Cố Lệ Vũ thế này, An Lan chưa từng thấy.
Hơi thở của cậu ta phả lên trên cổ An Lan dường như cũng có mang theo sức mạnh, tính ăn mòn vôcùng lớn.
An Lan bị đối phương dùng một tay bế lên, một tay khác nắm lấy cánh tay không an phận của cậu, mà nhưng nụ hôn hỗn loạn rơi lên cổ An Lan lại mang theo cảm giác như đang muốn tàn phá tất cả.
Lần đầu tiên An Lan cảm thấy mình cực kỳ, cực kỳ muốn chửi bậy.
Sao bảo dạy tôi khống chế tin tức tố cơ mà?
Thế nào mà cậu lại rớt vào thời kỳ mẫn cảm rồi hả a a a!
An Lan bắt đầu tự hoài nghi, có phải cậu không nên cắn Cố Lệ Vũ không, lúc đó cậu ta đã nhịn rất vất vả rồi, vừa nãy lại bị tin tức tố của cậu ăn mòn nữa.
Phải biết cái này với Cố lệ Vũ mà nói có khi căn bản không được tính là "Phản kháng", cậu ta vốn quyến luyến tin tức tố của An Lan như vậy, khi tin tức tố của cậu đột kích đối phương, loại "Công kích" này với Cố Lệ Vũ, quả thực không khác gì đang trắng trợn... Quyến rũ, còn là phiên bản nâng cấp gấp trăm nghìn lần.
Cố Lệ Vũ đè An Lan xuống dưới đất, nhận ra cậu ta đang muốn làm gì, A Lan quả thực sắp hồn phi phách tán, cậu duỗi tay, tóm lấy chân bàn trà, nghe đâu cái bàn này làm bằng gỗ hồ đào Bắc Mỹ, nặng cực kỳ. An Lan dùng sức kéo một cái, bàn trà ma sát với mặt đất tạo thành tiếng vang "Ken két", ngay lúc đó động tác của Cố Lệ Vũ có ngừng lại một chút.
Đồ vật đặt trên bàn trà bị kéo rớt, trong đó có mấy quyển tạp chí giới thiệu về các tổ chức từ thiện, An Lan tóm vội lấy quăng về phía sau, đập lên mặt Cố Lệ Vũ.
Cố Lệ Vũ nghiêng mặt tránh, sau đó tóm lấy eo An Lan muốn lôi cậu lại.
Adrenalin [1] bùng nổ, An Lan đột ngột xoay người, đạp mạnh một cú lên ngực Cố Lệ Vũ, mượn đà lùi về phía sau, rồi lấp tức bỏ chạy.
Trần đời chưa bao giờ cậu chật vật thế này, bò được ba, bốn bậc cầu thang, cậu lại suýt nữa té nhào.
Cố Lệ Vũ sải chân đuổi theo, nháy mắt đã tới được sau lưng An Lan, cậu đang đang muốn ấn An Lan xuống thì cậu đã trốn sang bên cạnh rồi đứng dậy tiếp tục bỏ chạy.
Vọt vào phòng ngủ,vừa định khóa trái cửa thì cửa lại bị chặn.
An Lan cắn răng muốn đạp Cố Lệ Vũ, nhưng cậu ta chỉ dùng một tay đã đỡ được, còn đẩy cửa mở ra.
"Binh —" một tiếng, chấn động đến nỗi da đầu An Lan cũng run lên, trái tim thì như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Hết hy vọng, không thể nhốt Cố Lệ Vũ ở bên ngoài, An Lan chỉ đành lao đến chỗ tủ đầu giường, nhanh nhanh chóng chóng túm lấy hộp đựng thuốc bên trong. Cố Lệ Vũ bế thốc cậu lên, ném người lên giường rồi áp tới.
An Lan hoàn toàn không rảnh bận tâm xem Cố Lệ Vũ muốn làm gì, cậu hoảng loạn mở hộp sắt đựng thuốc. Đối phương lật người cậu lại, một tay ấn lên đầu cậu, tên đã lên dây không phát không được*.
*thành ngữ Trung Quốc, Nghĩa là mũi tên bắn ra không phải ý định của cá nhân mà là do sợi dây, ẩn dụ rằng tuy bạn là người thi hànhnhưng lại bị người khác xúi giục, bắt buộc phải làm.An Lan vung tay lên, đâm kim tiêm chứa thuốc khử pheromone lên cánh tay Cố Lệ vũ, tiêm thuốc cho cậu ta.
Cố Lệ Vũ vẫn cứ nhấn đầu An Lan, hận không thể lập tức xông vào trong cậu, An Lan nhắm chặt hai mắt nhưng Cố Lệ Vũ vẫn ở nguyên đó không nhúc nhích, cánh tay đang giữ An Lan rõ ràng đang run rẩy.
Khoảng mười giây sau, thanh âm khàn khàn của đối phương mới vang lên.
"Xin lỗi... Giờ cậu...Ra ngoài đi."
An Lan bấy giờ mới mở mắt ra, Cố Lệ Vũ buông cánh tay đang giữ đầu cậu, thay vào đó chống nó xuống cạnh bên tai An Lan.
Cậu ta cúi đầu, lông mày nhíu chặt, từ mặt đến cổ đều đỏ bừng, giống như chỉ chớp mắt là máu sẽ chảy ra bên ngoài.
An Lan biết thuốc khử đã có tác dụng, cậu cẩn thận dịch người ra khỏi chỗ đối phương.
"Nhanh lên..." Cố Lệ Vũ quay đầu đi, không dám nhìn An Lan thêm một cái nào.
An Lan lập tức chui ra ngoài.
Lúc cậu xoay người, đầu gối đụng phải Cố Lệ Vũ, đối phương đột nhiên nắm lấy chân cậu, thời gian này An Lan không ngừng cao lên, đã tầm hơn 1m8, chân dài, đường nét đẹp, lại có cảm giác rất mạnh mẽ.
Cố Lệ Vũ cúi đầu, thần kinh An Lan căng như dây đàn, không dám nhích thêm tí ti nào, nhưng đối phương chỉ chạm lên đầu gối cậu một cái rồi đẩy cậu ra ngoài.
An Lan lập tức chạy đi.
Cố Lệ Vũ nằm vật xuống giường, trùm chăn che kín người mình.
Trong chăn vẫn còn hương vị của An Lan lưu lại.
Sạch sẽ, ngây ngô, không chút phòng bị.
Tia lửa trong máu phút chốc cháy lan khắp nơi, chỉ có một chút mùi vị như thế này căn bản không thể an ủi được Cố Lệ Vũ, cũng không thể giúp cậu ta bình tĩnh trở lại.
Cậu ta với tay lấy hộp sắt đựng thuốc, tự tiêm cho mình thêm một mũi, lửa cháy trong lòng căn bản không bị áp chế.
Cố Lệ Vũ bực bội ném ống thuốc đã rỗng không đi, lại tiêm thêm một liều nữa. nhưng cũng chẳng hề khá hơn.
Tin tức tố của An Lan có lực xuyên thấu mà Cố Lệ Vũ không cách nào chống lại, cành trúc khẽ đung đưa, lá trúc liếc qua mỗi một dây thần kinh của cậu ta, khiến cậu ta chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, muốn lao đi lôi An Lan trở lại.
Dùng cách thức tàn nhẫn nhất khiến cậu ấy phải bật khóc.
Lúc này, cánh cửa phòng ngủ vốn đóng chặt lại được mở ra.
Tiếng bước chân của An Lan mà Cố Lệ Vũ đã quá quen thuốc tiến lại gần, cậu ta nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo đối phương: "Đi ra ngoài."
Đừng khiêu chiến điểm giới hạn của tôi.
"Cố Lệ Vũ." An Lan gọi tên cậu ta.
Rất trịnh trọng, rất rõ ràng.
Gân xanh trên tránCố Lệ Vũ như muốn nổ tung.
"Đi ra ngoài... Gọi người tới đây..."
"Tìm ai? Cố Thanh Xuyên? Hứa Tinh Nhiên..."
Cố Lệ vũ không chịu nổi gầm lên: "Đừng gọi tên những người đàn ông khác trước mặt tôi."
"Hay gọi ban quản lý alpha?Nếu gọi họ tới, cậu sẽ bị đưa đi cách ly phải không?"
An Lan vén chăn, nhìn thấy địa phương dữ tợn và đáng sợ nhất của Cố Lệ Vũ.
"Vậy để tôi đi cách ly..."
"Tôi giúp cậu."
"Cậu có biết chân chính ký hiệu là như thế nào không? Đây không phải là..."
An Lan lại gần đối phương hơn, "Tôi giúp cậu..."
Hai mắt Cố Lệ Vũ mở to, toàn thân như bị đóng đinh, không dám làm ra một cử động nhỏ nào.
Cảm giác ấm áp bao bọc khiến pheromone trong huyết quản cậu ta sôi trào như sắp vỡ tung, cậu ta ngước cằm, nghênh cổ chờ chém, cho dù ngay lúc này An Lan có muốn giết chết mình, cậu ta cũng vui lòng.
An Lan cũng chưa từng nghĩ mình có thể lớn gan đến vậy, cậu chỉ bắt chước theo Cố Lệ Vũ, vụng về phát sợ, chỉ lo sẽ làm đối phương bị thương.
Người Cố Lệ Vũ run rất dữ khiến An Lan hoài nghi không biết có phải cậu làm sai chỗ nào rồi không, cậu ngước mắt muốn xem thử phản ứng trên mặt Cố Lệ Vũ nhưng lại bị đối phương lấy tay che kín mắt, tay kia lại nhấn lên đầu cậu.
Mùi Long diên hương lại như thủy triều ập đến, bị dung nham trong núi lửa đun sôi, nóng rẫy.
An Lan nhớ lại lần đó trong buồng tắm, tuy là cách vách còn có Tiếu Thần và Hứa Tinh Nhiên, khiến cậu có cảm giác dài như cả năm, thế nhưng lúc này Cố Lệ Vũ lại không có dấu hiệu nào là mình sắp xong.
An Lan đột nhiên nhớ ra gì đó, muốn rời đi, nhưng chân còn chưa chạm xuống đất đã bị Cố Lệ Vũ lôi lại, để cậu nằm nhoài lên người mình.
"Cậu muốn đi đâu..."
Đôi mắt của cậu ta sâu thăm thẳm, giống như vùng biển lặng trước khi dông bão ấp tới, mây đen vần vũ trên bầu trời.
An Lan hôn lên tay đối phương một cái, nói: "Tôi sẽ lập tức quay lại."
Cố Lệ Vũ nhắm chặt hai mắt, đẩy An Lan ra cho cậu đi.
An Lan phi vội xuống bếp, mở ngăn đông trên tủ lạnh, quả nhiên tìm được một khay đá.
Cậu đập vụn đá đổ vào trong cốc, nhưng mảnh đá nhỏ bắn xuống đất và bồn rửa bát bên cạnh cậu cũng mặc kệ, xong cậu cầm cốc lại chạy một mạch về phía phòng ngủ. Vừa mới đẩy cửa đã thấy Cố Lệ Vũ đang ngồi dựa lên thành giường, co gối, hai tay ôm lấy mình, bả vai cũng khẽ run rẩy.
"Cậu... Sao lại trở lại..."
Giờ An Lan mới hiểu tại sao vừa nãy Cố Lệ Vũ thả cho cậu đi.
"Ừ, tôi về rồi đây."
An Lan đặt cốc đựng đá lên trên tủ đầu giường, ngậm một khối vào trong miệng, khối băng chạm vào răng vang lên tiếng lách cách, cậu vừa muốn dán vào trên người Cố Lệ Vũ, cái trán lại bị cậu ta lấy tay đẩy ra.
"Cậu thử rất lâu rồi... Đừng cố nữa... Gọi điện thoại cho Cố Thanh Xuyên đi."
Thanh âm Cố Lệ Vũ không còn run rẩy như lúc trước nữa, nhưng mùi tin tức tố trong phòng vẫn không giảm bớt, khiếm tim An Lan đập như phi ngựa.
An lan không nói gì, nhào vào trên người Cố Lệ vũ.
Cảm giác ấm áp như trong tưởng tượng không tới, thanh vào đó là cảm giác lạnh buốt khiên hô hấp của Cố Lệ Vũ nghẹn lại trong cổ họng.
Băng hỏa giao hòa, khiến Cố Lệ Vũ như muốn phát điên, cậu ta níu chặt An Lan, cả người như ngã nhào từ độ cao 1000m, ngã vào một mảnh tuyết trắng lạnh băng.
Đó là một loại cảm giác vô cùng đặc biệt, dòng máu đang gia tốc muốt thoát khỏi khống chế đột nhiên bị đông lạnh, hô hấp Cố Lệ Vũ từng chút hòa hoãn lại.
An Lan ngẩng đầu nhìn cậu ta, toét miệng cười: "Có vẻ cũng hữu dụng đấy chứ!"
Cố Lệ Vũ nhẹ nhàng sờ lên tóc cậu, không dám quá dùng sức, bởi vì lý trí khó khăn lắm mới trở về của cậu ta rất có thể sẽ vì khuôn mặt tươi cười không chút đề phòng này của An Lan mà lại tan vỡ.
"Cậu... Học cái đó ở đâu?"
An Lan dại ra,không trả lời đối phương.
"Sao không nói?" CốLệ vũ lại hỏi.
"Đau"
Phí lời, cậu thử ngậm nguyên cái bóng đèn Philips vào miệng thử xem!
Hơn nữa, cũng đâu thể nói cho tên này biết, alpha có phim "hành động" của alpha, beta cũng có những bộ kinh điển của beta được chứ?
An Lan đang muốn quay người đi, Cố Lệ Vũ lại đột nhiên ấn cậu lại.
"Đừng..."
An Lan tưởng cậu ta muốn nói "Đừng đi" các kiểu, bèn vội trấn an đối phương: "Dưới nhà bừa bộn..."
Ý là không nhanh nhanh xuống thu dọn lại, chờ mẹ Cố về, chắc bà sẽ sợ đến té xỉu mất.
"Ý tôi là... Đừng đưa lưng về phía tôi." Cố Lệ Vũ nói.
"Sau lưng tôi có gì à?" An Lan vô thức đưa tay sờ sờ sau lưng mình.
Cố Lệ Vũ đáp: "Cậu cảm thấy việc ký hiệu hoàn toàn là thực hiện như thế nào?"
An Lan đơ người, cậu cúi đầu, quần thể thao cậu mặc lúc trước đã bị cởi ra từ nãy, giờ phía dưới chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót tứ giác, hai chân vừa thẳng vừa dài còn đang ngu ngốc banh ra.
Cố Lệ Vũ quay đầu không nhìn cậu nhưng vành tai đã đỏ hồng.
An Lan vội lăn khỏi giường, cậu tiện tay quơ một chiếc quần ngủ tròng lên rồi mới xuống nhà dọn dẹp đống hỗn độn mà hai người gây ra.
Trong phòng ngủ yên tĩnh trở lại, Cố Lệ Vũ liếc mắt nhìn chiếc cốc thủy tinh An Lan để trên đầu giường, lông mày nhíu lại.
Kỳ mẫn cảm không thể nhanh như vậy là xong.
Cậu ta phải khóa cửa lại, không để An Lan đi vào nữa, sau đó gọi điện cho Cố Thanh Xuyên để anh đưa mình đến bệnh viện cách ly.
Nhưng sâu trong đáy lòng cậu ta lại đang kêu gào khát vọng, muốn được An Lan ôm, muốn được cậu ấy an ủi vỗ về, muốn cậu ấy ở lại đây với mình.
Cố Lệ Vũ thở dài một hơi, vòng tay tự ôm lấy đầu, đợt sóng tiếp theo của kỳ mẫn cảm lại muốn tới.
An Lan quay lại phòng khách, đẩy bàn trà gỗ hồ đào về lại vị trí ban đầu, nhặt tạp chí vương vãi trên sàn lên, sắp xếp lại cho ngay ngắn. Mũi chân cậu đá phải cái quần của mình bị Cố Lệ Vũ cởi ra khi nãy thì chợt rùng mình, cậu nhớ lại lực đạo lúc tên kia kéo nó xuống, nhất thời thấy sợ vãi linh hồn.
Quai hàm mỏi nhừ, An Lan xoa xoa gò má mình.
Cậu nhặt quần của mình, đứng lên bậc cầu thang nhìn xung quanh, xác nhận lại một lần nữa xem phòng khách trông đã ổn hơn chưa, lúc này mùi Long diên
hương nồng đậm lại bắt đầu mất không chế mà lan ra, nặng nề đến độ trần nhà như cũng sắp bị đè cho sập xuống.
"Sao... Lại tới nữa rồi?"
An Lan vội vội vàng vàng chạy lên phòng ngủ, đẩy cửa ra, đã thấy Cố Lệ Vũ cuộn người trên giường, còn kéo chăn che kín.
"Cậu như vậy làđang tự lừa mình dối người* có biết không?"
*Gốc là "bịt tai trộm chuông [2]" câu này là thành ngữ Trung, mình thay bằng một câu tương tự bên Việt mình hay dùng, còn câu gốc mình chú thích ở dưới nha.An Lan đau lòng,vén chăn lên chui vào.
...
Khoảng mười giờ tối, sự kiện từ thiện từ thiện của mẹ Cố cuối cùng cũng kết thúc, Cố ThanhXuyên lái xe đưa bà về nhà.
"Thanh Xuyên, cám ơn con." Mẹ Cố cười nói.
"Có phải mấy đứa Tiểu Vũ đã ngủ rồi không?" Cố Thanh Xuyên tò mò, nhướng mày hỏi.
Đã hơn mười giờ, chắc hai đứa nhỏ đã về phòng rồi. Bình thường sinh hoạt của Tiểu Vũ đều rất có quy luật."
"Vậy cũng không hẳn. Thanh niên ở độ tuổi này, người mình thích đang ở ngay cạnh, lăn qua lộn lại, sẽ không ngủ sớm được đâu..." Cố Thanh Xuyên còn chưa nói hết câu, mày đã cau lại, "Mùi pheromone nồng quá."
Mẹ Cố cũng ngửi thấy: "Đây là pheromone của Tiểu Vũ mà... Có chuyện gì xảy ra vậy!"
Bà vội mở cửa, cánh cửa vừa mới hé ra, mùi Long diên hương dày đặc đã mãnh liệt ập tới, như sóng biển dâng theo thủy triều phả vào mặt hai người, mẹ Cố khuỵu chân, suýt nữa đã không thể đứng vững.
Cố Thanh Xuyên đỡ lấy mẹ Cố, đó là mùi vị tựa như nước biển đang bốc hơi, vừa ngông cuồng vừa phóng túng, cho dù bản thân là alpha cấp cao nhưng Cố Thanh Xuyên cũng phải lui lại phía sau nửa bước.
"Không ổn... Là kỳ nhạy cảm!"
Mẹ Cố cũng giật mình: "Kỳ nhạy cảm... Không thể nào, Tiểu Vũ, thằng bé trước giờ vẫn khống chế rất tốt..."
"Đó là vì thằng bé chưa có người thương!"
Cố Thanh Xuyên chạy vội lên tầng.
Cho dù đó là tin tức tố của con trai mình, nhưng nồng độ cao như vậy, mẹ Cố vẫn có cảm giác bị trấn áp đến độ đứng cũng không vững, chỉ có thể bám lên tay vịn, bước từng bước lên trên.
"Ông trời phù hộ, tuyệt đối đừng có chuyện gì..."
Ban đầu Cố Thanh Xuyên cho là cửa phòng ngủ đã bị khóa lại, nào ngờ mới đẩy nhẹ, cửa đã mở ra.
Trong phòng mùi tin tức tố càng dày nặng hơn, bất thình lình đối diện với nồng độ tin tức tố cao như vậy, chân Cố Thanh Xuyên cũng hơi nhũn ra một chút.
"Tiểu Vũ... Tiểu Vũ sao rồi?" Mẹ Cố lo lắng hỏi.
"Đừng tới đây." Cố Thanh Xuyên lạnh giọng nhắc nhở.
Mẹ Cố khựng lại, nhưng dự cảm bất an cứ luẩn quẩn trong lòng, cho dù có hơi sợ hãi, bà vẫn muốn biết tình hình con trai mình thế nào.
"Dì đừng qua đây, để cháu là được."
Cố Thanh Xuyên đi vào phòng ngủ, tiện thể khóa trái cửa, tránh cho mẹ Cố thật sự đi vào.
Không cần nói đến nồng độ tin tức tố trong phòng lúc này, cảnh tượng như vậy, Cố Thanh Xuyên cũng sợ mẹ Cố không thể chịu nổi.
Cố Lệ Vũ đang ngồi dựa lên đầu giường, trong ngực ôm một người, chăn vừa vặn che khuất người kia, chỉ có vài lọn tóc đen lộ ra bên ngoài.
Không cần kéo chăn ra Cố Thanh Xuyên cũng biết người kia là ai, có thể được Cố Lệ Vũ ôm như vậy cũng chỉ có mình An Lan mà thôi.
Ngoài mùi Long diên hương, Cố Thanh Xuyên còn tinh ý ngửi được một loại hương vị khác, có hơi tanh, càng đến gần thì mùi càng nồng hơn.
Cố Thanh Xuyên biết quá rõ một alpha rơi vào thời kỳ nhạy cảm, đối mặt với người yêu của mình thì sẽ có chuyện gì phát sinh, quan trọng hơn là alpha này không có cách nào thông qua đánh dấu tạm thời mà cảm thấy thỏa mãn, như vậy sẽ càng thêm mất khống chế, thậm chí có thể làm chết người yêu của mình.
Nếu như... An Lan có làm sao, đời này của Cố Lệ Vũ liền xong rồi.
Lúc này Cố Lệ Vũ đang khép mắt, dường như cũng đang ngủ say, giữa hai chân mày hoàn toàn thả lỏng, không hề giống như đang ở trong giai đoạn mẫn cảm.
Càng yên tĩnh, Cố Thanh Xuyên lại càng thấy căng thẳng, anh vừa chạm tay lên mép chăn muốn kéo ra thì Cố Lệ Vũ đột nhiên mở mắt, ánh mắt lạnh như băng quét tới.
"Anh muốn làm gì?"
"Em... An Lan sao rồi?" Cố Thanh Xuyên hỏi.
"Không sao hết." Cố Lệ Vũ trả lời.
Chăn trượt xuống, vừa vặn dừng trên bả vai An Lan, cậu nghiêng đầu, một tay vòng qua ôm lấy Cố Lệ Vũ, dựa lên ngực đối phương ngủ rất say, trên mặt đều là nét mệt mỏi, thế nhưngloại tư thái không muốn rời xa kia không hề giống như đang sợ Cố Lệ Vũ.
"Nguyên cái biệt thự đều là mùi pheromone của em." Cố Thanh Xuyên thấp giọng nói, anh muốn đi lên xác nhận xem có đúng là An Lan vẫn bình an, không có việc gì không, chân lại đá phải hộp sắt, là hộp đựng thuốc ức chế của Cố Lệ Vũ.
Còn lại ba liều, một hộp này có thể đựng được sáu ống thuốc, nói cách khác Cố Lệ Vũ nhiều nhất là đã dùng ba ống.
"Em vào kỳ mẫn cảm." Cố Lệ Vũ nói.
Đồng tử của Cố Thanh Xuyên run lên, khuôn mặt vốn nho nhã trở nên lạnh lùng ảm đạm, "Vậy em còn để An Lan ở bên cạnh? Cậu ấy không phải omega, không thể an ủi cho em..."
"Nếu cậu ấy không ở đây, em đã điên thật rồi." Cố Lệ Vũ cúi đầu, ngón tay khẽ vuốt lên tóc An Lan.
"Em bây giờ thấy sao rồi?" Cố Thanh Xuyên hỏi.
"Không sao."
"Mùi pheromone nồng như vậy còn nói là không sao?" Cố Thanh Xuyên cảm thấy không đáng tin chút nào,anh tóm lấy cổ tay Cố Lệ Vũ, bắt mạch cho cậu ta.
Mạch đập quả thật rất bình thường.
Cố Thanh Xuyên thấy không tài nào tin nổi.
"Em thực sự không làm gì An Lan?"
"Không." Cố Lệ Vũ ôm chặt lấy An Lan, ánh mắt nhìn Cố Thanh Xuyên đầy cảnh cáo.
Cố Thanh Xuyên biết, giờ không thể tách hai người họ ra được, Cố Lệ Vũ vừa mới khôi phục lại từ trong giai đoạn nhạy cảm, chỉ cần một hành động nhỏ đụng đến người trong lòng thằng nhóc này thôi là sẽ kích thích đến cậu ta, thậm chí khiến thằng bé rơi vào kỳ mẫn cảm thêm một lần nữa.
"Đi ra ngoài." Cố Lệ Vũ vừa nói, vừa ôm chặt lấy An Lan, "Mùi trên người anh rất khó ngửi."
Đây chính là ham muốn chiếm hữu của alpha, cho dù An Lan đang ngủ say, cậu ta vẫn không thể chấp nhận để An Lan ngửi thấy bất cứ thứ gì ngoại trừ hương vị của chính mình.
"Em muốn anh đi ra cũng được thôi, nhưng em phải để anh xác nhận An Lan thực sự không có chuyện gì đã."
Tim của Cố Thanh Xuyên đập nhanh kinh khủng, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị Cố Lệ Vũ từ chối, thậm chí bị thằng nhóc này dùng tin tức tố công kích, nhưng mà bây giờ không gì quan trọng hơn sự an toàn của An Lan, bằng không chờ Cố Lệ Vũ hoàn toàn thoát khỏi kỳ mẫn cảm, sẽ lại càng thấy đau khổ vì đã tự tay làm người mình yêu tổn thương.
________________________
[1] Adrenaline có tên khác là Epinephrine, adrenaline là một hormon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận. Adrenaline được phóng thích vào máu và phục vụ như các chất trung gian hóa học, đồng thời truyền tải xung thần kinh cho các cơ quan khác nhau.
Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm. Quá trình này xảy ra tương đối nhanh chóng, trong vòng 2 đến 3 phút của sự kiện căng thẳng đang gặp phải. Khi tình trạng căng thẳng kết thúc, xung thần kinh đến tuyến thượng thận bị hạ xuống, có nghĩa là tuyến thượng thận ngừng sản xuất adrenaline. Khi phóng thích nó vào cơ thể, Adrenaline liên kết với một số thụ thể Adrenergic và gây ra một số thay đổi về chuyển hóa, như ức chế sự bài tiết insulin và thúc đẩy tiết glucagon bởi tuyến tụy, kích thích sự tan trong glycogenolysis trong gan và cơ và kích thích quá trình glycolysis trong cơ. Những thay đổi này và những thay đổi khác cùng với nhau làm tăng lượng đường trong máu và axit béo trong cơ thể và sản xuất năng lượng trong tế bào của cơ thể. Việc giải phóng Adrenalin còn dẫn đến tăng nhịp tim, các mạch máu bị kẹp và các đường dẫn không khí giãn nở.
Được sản sinh bởi tuyến thượng thận, hormon Adrenaline cùng với hormon có tên gọi noradrenaline có tác dụng kích thích điều chỉnh làm tăng lượng ôxy cung cấp cho não và các cơ, làm giãn nở đồng tử và ức chế các chức năng không cần thiết của cơ thể trong các trường hợp khẩn cấp, chẳng hạn như trong cấp cứu sốc phản vệ.
Adrenaline tác dụng trong cơ thể con người lên cái gọi là adrenoceptor. Nó mở rộng đường hô hấp, có nghĩa là có thể hấp thụ nhiều oxy hơn. Hít thở nhanh, làm nhịp tim trở nên nhanh hơn và huyết áp tăng lên, do đó có thể bơm máu nhiều hơn qua cơ thể. Vì vậy, các cơ quan như tim, não, phổi và cơ được kích thích để làm việc mạnh mẽ hơn trong khi các cơ quan tiêu tốn nhiều năng lượng khác như đường tiêu hóa, da và các chi được giữ lại một thời gian.
[2] Bịt tai trộm chuông, thành ngữ ẩn dụ về những người tự cho mình là thông minh, tưởng rằng có thể lừa dối được người khác, nhưng thực ra chỉ là tự mình lừa mình mà thôi.
Chuyện kể rằng, tại nước Tần vào thời Xuân Thu, khi Phạm Cát Xạ bị Trí Bá truy diệt, có một kẻ muốn nhân cơ hội này đến nhà họ Phạm để trộm một cái chuông lớn. Lúc đầu, tên trộm muốn vác cái chuông lên lưng nhưng nó quá to và quá nặng, không có cách gì xê dịch được. Hắn ta tìm được một cái búa to bèn nghĩ ra một cách là đập bể cái chuông thành từng mảnh, như vậy mới mang về được. Tên trộm cố sức nện vào chuông một cái, thì "boong" một tiếng cực to, khiến hắn giật nảy cả mình. Chuông kêu như vậy chẳng phải đang thông báo với người khác là hắn ta đang ăn trộm ở đây hay sao? Thế là tên trộm lấy hai tay tự bịt tai mình lại, nghĩ rằng mình không nghe thấy thì người khác cũng chẳng nghe ra.