Lúc này đang là giờ ăn trưa, có khá nhiều người bên trong nhà hàng, nhưng bà chủ có ánh mắt tinh tường, vừa thấy Ngu Dịch vào lập tức đi tới, nhìn thấy anh mang theo cô gái lần trước, trong lòng liền sáng tỏ.
Lần này Ngu Dịch lại hào phóng nói với bà chủ về chuyện sắp kết hôn của mình, đồng thời chính thức giới thiệu Lật Trình Tịnh với bà chủ.
"Chúc mừng." Bà chủ cười nhìn Lật Trình Tịnh, "Cô gái à, cô không những xinh đẹp mà còn rất có phúc khí nữa."
Lật Trình Tịnh lễ phép nói: "Cám ơn.
Món ăn lần trước là do dì tự nấu sao? Ăn rất ngon."
Ngu Dịch bảo bà chủ làm những món giống lần trước.
Bầu không khí lần này thoải mái hơn lần trước, Lật Trình Tịnh ngon miệng cũng ăn nhiều hơn ngày thường, nhưng cô thấy Ngu Dịch cứ chống đũa nhìn mình nên có chút ngại ngùng.
Lật Trình Tịnh quyết định không quan tâm nữa, tự mình tiếp tục ăn.
Sau khi bà chủ đích thân dọn món bánh mì kẹp thịt kho lên, Ngu Dịch lấy một cái bánh, gắp hai miếng thịt kho thái mỏng kẹp vào giữa, dùng thìa rưới một ít nước sốt lên trên, sau đó đưa cho Lật Trình Tịnh: "Ăn thử xem."
Lật Trình Tịnh nhận lấy, nói cảm ơn theo thói quen.
"Sau này đừng nói cám ơn." Ngu Dịch nhắc nhở cô, "Nghe xa lạ lắm"
Lật Trình Tịnh thấy anh nói có lý, liền gật đầu.
Món này ăn rất ngon, Lật Trình Tịnh ăn hết hai miếng, Ngu Dịch thấy cô thích, lại gọi bà chủ bảo gói thêm một phần.
"Em mang về cất vào tủ lạnh, sáng mai cho vào nồi hấp mười phút là có thể ăn được." Ngu Dịch nhân tiện nói, "Đưa cho mẹ của em ăn thử."
Lật Trình Tịnh không khỏi kinh ngạc, anh quả thật rất chu đáo.
Ngu Dịch ngồi trong tư thế thư thái, một tay gác lên bàn, nhàn nhã nghịch ấm trà mini được chế tác tinh xảo ở góc bàn, nhưng ánh mắt lại luôn hướng về vợ tương lai, không lúc nào rời đi.
Nhìn cô dùng khăn giấy lau tay sạch sẽ, anh càng cảm thấy cô quá đơn giản tao nhã, trên người cô không có một món trang sức nào, hoàn toàn khác với những người phụ nữ anh gặp trong những năm này.
Trong những năm qua, hầu hết những người phụ nữ anh gặp đều làm trong lĩnh vực kinh doanh, có nữ giám đốc ăn mặc bảnh bao, cũng có nữ thư ký dịu dàng ăn mặc sang trọng, tất cả đều đeo trang sức cầu kỳ trên người.
Nhưng người phụ nữ trước mặt anh đây, vợ sắp cưới của anh, không có chút gì trên tay hay trên cổ.
"Em rất khác với những người phụ nữ khác." Ngu Dịch tự nhiên nói.
Lật Trình Tịnh hỏi: "Khác ở điểm nào?"
"Em quá giản dị, rõ ràng em rất đẹp, sao không trang điểm một chút?" Ngu Dịch tò mò.
"Em lười, làm thế nào tiện là được." Lật Trình Tịnh trả lời đơn giản, nghĩ thầm, tại sao cô phải giống những người phụ nữ anh từng kết giao chứ.
"Anh dẫn em đi mua một chiếc nhẫn nhé." Ngu Dịch lại nhắc tới chuyện này, trong mắt mang theo sự quan tâm và thương tiếc, "Như vậy được không?"
Lật Trình Tịnh nghĩ thầm, anh quả thật rất để ý chuyện này, định lên tiếng thì nghe thấy ai đó đang gọi tên Ngu Dịch.
Cô quay lại nhìn, thấy một nam một nữ khoác tay nhau đi tới, hình như là người quen của Ngu Dịch.
"Trùng hợp như vậy" Ngu Dịch lập tức nở nụ cười, đứng ngay ngắn chào hỏi, rất tự nhiên giới thiệu hai vợ chồng này với Lật Trình Tịnh.
Là hai vợ chồng, Từ Hoặc Hủ cùng vợ là Hoắc Trạch Ngọc.
Từ Hoặc Hủ hợp tác làm ăn với Ngu Dịch một thời gian, còn Hoắc Trạch Ngọc là phóng viên của tạp chí "Life.".
"Vị hôn thê của anh? Tôi có nghe nhầm không? Anh sắp kết hôn? Có thật hay không?" Hoắc Trạch Ngọc cười thân thiện, "Ngu Dịch, anh giỏi lắm.
Chuyện vui lớn như vậy mà giấu chúng tôi!"
Hoắc Trạch Ngọc chào Lật Trình Tịnh, Lật Trình Tịnh cũng lễ phép đáp lại, nhân tiện nhìn cô ấy nhiều một chút.
Hoắc Trạch Ngọc rất đẹp, da dẻ hồng hào, tóc ngắn ngang tai, mặc một chiếc váy màu nâu trà dài đến mắt cá chân, để lộ chiếc cổ thon thả trắng ngần, trên tai còn đeo một đôi hoa tai đá quý hình giọt nước, trên cổ là vòng kim cương phiên bản hạn chế.
Chồng cô, Từ Hoặc Hủ, là một người đàn ông có vẻ ngoài của một học giả trí thức, hai người là một cặp đôi hoàn hảo.
Từ Hoặc Hủ cũng lịch sự chào Lật Trình Tịnh, nói một tiếng chúc mừng.
"Ngu Dịch, anh nói xem, tôi đẹp hơn hay vị hôn thê của anh đẹp hơn?" Hoắc Trạch Ngọc dựa vào vai chồng, hào phóng hỏi Ngu Dịch.
Ngu Dịch tỏ vẻ khó nghĩ, khẽ mỉm cười nhìn họ, suy nghĩ một chút mới nói: "Mỗi người đều có vẻ đẹp riêng, nhưng để tránh hiềm nghi, tôi cho vị hôn thê của mình một phiếu."
Hoắc Trạch Ngọc đột nhiên quay đầu lại, vô tư nói với Lật Trình Tịnh: "Để nói cho cô biết một bí mật.
Ngu Dịch nhà cô trước đây từng theo đuổi tôi đấy."
Lật Trình Tịnh không ngờ cô ấy lại nói thẳng như vậy, sắc mặt nhất thời có chút khó xử.
Ngu Dịch cười cười, thẳng thắn nói: "Đúng vậy, tôi, Tề Phàm Khải cùng chồng của cô khi đó đều muốn theo đuổi cô, cuối cùng cô chọn được người tốt nhất mang về nhà."
Từ Hoặc Hủ đúng lúc cắt lời vợ: "Được rồi, không nói nữa, họ sắp kết hôn rồi, đừng gây phiền phức."
Hoắc Trạch Ngọc cố nén nụ cười ranh mãnh, nói với Lật Trình Tịnh: "Tôi là người nhanh mồm nhanh miệng, cô cứ coi như tôi nói đùa, đừng để ý."
"Không sao." Lật Trình Tịnh cười nói.
Cô nhìn ra được hai vợ chồng không có ác ý gì, chỉ là thích đùa giỡn, nhưng cô không giỏi đối phó với những tình huống như này.
Như để bày tỏ lời xin lỗi, Từ Hoặc Hủ nói với Lật Trình Tịnh: "Khách quan mà nói, Ngu Dịch là người đàn ông rất tốt".
Ngu Dịch nói: "Được rồi, không cần phải nói tốt cho tôi.
Tôi có tốt hay không cô ấy là người rõ nhất."
Trò chuyện thêm vài câu, hai người kia liền lên trên lầu hai dùng cơm.
Ngu Dịch lại ngồi xuống, một lúc sau thấy Lật Trình Tịnh yên lặng nghịch chiếc thìa nhỏ trong tay, quan tâm hỏi: "Sao vậy, bọn họ nói gì khiến em khó chịu sao?"
Lật Trình Tịnh lắc đầu nói: "Em không khó chịu."
"Em không để tâm đến những gì Hoắc Trạch Ngọc vừa nói chứ?" Ngu Dịch hỏi cô.
Lật Trình Tịnh vẫn lắc đầu: "Em không ngại."
"Vậy sao em không nhìn anh?" Ngu Dịch trìu mến nói, "Em ngẩng đầu lên nhìn anh đi."
Lật Trình Tịnh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ngu Dịch đang ở gần trong gang tấc, nói: "Nhìn rồi đây, anh muốn nói gì?"
Ngu Dịch vui vẻ giải thích: "Đúng là anh có theo đuổi Hoắc Trạch Ngọc, nhưng cũng không lâu lắm, có lẽ hơn hai tháng.
Thực ra cũng không dụng tâm, kết quả như em thấy, cô ấy không chọn anh."
Lật Trình Tịnh nghe xong hỏi anh: "Anh đang muốn giải thích với em đấy à?"
Ngu Dịch mặc định.
"Có phải anh thích cô ấy vì cô ấy xinh đẹp không?" Lật Trình Tịnh hỏi lại một lần nữa.
"Em đẹp hơn cô ấy." Ngu Dịch vừa nhanh vừa nghiêm túc đáp: "Thật đấy."
"Nhưng vừa rồi không phải anh nói..." Lật Trình Tịnh cười nói.
"Chỉ là tỏ ra lễ phép mà thôi." Ngu Dịch lại giải thích, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ ghen tị của cô rất đáng yêu, "Em không vui khi anh không chịu xác nhận em đẹp hơn cô ta sao?"
"Em không để ý." Lật Trình Tịnh nói, "Em không phải người nhỏ mọn như vậy, em chỉ là đang suy nghĩ một chuyện."
"Có chuyện gì vậy?" Ngu Dịch hỏi.
Lật Đĩnh Tịnh muốn nhân cơ hội này hỏi Ngu Dịch anh có bao nhiêu bạn gái, thậm chí trước đây anh từng theo đuổi bao nhiêu cô gái, hiện giờ còn gặp các cô ấy hay không.
Dù sao cô muốn chuẩn bị tâm lý để khi mặt đối mặt sẽ không quá xấu hổ, nhưng cô nghĩ lại, tất cả đều là quá khứ của anh, đã chấp nhận anh thì cô phải tôn trọng quá khứ của anh, truy vấn đến cùng chỉ càng làm hai bên xấu hổ.
Thấy cô im lặng, Ngu Dịch vươn tay nhéo cằm cô, thúc giục: "Nói cho anh biết em đang nghĩ gì."
Lật Trình Tịnh nhẹ nhàng gỡ tay anh ra: "Đột nhiên không muốn nói cho anh biết."
Ăn tối xong, bọn họ đi dạo, đi một đoạn ngắn thì đến một công viên cộng đồng.
Thấy một chiếc ghế trống, Ngu Dịch bảo Lật Trình Tịnh ngồi xuống nghỉ một lát rồi đi vào nhà vệ sinh công cộng.
Lật Trình Tịnh ngồi trên ghế, gió đêm thổi, cách đó không xa có vài đứa trẻ đang ôm bóng chạy xung quanh, mấy ông bố bà mẹ ngồi trò chuyện, thỉnh thoảng dặn bọn trẻ đừng chạy quá nhanh.
Cô cảm thấy tâm trạng thật thư thái vào lúc này.
Nói đến đây, đã lâu cô không có thoải mái như vậy, gánh nặng trên người bỗng nhiên nhẹ đi một nửa, mặc dù bệnh tình của cha vẫn như cũ, nhưng ít nhất cô không