Khi Lật Trình Tịnh mang đôi mắt thâm quầng rời giường, Sở Oải Lăng gần như đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Bữa sáng gồm có cháo trắng, đậu hũ hoa hồng, dưa chuột muối và bánh bao.
"Tịnh Tịnh, con ngủ không ngon giấc sao? Sắc mặt con không được tốt lắm." Sở Oải Lăng ngồi xuống, đánh giá khuôn mặt mệt mỏi của con gái, lo lắng nói, "Con đang có chuyện gì phiền lòng à? Đêm qua ngồi một mình ngây ngốc ở phòng khách, doạ mẹ sợ muốn chết."
Lật Trình Tịnh cắn một miếng đậu hũ, qua loa nói: "Không có gì ạ."
Sở Oải Lăng lấy một quả trứng vịt muối, đặt trong tay con gái, bỗng nhiên nói: "Hay là chúng ta bán căn nhà này đi."
Lật Trình Tịnh cho rằng mình nghe lầm: "Mẹ đang nói cái gì? "
"Mẹ nói, có lẽ nên bán căn nhà này đi để trả số nợ của ba con, chúng ta cũng có thể thoải mái một chút." Sở Oải Lăng nói.
"Bán nhà rồi chúng ta sẽ ở đâu?" Lật Trình Tịnh hỏi ngược lại.
"Vấn đề này mẹ đã nghĩ tới rồi" Sở Oải Lăng cúi đầu, chậm rãi khuấy chén cháo nóng, "Sau khi bán nhà, mẹ sẽ về nông thôn tìm dì của con, nhà dì ấy còn phòng trống.
Mẹ đã nói với dì rồi, bà ấy đồng ý để mẹ đến đó sống tạm một thời gian.
Con cứ ở lại đây, thuê một căn phòng gần bệnh viện để tiện đi lại.
"
"Mẹ muốn sống riêng sao? Mẹ, chuyện này mẹ suy nghĩ nghiêm túc rồi à? "
"Mẹ nói thật, vả lại không khí trong lành ở nông thôn có lẽ sẽ tốt cho bệnh tâm lý của mẹ.
Con nghĩ sao?"
"Mẹ, con cảm thấy không ổn." Lật Trình Tịnh nói thẳng, "Dì cũng có gia đình riêng của dì, mẹ đến sống chung chắc chắn không tiện.
Về vấn đề tiền bạc, mẹ cũng đừng lo lắng quá nhiều, chú Phiền và một vài người bạn khác đã cho chúng ta mượn một ít, tốt xấu gì cũng có thể kéo dài thêm một năm rưỡi nữa, chúng ta còn không đến mức phải bán nhà.
"
"Còn căn bệnh của cha con thì sao? Con chuẩn bị đưa ông ấy vào bệnh viện phục hồi chức năng, sẽ rất tốn kém.
Chỗ dùng tiền thật sự quá nhiều, không bán căn nhà này, chỉ dựa vào tiền tiết kiệm còn lại của con cùng số tiền nhóm người lão Phiền cho mượn thì làm sao đủ?" Sở Oải Lăng vẻ mặt sầu não, buông đũa xuống, ấn vào sống mũi, "Mẹ đã suy nghĩ mấy ngày rồi, cũng chỉ còn biện pháp này thôi.
Mẹ già rồi, nhu cầu vật chất cũng không còn nhiều, nhưng con còn trẻ, bố mẹ không thể làm liên luỵ đến tương lai của con được."
"Chuyện tiền bạc chúng ta có thể nghĩ biện pháp sau, nhưng ngôi nhà này có rất nhiều kỷ niệm của ba người chúng ta, con không nỡ bán."
"Lão Lật đã thành như vậy, còn có cái gì không nỡ? Không bán nhà, con đi đâu gom được một số tiền lớn như vậy, thanh xuân của con cũng sắp trôi qua rồi.
" Sở Oải Lăng nóng nảy, tăng thêm ngữ khí.
Lật Trình Tịnh biết mẹ mình đang ám chỉ điều gì, biểu tình trong nháy mắt mang theo một tia khó xử.
Trưa hôm sau, Lật Trình Tịnh cùng mấy y tá trong khoa ăn cơm ở căng tin, ngẫu nhiên nghe được một chuyện từ đồng nghiệp.
Y tá khoa nhi Hiểu Tranh chia tay với bạn trai sau 5 năm yêu nhau.
Lật Trình Tịnh tới nơi này làm việc thời gian cũng chưa dài, không hiểu rõ chuyện của Hiểu Tranh cùng bạn trai,.
Đáp lại, Hình Tử Thuyên giải thích cho cô một chút: "Hiểu Tranh và bạn trai cũ trước đây rất ngọt ngào, mỗi lần cô ấy làm ca đêm, bạn trai cũ liền lái xe tới đưa mì hoành thánh.
Tình cảm của bọn họ rất tốt.
Hiểu Tranh bận rộn với công việc, một năm nay vì chuyện lên chức mà bận rộn thi cử, bạn trai cũ cũng rất ủng hộ cô ấy.
Không ngờ bởi vì chuyện này mà bị người thứ ba chen vào, chuyện kết hôn đã bàn xong cũng phải huỷ bỏ.
Hiểu Tranh cũng rất có cốt khí, từ chối số tiền bồi thường mà tên đàn ông kia đưa cho."
Y tá thực tập mới Cầm Cầm tham gia đề tài: "Vậy chị Hiểu Tranh bao nhiêu tuổi rồi ạ? Cảm giác như chị ấy đã lãng phí cả tuổi xuân vào tên khốn kia.
"
Hình Tử Thuyên nói: "Hiểu Tranh sắp ba mươi tuổi, lúc đầu đã định trước ba mươi tuổi sẽ kết hôn, ai biết kết quả sẽ như vậy.
Buồn cười chính là, bạn trai cũ bây giờ còn chuẩn bị cùng bạn gái mới đăng ký kết hôn, tốc độ kia quả thực như đánh vào mặt Hiểu Tranh.
"
"Tình cảm năm năm so ra kém với một người mới quen sao?" Cầm Cầm cảm thán.
Hình Tử Thuyên nói: "Mẹ tôi đã sớm nói với tôi, đàn ông đến một độ tuổi nhất định thì chỉ cần tìm một người phù hợp để kết hôn, chỉ cần tuổi tác thích hợp, tính cách dịu dàng, đồng ý xây dựng gia đình là đủ rồi.
Năm năm hay một vài tháng cũng không có nhiều sự khác biệt.
Có lẽ bạn trai cũ của Hiểu Tranh cảm thấy cô ấy không có thiện ý kết hôn với anh ta, cũng không đặt anh ta lên trên sự nghiệp.
".
Truyện Nữ Cường
"Chúng ta không có ba đầu sáu tay, sao có thể đem công việc và gia đình cân bằng hoàn mỹ được." Cầm Cầm thay đồng nghiệp ủy khuất, "Mỗi khi về nhà tôi đều cảm thấy mệt đến rã rời, ước gì có người đã nấu sẵn cơm canh cho mình.
"
Lật Trình Tịnh ở một bên nghe mọi người nói chuyện, bất tri bất giác thất thần nghĩ đến chuyện của mình.
Có phải Ngu Dịch cũng có suy nghĩ như vậy, rằng đến một độ tuổi nhất định nên cảm thấy tìm ai kết hôn cũng không khác nhau lắm?
"Dù sao tôi cũng đã nói rõ với bạn trai từ sớm, tôi là y tá, công việc rất bận rộn, phải trực đêm, một ngày nào đó nếu anh ấy bị bệnh hoặc tâm tình không tốt, rất có thể tôi cũng không thể ở bên cạnh anh ấy, đến lúc đó đừng trách tôi lạnh nhạt, nếu dám phàn nàn thì tôi sẽ lập tức chia tay." Hình Tử Thuyên nhún vai, thoải mái nói, "Tôi đem bản chất công việc nói trước với anh ấy, nếu cảm thấy chấp nhận được thì tôi mới đồng ý kết giao.
Cũng may, đến thời điểm này anh ấy vẫn luôn thông cảm cho tôi."
Cầm Cầm hâm mộ nói: "Vậy hai người có tính toán kết hôn không? "
"Trong vòng hai năm sẽ kết hôn, thật ra vấn đề không thể kéo dài quá lâu, thời gian sẽ làm con người ta trở nên lười biếng."
Lật Trình Tịnh còn đang suy tư về vấn đề của Ngu Dịch, bất thình lình nghe Hình Tử Thuyên trêu đùa: "Xem ra ở đây tôi sẽ là người kế tiếp kết hôn, ngoại trừ y tá trưởng.
Thứ cho tôi nói thẳng, các chị em ở đây mỗi người đều xinh đẹp như hoa, đáng tiếc, hoa thì đẹp nhưng lại không có ai ngắm.
"
Lật Trình Tịnh ngước mắt nhìn Hình Tử Thuyên, đối diện với đôi mắt sáng chứa đựng ý cười của cô ấy, đột nhiên cô thấy chột dạ, đồng thời thầm nói trong lòng: Cũng chưa chắc
Thời gian một tuần còn chưa tới, Ngu Dịch đã gọi điện thoại tới hỏi Lật Trình Tịnh suy nghĩ như thế nào.
Lật Trình Tịnh nghe thái độ thẳng thắn trong điện thoại, liền trả lời anh: "Hôm nay tôi được nghỉ, có thể gặp mặt lúc 10 giờ sáng, ngay tại quán cà phê tầng một của văn phòng "Anh và Em," có tiện cho anh không? "
Ngu Dịch nói không thành vấn đề, Lật Trình Tịnh trước khi cúp điện thoại còn nghe anh nói: "Tôi đã không chờ nổi rồi."
Lật Trình Tịnh thay một bộ đồ giản dị, chọn một cái túi da màu đen, mang giày đế bằng màu hạnh nhân, dự định ra ngoài.
"Tịnh Tịnh, con muốn ra ngoài à?" Sở Oải Lăng ngồi trên sô pha, tay cầm một chén trà dưỡng thần, quay đầu nhìn đứa con gái xinh đẹp của bà.
"Ừm, con định đi gặp một người bạn." Lật Trình Tịnh thuận tay vén tóc sau tai.
"Bạn sao?" Sở Oải Lăng chần chờ hỏi, "Là bạn nữ hay bạn nam? "
"Bạn nam" Lật Trình Tịnh thành thật nói.
Sở Oải Lăng im lặng vài giây, sau đó gật đầu nói: "Được, vậy con đi đi.
Con có định về ăn trưa không? "
"Còn không biết, nhưng mẹ đừng chừa phần con.
Có lẽ con sẽ ăn bên ngoài."
Cô nói xong liền mở cửa, nhanh chóng đi ra ngoài, không dám quay đầu nhìn mẹ mình, dường như bà đã có vài phần suy đoán.
Lật Trình Tịnh chạy tới quán cà phê, Ngu Dịch đang ngồi bên trong.
Cô đi đến chỗ ngồi, ánh mắt anh dõi theo cô chăm chú làm nhịp tim cô đột nhiên tăng nhanh.
Sau khi Lật Trình Tịnh ngồi xuống, Ngu Dịch nhìn cô, nói: "Hôm nay sao lại xinh đẹp như vậy? "
"Cũng bình thường như mọi khi thôi" Lật Trình Tịnh đặt túi xách bên cạnh, hai tay để lên bàn, cô ngồi thẳng lưng, tựa hồ có chút khách sáo.
" Nhìn em có vẻ căng thẳng" Ngu Dịch nhìn biểu tình của cô, nhàn nhã hỏi: "Em muốn uống gì?"
"Cho tôi một ly nước ấm.
"
Ngu Dịch rất nhanh hỏi nhân viên phục vụ cho hai ly nước, một ly ấm, một ly lạnh.
Nhân viên phục vụ cũng nhanh chóng mang nước lên cho họ.
Lật Trình Tịnh uống một ngụm nước ấm, không khỏi liếc mắt nhìn anh một cái, thấy hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi công sở màu sáng, thoạt nhìn khác với ngày thường, thần thái ôn hòa hơn mọi ngày.
Ngu Dịch không phải là một người kiên nhẫn, thấy Lật Trình Tịnh còn không có ý định mở miệng, anh liền hỏi: "Em đã suy nghĩ xong chưa?"
Lật Trình Tịnh dừng lại vài giây, sau đó hỏi: "Anh thật sự muốn kết hôn với tôi sao?"
Ngu Dịch nở nụ cười, nhưng ngữ khí lại rất nghiêm túc: "Tôi không bao giờ đem chuyện kết hôn nói giỡn.
"
"Anh xác định sẽ không hối hận chứ?" Giọng điệu của Lật Trình Tịnh cũng rất nghiêm túc.
Ngu Dịch trực tiếp đáp: "Không.
"
Trong lúc nhất thời, Lật Trình Tịnh không nói nên lời, tựa hồ không biết nên biểu đạt những gì mình muốn nói bằng cách nào.
"Em như thế này lại làm cho tôi nuôi hy vọng rất lớn đấy." Ngu Dịch chăm chú nhìn vào ánh mắt cô, trong giây phút, anh như đoán được đáp án, tự tin hỏi: "Em đáp ứng rồi?"
"Tôi có mấy điều kiện phải nói trước với anh." Lật Trình Tịnh cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, "Anh nghe tôi nói một chút, nếu cảm thấy có thể làm được thì tôi sẽ đáp ứng lời cầu hôn của anh."
Đôi mắt Ngu Dịch trong nháy mắt bốc lên một cỗ nóng rực, thân nhiệt cũng tăng cao, nhưng anh kiềm chế xúc động, hỏi: "Điều kiện gì em cứ nói đi."
"Anh cho tôi mượn một số tiền, tôi muốn trả hết nợ cho bố tôi.
Tôi sẽ viết giấy nợ cho anh, sau này nhất định trả lại đầy đủ." Lật Trình Tịnh nói ra một con số cụ thể.
Ngu Dịch rất nhanh nói: "Ngày mai tôi sẽ chuyển khoản cho em, cũng không cần em phải trả lại."
"Tôi nhất định sẽ trả lại." Lật Trình Tịnh kiên định nói.
Ngu Dịch giống như nghe được một trò đùa, rất nhanh nói với cô: "Nếu để cho người khác biết tôi bắt vợ mình viết giấy nợ thì tôi làm gì còn mặt mũi đi gặp ai nữa."
Ngu Dịch tự nhiên nói ra hai chữ "vợ mình," điều này làm cho Lật Trình Tịnh ít nhiều có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Cô còn chưa nói xong nhưng anh đã đồng ý với số tiền cô đưa ra.
Cô nhìn vẻ mặt tự tin của anh, suy nghĩ một chút liền nói: "Nếu anh không đồng ý thì chúng ta sẽ không còn gì để nói."
Ngu Dịch nhíu mày, rất nhanh quyết định, chuyện sau này thì sau này nói sau, hiện tại mọi việc đang diễn ra theo đúng kế hoạch, anh cứ tạm thời nhượng bộ là được.
"Ok, điều kiện tiếp theo là gì?"