Phương Linh bị Huỳnh Đan nói liên tuồng vào mặt như thế làm cô ta cảm thấy xấu hổ giữa bao người.
Cắn chặt môi cô ta lay lay người đàn ông đang ôm mình nũng nịu:
“Anh thật chẳng biết gì cả, người ta là người mẫu nội y có tiếng đó.
Đàn ông nhìn những bức ảnh của cô ấy đều say mê.
Cũng không biết bản thân tốt đẹp cỡ nào mà lên mặt ghê thật.
Em nói anh nghe này, cô ấy ở trong nghề bao lâu chắc hẳn cũng moi được nhiều của cải của những đại gia nên mới mạnh miệng như vậy.
Anh mau thể hiện quyền lực của mình cho cô ấy kinh ngạc đi.”
Phương Linh vừa dứt lời đã có mấy tiếng cười khúc khích nho nhỏ vang lên, trong đó nghe rõ nhất là Andy, còn Trần Minh Sơn chỉ nhếch môi thôi.
Huỳnh Đan cũng chẳng sợ hãi gì, cô hất mặt thách thức như chờ xem lão già dê kia sẽ làm gì.
Từ lúc chọn làm nghề thì cô sẽ giấu thân phận của mình nhưng được mọi người biết đến là cháu nuôi của dì Nhược Lan.
Dì là đại diện dẫn dắt nhưng tiền cô kiếm được lại do bản thân cố gắng mới có.
Khi theo con đường này, cô đã bí mật giấu gia thế của mình vì gia tộc bên ngoại không mấy thiện cảm.
Nhà nội thì rất ủng hộ nhưng cô cũng không muốn cho người khác biết đến.
Bạn bè, người thân cũng xem như không biết.
An Hy thì khác, cô ấy là cháu ruột và từ nhỏ đã theo dì Nhược Lan đi show thời trang nhí nên báo chí đã biết rồi.
Nhưng mà ai tinh tế sẽ đọc được một số bài báo viết về gia thế của cô, có đúng có sai, người nào tinh tế lắm mới nhận ra mẹ cô là trưởng tôn của gia tộc Yamamoto ở Nhật với tiếng tăm lừng lẫy trong thương trường.
Và cô có nét giống bà cũng có nét giống ba-nhị gia của Lê gia và Lê thị có tiếng trong giới bất động sản cùng thương mại.
Ba mẹ cô thì không hay xuất hiện trước truyền thông vì họ không thích lộ diện nhiều, hiếm lắm mới có sự kiện ghi lại hình ảnh của họ.
Cho nên gia thế của cô vẫn còn là ẩn số với một số người trừ những fan hâm mộ chân chính đã tìm ra sự giống nhau giữa cô và ba mẹ qua những bức ảnh mà báo chí chụp được.
Huỳnh Đan cũng nói với họ trong những buổi gặp mặt bí mật là coi như không biết vì cô không muốn liên luỵ đến mọi người và fan của cô tôn trọng cô, giúp cô giữ bí mật.
Thành ra hai người trâu già cỏ úa kia không biết cũng thường thôi.
Lão già kia khinh khỉnh nhìn cô, ông ta nghe Phương Linh nói thì mới nhìn kĩ Huỳnh Đan, ánh mắt lão thay đổi.
Khi nãy không để ý nên lão đâu biết cô gái này đẹp đến vậy còn hơn cả cô người yêu lão đang ôm nữa….Tưởng tượng cô mà ở dưới người lão để lão nhắm nháp thì sao nhỉ….Chậc chậc, cỏ non cỏ non, vừa ngon vừa đẹp lão phải thử mới được….
Khuôn miệng rộng toác hiện lên nụ cười dê, lão ta khẽ buông Phương Linh ra rồi đưa tay chỉnh cà vạt.
Bộ dáng của lão nhìn nghiêm túc nhưng ai cũng thấy được toan tính trong đó….Huỳnh Đan của bọn họ là thiên thần mà các nhãn hiệu muốn có được, các công ty khác luôn muốn chiêu mộ thì nói chi đến lão già háo sắc này nhưng mà đâu có dễ vậy….
Phương Linh thấy lão ra vẻ cũng đoán được phần nào, tay cô ta siết chặt, nét mặt lúc đỏ lúc xanh như tắc kè hoa làm mấy người Huỳnh Đan muốn cười lắm nhưng phải nén lại.
Cô ta vươn tay ôm lấy cánh tay của lão sau đó tì bộ ng ực ép trong chiếc đầm bó sát vào rồi nói:
“Anh thấy cô ấy đẹp hơn em nên muốn bỏ em đúng không? Em nhìn lầm anh rồi daddy, anh cũng háo sắc như mấy tên đàn ông khác…”
Lão ta nghe vậy liền vờ xu nịnh ôm lấy mặt cô ta và đáp lại bằng tông giọng nghe ớn da gà:
“Baby là đẹp nhất anh chỉ nhìn xem cô ta có gì đẹp hơn em không thôi mà.”
Phương Linh bĩu môi một cái, cằm hất về phía Huỳnh Đan và nói với ông ta:
“Vậy anh mau khiến cô ta xin lỗi em đi, em bị cô ta sỉ nhục như vậy rất đau lòng đó daddy…”
Nhìn bộ dáng ỏng ẹo của Phương Linh làm Huỳnh Đan thật sự muốn nôn….Cái gì mà dẹo như kẹo kéo thế không biết, nghĩ vậy là đáng yêu á hả? Cô chê nha, cô sợ nha trời ơi!.
Trần Minh Sơn ngồi cạnh cười cười, ông khẽ nói:
“Miệng lưỡi của con mấy năm ở gần Hà My còn sắc bén hơn lúc ở cùng mấy đứa An Hy nữa.
Đúng là đệ của Nhược Lan nha!”
Huỳnh Đan trừng mắt với ông rồi đáp:
“Con còn chưa hỏi tội chú vì sao để cái cô cỏ úa Phương Linh kia chiến thắng nữa đấy.
Con mà nói với dì thì chú chuẩn bị tinh thần bị bơ dài hạn đi.
Nghĩ sao mà trao giải nhất cho người đã không có học vấn mà còn bị khuyết tật cái nết nữa.
Thà rằng học không tốt hoặc là học không tới hay là không đi học chỉ biết đọc, viết, tính toán thôi nhưng ít ra cũng phải bù được đạo đức chứ.
Lúc nãy khi sự việc diễn ra con tưởng công ty đổi chủ thành đại ca chợ lớn nào rồi ấy, cư xử như một kẻ chợ búa vậy, mất hết hình ảnh công ty.
Nhỏ An Hy con nghe nói mấy tháng nay nó ít nhận hợp đồng và chỉ thỉnh thoảng đến công ty vì bận cùng anh Minh Huy cháu chú yêu đương đúng không? Chú tưởng tượng nó mà biết xem sẽ thế nào? Nó còn hơn con nữa đó, không chừng thay chú lệnh cho người lọc lại toàn bộ nhân viên trong Kim Tinh mất.”
Trần Minh Sơn liếc Huỳnh Đan một cái rồi gõ lên đầu cô, ông nói:
“Con đó đừng có đối xử với chú tần nhẫn thế để chú còn lấy vợ nữa chứ.
Dì của con vẫn canh cánh chuyện cũ nên chú không dám làm gì phật lòng cô ấy đâu.
Mấy đứa các con phải thương ông già này một chút đi, bộ không muốn có em trai em gái hả?”
Huỳnh Đan nghe Trần Minh Sơn nói vậy thì nhướn mày căng mắt sau đó bật cười một cái.
Lời nói nói ra như vừa đấm vừa xoa Trần Minh Sơn:
“Chú nghĩ mình còn nổi không á? Nhưng mà nếu không được thì cam chịu bế con của tụi con cũng được.
Không thì nếu chú với dì có “ấy” lại với nhau xong có em bé thì tụi con chăm phụ cho.”
“Con bé này!”
Trần Minh Sơn nở nụ cười bất đắc dĩ rồi đưa tay nhấn lên trán Huỳnh Đan đẩy mạnh như phạt cô….Haizzz mấy đứa tiểu yêu này thật là, biết ông khổ tâm nên chọc hoài.
Hai chú cháu còn đang tâm thế chú một câu con một câu thì tiếng hắng giọng của lão già kìa vang lên cùng đó lão nói:
“Mày chờ đó, bây giờ tao sẽ cho người bắt mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi baby của tao.
Mày đừng giở thói nít ranh ở đây, người như mày chỉ thuộc dạng thấp hèn thôi đừng ỷ có chút tiền mà đòi lên mặt với tao.”
“Dữ vậy sao?”
Lần này không phải Huỳnh Đan mà là Trần Minh Sơn.
Nãy giờ ông im để cháu gái b ắn rap trước rồi mới tới mình nói chuyện.
Trần Minh Sơn