Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Cậu Chết Dí Ở Đâu Rồi


trước sau

Không biết lặp lại như vậy bao nhiêu lần, rốt cuộc An Lan cũng có thể lắp súng xong trong vòng một phút.

"Tôi làm xong!" An Lan nói lớn.

Trên lưng cậu toàn là mồ hôi lạnh, nhịp tim cũng nhanh như đang phi ngựa. Lâu như vậy, không biết Tiếu Thần sao rồi.

Huấn luyện viên Lâm ngẩng đầu lên liếc cậu một cái, nói: "Tiếu Thần vẫn sống."

"Cho tôi nhìn cậu ấy." An Lan nghiêm túc nhìn về phía huấn luyện viên Lâm, hai tay cậu vẫn còn đang run rẩy.

Huấn luyện viên Lâm rất hào phóng mà đưa điện thoại cho cậu, An Lan mở ra xem, phát hiện đoạn video vừa nãy cậu xem không phải là phát trực tiếp, chỉ là một đoạn ghi hình được chiếu lại mà thôi.

"Chuyện này... Chuyện này là sao?"

"Chỉ là muốn để cậu hiểu ra một chuyện, quyết định cậu đưa ra không chỉ liên quan đến một mình mình, mà còn can hệ đến những người cậu quan tâm nữa. Tình huống của Tiếu Thần bây giờ thế nào, tôi quả thực không biết, nhưng nếu cậu muốn gặp lại cậu ta thì phải tuân thủ luật chơi ở đây."

Giọng huấn luyện viên Lâm nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng bên trong lại có cảm giác lãnh đạm.

Loại lãnh đạm này, An Lan đã nhìn thấy ở rất nhiều người, đó là sự hờ hững khi đối mặt với những sinh mạng khác, là sùng bái đối với sự tồn tại của người mạnh hơn.

"Ngày hôm nay tới đây thôi. Thứ cậu cần phải học còn rất nhiều." Huấn luyện viên Lâm cười nói.

Vẫn là nụ cười quen thuộc, nhưng An Lan chỉ cảm thấy từ máu thịt đến dịch tủy trong người đều đông cứng lại.

Cái mà Eden muốn cậu học, tuyệt đối không phải thứ cậu muốn.

Trong căn phòng An Lan ngủ lúc trước, ngoại trừ cậu ra thì không có một ai khác, cậu không dám tưởng tượng những người đã từng ở trong căn phòng này là hạng người gì, bọn họ đã bị huấn luyện như thế nào, liệu có còn sống hay không. Nhưng những thứ huấn luyện viên Lâm muốn dạy, cậu thật sự không muốn học một chút nào.

Cậu hoàn toàn không buồn ngủ, nhưng ở đây không có điện thoại, cũng không có mạng internet, cậu thâm chí không biết làm cách nào để vượt qua đêm tối dài đằng đẵng này.

Tựa đầu lên gối, An Lan lật qua lật lại, trở mình y như cái bánh rán mặn không nhân, nhắm mắt lại chính là ác mộng vô cùng vô tận, trong đầu cậu lại nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, khi Lương Hạo không chút do dự nổ súng bắn nổ chiếc xe mà đồng bọn của hắn đang ở bên trong, cảnh tượng chiếc xe nổ tung khiến An Lan toát hết cả mồ hôi lạnh, ngồi bật dậy.

Dưới tình huống như vậy, cậu căn bản không tài nào ngủ nổi, chỉ có thể ngồi dậy, ôm gối gắng làm bản thân bình tĩnh lại.

Khi hô hấp đã vững vàng trở lại, cảm xúc hoảng loạn mâu thuẫn trong lòng cũng tạm thời rời đi, An Lam mơ hồ ngửi thấy được một mùi vị, rất nhạt, nhạt đến độ như thể đó chỉ là ảo giác của cậu.

Là do cậu quá nhớ tên kia à?

An Lan xoay người, lật tung bốn phía tìm kiếm, tim cậu đập liên hồi, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, liệu đây có phải là tín hiệu Cố Lệ Vũ để lại cho cậu không?

Đây là mùi của cậu ta, khẳng định là mùi của cậu ta, An Lan dám chắc cậu không phải đang bị ảo giác.

Cậu cúi đầu không ngừng ngửi thử xung quanh, rõ ràng lúc trước cậu không hề ngửi thấy mùi gì, tại sao lúc này lại có?

Lật chăn bông lên, nắn bóp kỹ từng gang từng tấc, hoàn toàn không tìm được thứ mà cậu muốn, cậu trùm chăn kín đầu, vẫn không ngửi thấy mùi tin tức tố của Cố Lệ Vũ.

Chẳng lẽ thực sự là vì quá mong ngóng tên kia, nên cậu mới xuất hiện ảo giác sao?

Trùm chăn kín người, An Lan toát hết cả mồ hôi, cậu xốc chăn lên để không khí mát mẻ bên ngoài tràn vào.

Cố Lệ Vũ! Cố Lệ Vũ! Cố Lệ Vũ! Cậu chết dí ở đâu rồi!

Ngày mai tôi nhất định sẽ biến thân thành một Lương Hạo khác, bắn lủng đầu cậu ra!

An Lan nhặt gối của mình lên, đây chắc là đồ thống nhất phân phối, vỏ gối màu trắng, ngay cả ruột gối bên trong cũng không có gì đặc biệt. An Lan cảm thấy cậu giống như vì cố chấp tìm kiếm một hương vị mà sắp rồ dại đến nơi rồi, sau khi thần kinh bị kích thích quá độ, muốn bình tĩnh lại thì nhất định phải ngửi được mùi hương đó.

Cậu lột bỏ áo gối, chôn mặt lên trên dùng sức ngửi, nhịp tim đột nhiên đập nhanh như trống nổi, cậu tìm được một sợi tóc màu đen bên trong áo gối.

Tâm tình kích động khó mà diễn tả thành lời, giống như khách lữ hành lạc bước trong hoang mạc, mặt trời chói chang treo trên cao, không khí khô khốc không thể thở nổi, cuối cùng cũng chờ được cơn mưa đến.

Hai mắt An Lan nóng lên, cậu cẩn thận bọc áo gối trở lại, cẩn thận không để sợi tóc bị rơi ra ngoài.

Nó là của Cố Lệ Vũ, An Lan chắc chắn cậu ta đang ở đây. Sợi tóc này là để nhắc An Lan cứ bình tĩnh, huấn luyện viên Lâm dạy cái gì, cậu cứ việc học cái đó. Cố Lệ Vũ tuyệt đối sẽ không bao giờ để cậu phải làm những chuyện đi quá giới hạn của bản thân.

Chỉ có Cố Lệ Vũ mới biết An Lan nhạy cảm đối với tin tức tố của cậu ta như thế nào.

Nếu người của Eden muốn để An Lan hiểu lầm là Cố Lệ Vũ đang ở đây, chắc chắn sẽ không chỉ giấu một sợi tóc của đối phương vào trong gối để khiến An Lan dao động. Bởi vì có ai có thể đảm bảo An Lan nhất định sẽ phát hiện ra sợi tóc này đâu?

Nhưng Cố Lệ Vũ thì tuyệt đối tin tưởng, ở trong căn phòng đóng kín này, An Lan có thể tìm kiếm mùi vị của cậu ta, cho nên nó chỉ có thể là do Cố lệ Vũ để lại.

An Lan không biết kế hoạch của đối phương là gì, nhưng giờ khắc này cậu cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Gối đầu lên chiếc gối kia, An Lan nhắm hai mắt, để bản thân mình chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy, An Lan lại bị Tiêu Vân đưa đến chỗ của huấn luyện viên Lâm. Lúc đi ngang qua Lương Hạo, hắn đang đứng hút thuốc trong hành lang, ánh mắt sắc lạnh như dao cạo, xẹt qua cổ An Lan.

An Lan có loại cảm giác mình như vừa bị kẻ kia giết chết.

Từ sau hôm đó, An lan bắt đầu quá trình huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, các loại tư thế bắn, huấn luyện lực cánh tay để thân thể luôn ổn định, thậm chí phải nằm sấp cả ngày dưới ánh mặt trời chói chang không được phép động đậy.

Làn da nguyên bản trắng trẻo từ từ biến thành màu lúa mạch, ngay cả đường nét bả vai và cánh tay đều căng đầy hơn, nhìn vô cùng có sức giãn.

Hai tuần sau, An Lan từ trong phòng tắm tập thể đi ra, khăn mặt vắt trên cổ, nước tí tách từ cuối đuôi tóc chưa lau khô nhỏ xuống, trên người mặc áo phông trắng cùng quần rằn ri được phân phát thống nhất ở đây. Lúc Tiêu Vân phụ trách trông chừng cậu nhìn thấy, bèn huýt sáo một tiếng.

"Nghe nói trong người cậu đang chảy pheromone của nhà họ Cố hả?" Tiêu Vân bóp bóp bắp tay của An Lan, "Hèn chi học gì cũng nhanh như vậy, tố chất thân thể cũng không giống những người khác."

An Lan lập tức nghiêng người tránh đối phương.

"Sao thế? Cố Lệ Vũ không có ở đây, sờ một tí cũng có phải bị đánh dấu đâu mà." Tiêu Vân cố ý muốn làm An Lan khó chịu.

An Lan không đáp lời với đối phương, cúi đầu đi về phòng của mình, Tiêu Vân nhét tay túi quần đi theo sau cậu.

Mỗi ngày ở đây, hầu như ngày nào cũng sẽ có người đến lấy máu, làm kiểm tra nồng độ pheromone cho An lan. Cậu là ví dụ điển hình nhất cho việc sử dụng tin tức tố ngoại lại để xúc tiến quá trình phân hóa, huấn luyện viên Lâm cho là, alpha như An Lan thì năng lực học tập cùng tiềm lực phát triển sẽ cao hơn Lương Hạo rất nhiều.

Lúc này Lương Hạo đi tới, trong mắt đều là khinh thường, hắn đột nhiên nhấc chiếc khăn mặt trong tay lên, nháy mắt cơ bắp toàn thân An Lan căng thẳng, trong tay Lương Hạo ngoại trừ khăn mặt, còn cầm một con dao ngắn!

Mũi dao sắc nhọn lướt qua da An Lan, cảm giác nguy cơ khiến An Lan phản ứng nhanh hơn bao giờ hết, Lương Hạo đã làm là sẽ không chùn bước, tiếp tục xông tới, mục tiêu vẫn là yết hầu của An Lan.

Tiêu Vân bên cạnh cũng lập tức động thủ, cản lại cổ tay Lương Hạo rồi dùng sức đẩy hắn ra.

"Ha, cậu phạm quy." Tiêu Vân lạnh lùng nói.

"Cô cũng không khác gì tôi đâu. Hôm nay là tôi, lần sau sẽ đến lượt cô." Lương Hạo nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm về phía Tiêu Vân.

"Xí, tôi và các người sao có thể giống nhau được. Các người là alpha, địa vị cao, mà tôi chẳng qua chỉ là một omega ngay cả tuyến thể cũng không có mà thôi." Tiêu Vân buông Lương Hạo ra, dẫn An Lan rời đi.

Lương Hạo đánh lén khiến trong lòng An Lan vẫn còn sợ hãi không thôi, bước chân như giẫm lên bông, lưng toàn là mồ hôi lạnh.

Vừa nãy cậu thiếu chút nữa là đã chết rồi.

"Tại sao Lương Hạo lại giống như không thể chờ được nữa mà muốn giết chết tôi vậy?" An Lan hỏi.

"Bởi vì sắp bắt đầu kiểm tra rồi. Hắn là tổ thí nghiệm, không phải tổ tham chiếu. Hắn là con mồi, mà cậu lại là thợ săn." Tiêu Vân trả lời.

"Kiểm tra gì cơ?"

Tiêu Vân quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt choáng váng của An Lan, giơ tay làm một tư thế nhắm bắn.

"Đoàng ——"

An Lan giật mình, giờ cậu mới hiểu cái gọi là kiểm tra chính là muốn cậu và Lương Hạo lấy sống chết ra để so tài.

"Tôi vốn không phải là đối thủ của Lương Hạo..."

"Lương Hạo mới đầu cũng có phải sát thủ chuyên nghiệp đâu, hắn học hết hai tuần, lần đầu tiên tham gia kiểm tra đã giết chết một tên trong tổ tham chiếu. Cậu cũng không cần hạ thấp mình như vậy, phải tự tin lên chứ." Tiêu Vân mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.

Mà an Lan vẫn đứng ở chỗ cũ.

"Tôi biết câu hỏi của tôi nghe rất ấu trĩ, nhưng mà tôi vẫn muốn hỏi... Mạng người không đáng giá sao?"

"Trước khi cậu hỏi câu này..." Tiêu Vân xoay người lại, rất nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt An Lan, "Thì cậu phải giữ được mạng của mình trước đã."

Cho nên những chuyện Lương Hạo làm, cũng chẳng qua là để giữ mạng cho mình mà thôi.

Lại thêm một tuần nữa trôi qua, An Lan bắn càng ngày càng chuẩn, khoảng cách bắn trúng mục tiêu cũng càng ngày càng xa.

Huấn luyện viên Lâm đang nằm bò ngay cạnh An Lan, ẩn nấp trong rừng rậm, không khí rất oi bức, trên người An Lan không ngừng đổ mồ hôi.

Huấn luyện viên Lâm liếc mắt nhìn biểu cảm trên mặt An Lan, nở nụ cười: "Cậu cuối cùng cũng ra dáng một alpha rồi đấy."

Câu nói này khiến trong lòng An Lan cảm thấy không hề thoải mái.

"An Lan, cậu phải nhớ kỹ, bỏ xuống tất cả những thương cảm khiến bản thân mình trở nên yếu đuối. Alpha chân chính, phải là thợ săn mạnh mẽ nhất, chỉ có cậu đi săn người khác, chứ không phải chờ người ta đến làm thịt mình."

An Lan coi huấn luyện viên Lâm như không tồn tại, bóp cò súng, bắn chết một con thỏ rừng.

Tối hôm đó, An Lan lăn lộn mãi mà không sao ngủ được, không ngừng mơ thấy ác mộng, trong mộng con thỏ đang nhảy nhót
trong rừng đột nhiên biến thân thành người. Hắn bị An Lan bắn trúng, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía cậu, máu nhuộm đỏ cả vùng trời trước mắt.

Một tiếng sét rền vang, khiến An Lan choàng tỉnh từ trong cơn ác mộng.

Cậu há miệng thở hổn hển không ngừng, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, đột nhiên cậu nhận ra có người đang đứng cạnh giường của mình, An Lan vội vàng quay lại nhìn, là huấn luyện viên Lâm.

"Lâm... Huấn luyện viên Lâm... Sao ông lại ở đây?"

"Quá thiếu cảnh giác. Nếu tôi là Lương Hạo, đầu cậu đã không còn trên cổ nữa rồi." Huấn luyện viên Lâm nói.

Trong phòng không bật đèn, thân hình huấn luyện viên Lâm giống như bóng ma.

Dự cảm sắp có nguy hiểm xảy tới xông lên đầu An Lan, cậu vô thức siết chặt nắm đấm của mình.

"Cho cậu ba phút, mặc quần áo, mang theo súng của mình ra bên ngoài tập hợp."

An Lan ngây ra một chút, bên ngoài sấm chớp đùng đùng, trời mưa lớn như vậy, tầm nhìn rất hạn chế, đã nửa đêm rồi còn muốn huấn luyện cái gì nữa sao?

An Lan vội mặc quần áo, đến kho vũ khí nhận súng của mình rồi đi ra khoảnh sân trống bên ngoài.

Nước mưa xé khoảng không được ánh đèn chiếu sáng thành một đường xiên xiên, quần áo trên người cậu rất nhanh đã ướt đẫm.

Ngoại trừ An Lan, Lương Hạo cũng đã đang đứng dưới mưa, sống lưng thẳng tắp, nước mưa rơi trên mũ của hắn chảy xuống vành mũ thành một cột nước mỏng.

Bên cạnh họ còn có vài người mặc đồ rằn ri đeo khăn bịt mặt cũng đang đứng.

Một người trong số họ đi tới, gắn thiết bị truyền tin cho An Lan cùng Lương Hạo.

"Hôm nay là bài kiểm tra đầu tiên của các cậu, mỗi người chỉ có duy nhất một viên đạn, chúc may mắn." Huấn luyện viên Lâm nói.

Lòng An Lan chợt chùng xuống.

Đây chính là cái gọi là kiểm tra?

Khóe miệng Lương Hạo nhếch cao, đối với hắn ta, không nói tới kỹ năng ẩn nấp hay là kỹ năng bắn, quan trọng nhất vẫn là hắn coi An Lan như con mồi, mà An Lan thì vẫn chưa vượt qua được ranh giới của nhân tính và lương tri.

"Trước khi kiểm tra bắt đầu, sẽ có giám khảo đưa các cậu tới địa điểm chỉ định, sau đó, sống chết là do mình." Huấn luyện viên Lâm nhìn về phía An Lan, "Đừng mềm lòng, đừng bao giờ có suy nghĩ chỉ cần qua được đến ngày mai. Nên nhớ, cậu có thể mềm lòng, nhưng đối thủ của cậu chưa chắc sẽ đồng tình với cậu đâu."

Nói xong, An Lan bị túm lên một chiếc xe việt dã, chiếc xe lao qua màn mưa đi sâu vào trong rừng.

Người lái xe không nói một tiếng nào, túm cổ áo An Lan lôi đi.

An Lan không đứng vững, suýt chút nữa tự vấp vào chân của mình.

Cậu chỉ có một viên đạn duy nhất, nhất định phải giống như huấn luyện viên Lâm đã dạy, ẩn nấp thật kỹ.

Nhịp tim của An Lan hòa lẫn với tiếng mưa rơi, trên người cậu nặng trĩu, hoang mang tự hỏi không biết mình nên làm gì bây giờ, nếu cậu tùy tiện tìm một chỗ để nấp, lấy tính cách của Lương Hạo thì chẳng mấy chốc sẽ tìm được.

Nói thí dụ như cái hang tối om trước mặt đây, Lương Hạo am hiểu phỏng đoán suy nghĩ của con mồi, hắn nhất định sẽ đoán được An Lan đang trốn bên trong, lúc đó cậu sẽ không còn đường lui nữa, chẳng lẽ thật sự chỉ có thể bắn về phía Lương Hạo sao?

Đúng lúc này, một bóng người lao ra khỏi hang, tốc độ rất nhanh —— Cái gì vậy?

An Lan còn chưa kịp suy nghĩ đã bị người kia đẩy ngã, cậu vô thức rút dao găm cài dưới giày ra, đối phương dứt khoát ấn chặt cả hai tay cậu, thanh âm lạnh như băng xuyên qua làn mưa ẩm ướt vang lên bên tai An Lan.

"Là tôi."

Giây phút ấy, trái tim An Lan như vừa được người vớt lên khỏi vũng bùn, cậu không tin nổi nhìn về phía người kia.

Đối phương mặc đồ giống hệt người vừa nãy đã đưa An Lan tới đây, mang khăn trùm đầu che kín mặt mũi, nhưng đôi mắt kia thực sự quá quen thuộc.

"Sao giờ cậu mới tới chứ..." An Lan ôm chặt đối phương, dùng nắm tay không ngừng đấm thùm thụp lên lưng cậu ta.

"Suỵt... Suỵt... Về sau để tôi thay cậu." Giọng nói của Cố Lệ Vũ lại vang lên.

"Thay tôi cái gì?" An Lan hỏi.

"Đương nhiên là hoàn thành kiểm tra."

Mùi nước mưa hòa lẫn với mùi Long diên hương của đối phương khiến An Lan có cảm giác vô cùng an tâm và phấn chấn.

"Hoàn thành kiểm tra? Cậu tới không phải để đưa tôi đi mà để hoàn thành kiểm tra? Này rốt cuộc là sao?"

"Chúng ta muốn làm cho Lương Hạo trở mặt thành thù với Eden." Cố Lệ Vũ vừa nói, vừa lấy khẩu súng An Lan đang đeo trên lưng xuống, kéo cậu đi tới một khu núi đá. Địa thế chỗ này khá cao, lại có nhiều tảng đá to tiện cho ẩn nấp, đúng là một địa phương tốt để phục kích đối thủ.

An Lan đi theo phía sau Cố Lệ Vũ, trong đầu nhớ lại lời cậu ta vừa nói, dường như đã hiểu được ý của đối phương.

Cậu kéo kéo tay áo Cố Lệ Vũ, lại hỏi: "Vậy huấn luyện viên Lâm thì sao? Ông ấy là người tốt hay là..."

"Ông ta mới là mục tiêu thật sự của chúng ta." Cố Lệ Vũ trả lời.

Vào lúc đó, mọi manh mối đã có tự động xâu chuỗi lại với nhau trong đầu cậu, cậu cuối cũng đã rõ tất cả mọi chuyện là như thế nào rồi.

"Chỉ có cậu ở đây thôi sao?"

"Đương nhiên là không rồi. Tôi chỉ phụ trách bắn trúng Lương Hạo thôi, chuyện còn lại giao cho người lớn làm."

Cố Lệ Vũ vừa nói, vừa lấy trong túi quần ra một chiếc gương nhỏ, đặt nó lên một tảng đá, rồi lại lấy mũ của An Lan xuống đặt ở phía sau, vừa vặn được hai viên đá nhỏ giữ lại. Sau đó cậu ta dẫn An Lan đi ra phía sau một tảng đá khác.

Tia chớp lóe lên, cái gương nhỏ Cố Lệ Vũ đặt ở giữa hai viên đã phản xạ lại ánh sáng cũng lóe sáng.

An Lan không nói lời nào, nằm nhoài xuống bên cạnh Cố Lệ Vũ, "Cậu sẽ giết hắn sao?"

"Đương nhiên là không." Cố Lệ Vũ điều chỉnh tốt tư thế của mình, rồi đưa tay nhấn đầu An Lan thấp xuống.

"Liệu hắn có mắc bẫy không?"

"Sẽ. Bởi vì hắn xem thường cậu, cho nên sẽ không nghĩ tới chuyện cậu có thể đặt bẫy như thế này." Cố Lệ Vũ trả lời.

Nghe cậu ta nói thế, An Lan cũng thấy yên lòng hơn.

Trời dần ngớt mưa, sấm chớp cũng không nổ đì đùng trên đầu nữa, chuyện này có nghĩa là tầm nhìn của cả Cố Lệ Vũ và Lương Hạo đều sẽ trở nên rõ ràng hơn.

Bỗng dưng, An Lan cảm thấy cơ bắp toàn thân Cố Lệ Vũ căng lên, cậu ta cắn chặt khớp hàm, khiến đường nét quai hàm hiện ra rõ rệt.

An Lan biết, Cố Lệ Vũ đã phát hiện ra Lương Hạo.

Cậu hít sâu một hơi, thậm chí không dám cả hô hấp, chỉ sợ sẽ quấy rầy đến đối phương.

Nước mưa rơi tí tách vỗ lên mặt đá, giữa bầu trời mơ hồ có thể thấy mặt trăng mờ ảo đang hiện ra, từ góc nhìn của An Lan vừa vặn thấy được một phần gáy của Cố Lệ Vũ.

Cậu dường như không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì ở xung quanh nữa, kể cả sát ý ngập trời của Lương Hạo.

Tại một khoảnh khắc nào đó, Cố Lệ Vũ đột nhiên bóp cò, tiếng đạn bắn ra khỏi nòng An Lan đã nghe không biết bao nhiêu lần trong lúc luyện tập, nhưng lúc này lại rõ ràng đến nỗi như muốn hòa cùng nhịp tim của Cố Lệ Vũ.

An Lan cứng người không dám nhúc nhích.

Hai giây sau, Cố Lệ vũ nhanh chóng thu lại giá súng, "Ở đây, đừng di chuyển."

"Ừ." An Lan gật đầu.

Cố Lệ Vũ đi lấy lại cái gương nhỏ và mũ của An Lan. Cậu ta chỉ về một hướng khác, nói với An Lan: "Cậu trốn sang bên kia, Eden sẽ tới đây tìm cậu. Nhớ, phải đóng giả như cậu đang rất khủng hoảng, bởi vì cậu nghĩ mình đã bắn chết Lương Hạo."

Thanh âm Cố Lệ Vũ rất lạnh, loại cảm giác lạnh lẽo này sẽ không khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, mà ngược lại còn khiến đầu óc An Lan tỉnh táo hơn.

"... Lương Hạo đã chết thật rồi sao?" An Lan hỏi.

"Đương nhiên là không."

Nói xong, Cố lệ Vũ ôm mặt An Lan, kéo sát lại phía mình, rồi hôn mạnh lên môi cậu.

Nụ hôn này không hề có cảm giác lưu luyến không rời, mà ngược lại còn cứng nhắc vô cùng, giống như đang xác nhận lại một điều gì đó.

"Đi đi, hãy tin bọn tôi."

"Ừ." An Lan khoác súng lên vai, đi về phía mà Cố Lệ Vũ đã chỉ cho mình.

Lúc này trong bộ đàm của huấn luyện viên Lâm nhận được thông tin: "Lương Hạo bị bắn trúng. Lặp lại, Lương Hạo bị bắn trúng."

Khóe miệng huấn luyện viên Lâm chậm rãi cong lên: "Làm tốt lắm, còn chưa tới hừng đông, Lương Hạo đã bị bắn trúng rồi sao? Đã chết chưa?"

"Không, bị bắn trúng vai."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện