đề này khiến An Lan khựng lại mất hai giây, cậu là người yêu hòa bình, rất không thích cái kiểu vận động mà...có thể không còn răng mà nhai cháo kiểu này.
"Hai người tự đi mà thương lượng với nhau." An Lan đáp.
"Người ta đang mặc sơ mi kìa, cậu cũng mặc sơ mi, trông xứng đôi với nhau lắm đấy. Thắng hắn, xong tiện thể cầu hôn luôn, nhân sinh mỹ mãn." Tiếu Thần ở bên cạnh gây sự nói.
Hứa Tinh Nhiên cố tình nhéo mạnh hai má Tiếu Thần, cậu ta vừa bị đánh rách miệng, giờ bị nhéo như thế thì ruột đau như cắt.
"Cậu tưởng đánh xong là không còn chuyện của mình, muốn nói gì thì nói đúng không?"
"Buông... đừng để ông đánh cậu ngay ở chỗ này..." Tiếu Thần gạt tay Hứa Tinh Nhiên ra.
Lão Tần đứng trên đài, nét mặt lạnh lùng, thanh âm tuy không lớn nhưng vô cùng rõ ràng: "Các người đã thương lượng xong là ai lên chưa?"
Hứa tinh Nhiên cúi đầu, mỉm cười, "Tôi lên."
Lão Tần híp mắt nhìn, có vẻ không hài lòng với đối thủ này lắm.
Dù sao Hứa Tinh Nhiên vừa trông đã thấy giống kiểu mấy tên thư sinh mặt trắng trong phim thần tượng, không có tính công kích.
Nhưng A Long lại lắc đầu ra hiệu với Lão Tần, ý muốn để hắn cảnh giác người này.
Dù sao động tác khống chế A Long vừa nãy của Hứa Tinh Nhiên rất gọn gàng dứt khoát, không hề có chút do dự, thậm chí còn lộ ra cảm giác tàn nhẫn bên trong, cậu ta tuyệt đối không dễ đối phó như vẻ bề ngoài.
Hứa Tinh Nhiên cởi cúc áo, lộ ra đường nét cơ bắp rắn rỏi mà không thô kệch, bất kể là tỉ lệ vai hay eo đều không phải loại bình hoa trong phòng gym.
Cậu ta ném áo của mình về phía An Lan, cậu theo bản năng muốn đón lấy, nhưng Cố Lệ Vũ đã nhanh tay tóm lại trước cậu, rồi khoát nó lên tay mình.
Hứa Tinh Nhiên nhảy bật lên sàn đấu, tiếp đất một cách êm ru, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
An Lan chọc chọc sau lưng Cố Lệ Vũ, nhỏ giọng hỏi: "Sao cứ có cảm giác lớp trưởng lợi hại lắm ấy? Cậu trông có giống khinh công của cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp không?"
"Hứa tinh Nhiên đương nhiên là lợi hại. Trước đây Hứa gia thường bị phái đi làm việc những địa phương mà tình hình trị an khá rối ren, cậu ta bị bắt cóc, ám sát không đến một trăm lần thì cũng có chín mươi chín lần." Cố Lệ Vũ nói.
An Lan lúc này mới ý thức được, thân thủ của Hứa Tinh Nhiên không phải chỉ dựa vào mấy chuyên gia cận chiến Hứa Trọng Sương mời về huấn luyện ra, mà là... Đúc kết từ kinh nghiệmthực tế.
Cậu ta đứng trướcmặt Lão Tần, hắn ta khí thế kinh người, không khí xung quanh cũng như cũng bị ép xuống.
Cái tên nhỏ con lông vàng không chịu đi chỗ khác mà kéo ghế ngồi ngay cạnh sàn đấu, nhìn chằm chằm lên phía trên, ánh mắt vô cùng nham hiểm.
"Nhường người trẻ tới trước." Lão Tần ngoắc tay ra hiệu với Hứa Tinh Nhiên. Nói như vậy không phải vì hắn xem thường Hứa Tinh Nhiên, mà ngược lại, với một đối thủ mình chưa biết rõ, chủ động tấn công thì không bằng chờ đối phương ra tay trước để mình có thời gian tìm ra kẽ hở.
"Há, được thôi." Hứa Tinh Nhiên đáp lời ngay, nhưng cậu ta vẫn chỉ hờ hững nhìn Lão Tần, đánh giá từng khối cơ bắp trên người đối phương, như thể đang suy tính cái gì đó.
"Có định đánh không đây?"
"Mặt trắng nhỏ có phải sợ rồi không?"
"Thua trận này các người sẽ phải cút về!"
"Này, đây không phải phòng tập yoga đâu! Mọi người chờ dài cả cổ rồi!"
Nháy mắt, Hứa Tinh Nhiên đột ngột vung quyền đánh tới, ánh mắt Lão Tần trầm xuống, hắn không ngờ tốc độ ra quyền của Hứa Tinh Nhiên lại nhanh đến vậy.
Hơn nữa vị trí tấn công lại chính là mạn sườn của hắn, nếu chỗ này bị đánh trúng nhất định sẽ rất đau, chỗ đó không có nhiều cơ bắp để chống đỡ.
Nhưng Lão Tần rất nhanh đã phản ứng lại, hai tay khóa lại công kích của Hứa Tinh Nhiên, chỉ cần hơi dùng sức, cánh tay của Hứa Tinh Nhiên sẽ bị bẻ gãy ngay tức thì!
An Lan cả kinh thiếu chút nữa đã muốn lao ra cản lại, nhưng không ngờ Hứa Tinh Nhiên thúc đầu gối lên phía trên, hất cánh tay trái của Lão Tần ra, kìm kẹp hai bên bị phá vỡ, cánh tay nhỏ của Hứa Tinh Nhiên cũng được bảo vệ.
Ngay sau đó, Hứa Tinh Nhiên không hề báo trước mà nghiêng người quét ngang một cước, nhưng chân đã bị Lão Tần tóm được, hắn đang muốn vặn chân cậu ta về hướng ngược lại để bẻ gãy thì Hứa Tinh Nhiên đã chống một tay xuống đất, chân kia đá mạnh vào bả vai đối phương, hai người lại tách ra.
Lão Tần lấy tay quẹt mồ hôi đọng dưới cằm, nói một câu: "Thú vị đấy."
Bầu không khí xung quanh vô cùng căng thẳng, Hứa Tinh Nhiên lại bình chân như vại, nói: "Anh vẫn chưa ra tay mà, không phải sao?"
Nháy mắt, Lão Tần đột nhiên lao đến trước mặt Hứa Tinh Nhiên, một quyền đánh lên bụng cậu ta, đó là vị trí mà lúc trước Hứa Tinh Nhiên muốn đánh Lão Tần, cậu ta đứng khôngvững, suýt chút nữa đã bay ra ngoài, sau khi ngã xuống cũng khom người không đứng dậy được.
Người xem dưới đài lập tức nhốn nháo, bắt đầu đếm ngược.
"Mười — Chín — Tám—"
An Lan nắm chặt cổ tay Cố Lệ Vũ, "Lớp trưởng cậu ấy có sao không? Cậu ấy..."
Cố Lệ Vũ kéo cậu lui về phía sau, lạnh lùng nói: "Cậu ta không có chuyện gì, Lão Tần không đánh trúng."
"Bốn — Ba — Hai —"
Lão Tần cau mày, cúi đầu nhìn tay mình, sắc mặt vô cùng khó coi: "Đừng có giả vờ, võ đài không phải chỗ để cậu nghỉ ngơi."
Hắn vừa nói xong, Hứa Tinh Nhiên đã chậm rãi đứng lên, nghiêng đầu cười với An lan.
Xấu tính.
Giờ An Lan mới nhận ra hồi nãy Hứa Tinh Nhiên là giả bộ bị đau, rõ ràng không trúng đòn lại làm bộnhư đã bị đánh trúng, cậu ta muốn làm gì đây? Đang khiêu khích đối thủ hả?
"Cậu ta muốn thấy cậu lo lắng cho mình." Cố Lệ Vũ lạnh như băng nói.
An Lan há miệng, không biết phải nói cái gì nữa, lửa giận bốc lên đỉnh đầu, cậu không nhịn được trừng mắt nhìn Hứa Tinh Nhiên rồi giơ ngón cái với cậu ta, "cậu giỏi lắm".
"Lúc tôi ra quyền, cậu đã đỡ được rồi, cùng lắm chỉ có ba thành lực đánh được đến cậu." Lão Tần xoay xoay cổ tay.
"Vậy mời anh lấy bản lĩnh thực sự của mình ra đi, đừng có tính toán thăm dò tôi. Chỉ có đánh trúng tôi mới biết toi được đến đâu, không phải sao?"
Lão Tần hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đánh ra một chiêu liên hoàn, tốc độ cùng sức mạnh không hề chênh lệch, xé gió mà tới.
Hứa Tinh Nhiên nhìn thì nhã nhặn, nhưng khi đỡ đòn của Lão Tần thì không hề qua loa đại khái, ngay tại thời điểm quan trọng nhất, cậu ta thúc gối, tình thế trong nháy mắt đã bị xoay chuyển, Lão Tần bị ép cho phải không ngừng lùi về phía sau chống đỡ, mắt thấy sắp đánh cho đối phương phải gục rồi.
Nhưng thực tế đã chứng minh, Lão Tần có thể trở thành cao thủ số một số hai trong câu lạc bộ này thì tuyệt đối không chỉ có hư danh, kinh nghiệm của hắn ta vô cùng phong phú, nghiêng thân một cái đã có thể dời lực công kích của Hứa Tinh Nhiên đi, còn thuận thế kéo cánh tay của Hứa Tinh Nhiên quăng cậu ta xuống đất!
"Rầm —" một tiếng.
An Lan trợn mắt há mồm, đầu óc loạn thành một nùi, chỉ sợ xương cốt của Hứa Tinh Nhiên đều bị đập vỡ.
"Lão Tần làm tốt lắm!"
"Lão Tần ——"
"Lão Tần——"
Người trong câu lạc bộ nhiệt liệt hô hào, nhưng Lão Tần lại vẫn căng thẳng đề phòng. Hứa Tinh Nhiên đứng lên, may mà cậu ta kịp thay đổi hướng tiếp đất, nếu không vai phải sẽ lập tức khỏi xài.
Hứa Tinh Nhiên vẩy vẩy cổ tay để thả lỏng, nụ cười trên mặt rốt cục biến mất không thấy.
An Lan hít sâu một hơi, "Lớp trưởng có thắng được không?"
Người tên Lão Tần này phản ứng quá nhạy bén, rất nhiều đòn công kích của Hứa Tinh Nhiên đều bị đối phương đoán được, hơn nữa hắn ta còn vô cùng giỏi việc mượn lực đẩy lực, có thể hóa giải công kích của đối thủ, không những thế còn phản
đòn vào những vị trí trí mạng.
"Hứa Tinh Nhiên rất giỏi học tập." Cố Lệ Vũ nói.
"Tôi biết thành tích học của lớp trưởng rất tốt." An Lan nghĩ thầm, nhưng mà tôi không có hỏivcái này.
"Đúng vậy, tìm hiểu rõ về đối thủ, học tập đối thủ của mình, hạ gục hắn ta... Đó không phải chuyện tên Hứa Tinh Nhiên âm hiểm xảo trá kia rành nhất sao?" Tiếu Thần vừa nói, vừa chườm nước lạnh lên bên mặt bị đánh sưng của mình.
Trên đài, Lão Tần càng lúc càng không thể đoán được đối thủ của mình.
Hai người vẫn đang quan sát lẫn nhau, không ai tiếp tục ra tay.
Người ở bên dưới lại sốt ruột, không muốn phải chờ đợi, không ngừng la ó: "Lão Tần giết nó đi", "Lão Tần tống cổ nó về nhà".
Hứa Tinh nhiên biết Lão Tần phòng thủ rất kín kẽ cũng rất cẩn thận, chỉ hơi giả bộ sơ hở để bẫy đối phương cũng bị nhìn ra ngay, muốn chơi, đành phải chơi thật thôi.
Hứa Tinh Nhiên hạ thấp trọng tâm quét chân một cái, Lão Tần tránh né, hắn đã sớm nghi ngờ HứaTinh Nhiên sẽ đánh lên bắp đùi của mình, vì vậy hắn đấm mạnh ra một quyền, dùng lực lớn đến độ cánh tay Hứa Tinh Nhiên tê dại cả đi. Nhưng cậu ta lại vòng ra phía sau đối phương, muốn ghìm họng Lão Tần, Lão Tần trở tay, khiêng Hứa TinhNhiên nâng lên quá đầu, hắn hét to một tiếng, muốn vật Hứa Tinh Nhiên xuống sàn.
"Đệch —" Mặt A Long biến sắc.
Nếu là trong thi đấu đối kháng, mọi người đều đã ký giấy cam kết rồi thì chả sao, nhưng bây giờ đang ở trong câu lạc bộ, đánh một alpha đến mặt mũi sưng vù, máu mũi máu miệng tè le cũng không phải vấn đề lớn, nhưng mà lỡ chẳng may gãy cổ...
"A..."
Những người khác cũng ngây dại, không nghĩ tới ba đòn tấn công liên hoàn vừa rồi của Hứa TinhNhiên lại khiến Lão Tần nóng máu đền mức này!
Ngay lúc đó, Hứa Tinh Nhiên bỗng nắm lên eo Lão Tần, tay kia cũng bấm chặt lên đầu gối của hắn ta, lập tức làm cho hắn mất thăng bằng.
Hứa Tinh Nhiên chống tay xuống đất, nhảy lùi lại, mà Lão Tần lại ngã xuống. Ngay khi hắn ta muốn đứng dậy, Hứa Tinh Nhiên đã khóa cổ đối phương, lần này làm vô cùng chính xác.
Lão Tần trợn trừng hai mắt, nhưng không cách nào thoát được gọng kìm của Hứa Tinh Nhiên.
"Lão Tần này, anh không phải người đầu tiên muốn nâng tôi lên rồi vật xuống kiểu kia đâu." Thanh âm lạnh lùng mà nghiêm nghị của Hứa Tinh Nhiên vang lên.
Trong đầu Lão Tần là một mảnh lãnh lẽo, hắn không biết người trẻ tuổi này rốt cục đã trải quanhững gì, rõ ràng chỉ mới lớn từng đây, lại có thể dùng bất cứ giá nào để khuất phục đối thủ.
Cậu ta không phải kiểu thiếu gia nhà giàu nhìn được không xài được, nếu thực sự lên sàn, e là chẳng ai điên được hơn cậu ta.
"Sao, không ai đếm à? Đang chờ Lão Tần của mấy người tắt thở?"
Hứa Tinh Nhiên nhắc nhở như vậy A Long mới kịp hoàn hồn, vội cao giọng đếm: "Mười! Chín! Tám..."
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Lão Tần đừng tiếp tục giãy dụa, không cần phải liều mạng như vậy.
Lão Tần nhắm hai mắt, nghiến chặt răng, vỗ vỗ tay lên mặt sàn, ra hiệu nhận thua.
Hứa Tinh Nhiên mỉm cười, buông hắn ra.
Lão Tần ho khan không ngừng, một lúc lâu sau mới hô hấp lại bình thường.
Lúc này, trong câu lạc bộ không còn ai dám dùng ánh mắt trào phúng để nhìn bọn Hứa Tinh Nhiên nữa, trái lại trong mắt là vẻ dò xét cùng một chút hoảng sợ.
Có thể bọn họ ở đây vẫn luôn tùy ý phóng thích pheromone của mình, thậm chí còn tự an ủi bản thân, rằng những gia tộc alpha cao cấp kia chẳng qua chỉ là tự dát vàng lên mặt, đến tận hôm nay bọn họ mới thực sự cảm nhận được sự hung hãn và khả năng nghiền ép của loại "Cao cấp" này.
Mấy người bọn họ thậm chí còn không công khai phóng ra tin tức tố.
Hứa Tinh Nhiên đi xuống, so với Tiếu Thần, mặt cậu ta trông tử tế hơn nhiều, nhưng mấy chỗ trúng đòn trên người vẫn bị bầm tím.
"Đã coi thường cậu rồi." A Long nhướng mày châm chọc.
"Nào có, nếu không phải eo của anh bị thương, nói không chừng hôm nay đã có thể lên đài trừng trị tôi rồi."
Hứa Tinh Nhiên vừa nói, vừa lấy lại áo sơ mi của mình mà Cố Lệ Vũ đang cầm, cẩn thận cài kĩ từng nút.
Trước đây An Lan thật sự cảm thấy Hứa Tinh Nhiên rất có khí chất, là kiểu bén nhọn như dao ẩn giấu sau nụ cười tươi, vừa tao nhã, vừa mạnh mẽ, nhưng bây giờ nhìn cậu ta cúi đầu cài nút áo, cậu lại thấy cậu ta là cái kiểu... Nhã nhặn bại hoại.
Hứa Tinh Nhiên quay mặt sang, nhìn An Lan cười: "Cám ơn cậu đã lo lắng cho tôi."
An Lan giơ hai tay lui về phía sau nửa bước: "Sau này sẽ không thèm lo cho cậu nữa."
Tiếu Thần đi đến trước mặt Hứa Tinh Nhiên, đánh giá hàng cúc trên áo sơ mi của cậu ta, bất thình lình ném ra một câu: "Tôi khuyên cậu sau này đừng có giả bộ nữa, mặc sơ mi cái quỷ gì. Sau mà bị ai giật cúc áo thì lúc đó tha hồ mà mát mẻ!"
"Cậu thử xem?" Hứa Tinh Nhiên nâng cằm.
"Điên, tôi có bệnh đâu?" Tiếu Thần nghĩ thầm trong bụng, cậu ta mà dám làm thế thật có khi HứaTinh Nhiên sẽ vặt đầu cậu ta xuống ngay lập tức.
"Đoán xem, người thứ ba bọn họ cử ra sẽ là kiểu thế nào?" Hứa Tinh Nhiên ung dung nhàn nhã cài lại khuy măng sét trên tay áo.
"Thường thường như trong phim, thì người thứ ba chắc chắn là loại cao to vạm vỡ, phải cỡ bằng ba chúng ta cộng lại. Nắm đấm lại nhẹ hều, không khác gì gãi ngứa. Trực tiếp dùng cân nặng là có thể đè chúng ta dẹp lép như con tép."
Tiếu Thần nhìn về phía Cố Lệ Vũ, có vẻ hả hê lắm.
Trong ba người họ, chỉ còn Cố Lệ Vũ là chưa ra tay.
"Chúng ta sẽ được gặp chị Tiêu bây giờ hả?"
"Cái đệch! Chị Tiêu lên đài sao? Mau, nhìn giúp tôi xem quần áo của tôi trông đã tử tế chưa?"
"Tử tế với không tử tế thì có quan hệ gì? Chị Tiêu nửa con mắt cũng không thèm nhìn tới cậu đâu!"
A Long liếc mắt nhìn camera theo dõi phía trên, điện thoại di động trong túi vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, hắn không nhìn được gửi một tin nhắn cho Cao Thành Viễn: [Lão Cao, Nhị Hoàng và Lão Tần đều thua rồi. Không thì hôm nay anh cứ đóng cửa tránh mặt đi.]
Nhưng rất nhanh CaoThành Viễn đã nhắn tin trả lời, chỉ có hai chữ: [Không cần.]
Ý là nếu Cố Lệ Vũ thực sự thắng người thứ ba, vậy hắn sẽ ra gặp bọn họ.
Có người khẽ lật người, ngồi trên dây căng của võ đài, chân khẽ đung đưa, thoạt trông khả năng giữ thăng bằng của người này rất tốt.
"Lên trước chính là hai anh đẹp trai. Đánh với tôi mà không đẹp bằng họ là tôi sẽ giận đó."
Bầu không khí trong câu lạc bộ lập tức thay đổi.
Mùi vị tin tức tố ở đây vốn đầy tính công kích, vậy mà nháy mắt đã giống như đang quyến rũ tìnhvnhân.
Đứng trên đài là một người phụ nữ, dáng người rất uyển chuyển thướt tha, chị ta mặc áo ba lỗ,cánh tay và cơ bụng đều rất săn chắc, khi chị ta đi ra dưới ánh đèn, mấy ngườiCố Lệ Vũ mới nhìn rõ mặt của đối phương.
Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, đại khái vô cùng quyến rũ chính là cách nói phù hợp nhất để miêu tả về người này. Rõ ràng tóc để đầu đinh nhưng cũng không làm giảm vẻ quyến rũ của chị ta một chút nào, nhất là hai nốt lệ chí dưới khóe mắt trái, càng khiến cho người nhìn trong lòng ngứa ngáy không thôi.
An Lan là lần đầu tiên gặp một người phụ nữ xinh đẹp như vậy ở ngoài đời, bèn ngây ngốc nhìn chằm chằm đối phương, chị ta đột nhiên xoay người đi xuống khỏi võ đài, đi qua đám người đang vây xem, tới trước mặt An Lan, híp mắt nhìn cậu.
"Tôi không thích mấy alpha hiếu chiến bọn họ, đầy đầu đều là mấy suy nghĩ rác rưởi muốn đánh dấu omega, nhưng mà mùi vị của cậu... Tôi thích. Mặc dù cách phân hóa hoàn toàn còn một chút nữa."
An Lan ngây người,chị ta có thể ngửi được mùi tin tức tố của cậu sao?
"Đối thủ của chị là tôi, không phải là cậu ấy." Thanh âm lạnh lẽo như muốn giết người của Cố Lệ Vũ vang lên.
________________
Tác giả có lời muốn nói: An Lan lại dám nhìn omega khác, coi chừng bị "thịt" nha.