Hà My đang ngồi đối diện vị bác sĩ điều trị cho Justin.
Khuôn mặt xinh đẹp hằn lên sự phiền muộn.
“Bác sĩ, tình trạng của chồng cháu vẫn không tiến triển hay sao ạ ?”
Vị bác sĩ trung niên đã quá quen với tình cảnh này hai năm nay, khuôn mặt hiền từ nhìn Hà My rồi cất tiếng:
“Có tiến triển chứ nhưng tỉnh lại hay vẫn tiếp tục hôn mê thì phải nhờ vào ý chí của cậu ấy.
Cháu cũng đừng lo lắng quá, rồi cậu ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi.”
Vẫn là câu trả lời này, cô đã nghe nó suốt hai năm nay, vẫn luôn hi vọng sẽ có ý khác nhưng vẫn luôn là vậy.
Dù không hỏi thêm được gì nhưng Hà My vẫn tin rằng Justin cảm nhận được cô luôn ở bên cạnh anh và mong anh tỉnh lại.
Khóe môi cong nhẹ, Hà My nhìn vị bác sĩ khẽ nói:
“Cháu cảm ơn, cháu xin phép đi tới chỗ anh ấy.”
Nói rồi cô rời đi đến phòng bệnh của Justin.
Hai người vệ sĩ nhìn thấy Hà My liền cung kính cúi đầu:
“Xin chào thiếu phu nhân”
Hà My gật đầu rồi đi vào trong, ánh mắt nhanh chóng hướng đến người đàn ông nằm trên giường bệnh.
Hai năm nay, vết thương của Justin đã dần được chữa và khỏi hẳn, nhưng anh vẫn hôn mê trên giường bệnh.
Mỗi lần nhìn anh như vậy, tim Hà My luôn ẩn náu nỗi đau.
Thật khẽ ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của Justin áp vào nơi ngực trái của mình.
Giọng nói êm dịu vang lên:
“Anh yêu, anh nằm đây đã hai năm rồi, cũng vừa tròn con trai chúng ta lên hai.
Hôm nay là sinh nhật hai tuổi của thằng bé đấy, anh không tỉnh lại mừng sinh nhật con hay sao ? Lúc mới sinh nó chưa được gặp anh, đầy tháng cũng chưa từng, sinh nhật một tuổi cũng chưa được nhận quà từ ba ba, năm nay sinh nhật hai tuổi vẫn như vậy.
Anh tính nợ thằng bé đến bao giờ đây ? Hửm ?”
Vừa nói nước mắt không tự chủ được cũng rơi xuống, sự ấm nóng len dần vào nơi hai bàn tay nắm chặt.
Hà My vẫn nghẹn ngào thủ thỉ với Justin:
“Em cho con xem hình của anh, cho con đến thăm anh, nó nói anh rất đẹp, rất tuấn tú như một vị vua.
Nó bảo, em giống hoàng hậu, anh giống vua cha, còn nó là hoàng tử bé.
Anh xem, có đáng yêu không?.
Con trai chúng ta học nói, học đi rất nhanh, thông minh lắm, lém lỉnh lắm anh à.
Anh bỏ lỡ thời gian con dần lớn lên nhưng nếu anh tỉnh lại trong thời gian này thì vẫn không muộn để xem con tiếp tục trưởng thành đâu.
Cho nên, hãy mau chóng tỉnh lại nhé, em rất nhớ anh !”
Mỗi một lần cô vào thăm anh, trò chuyện cùng anh, cô lại rửa mặt bằng nước mắt, cô sợ anh sẽ đột nhiên mà rời đi với trạng thái hôn mê như vậy.
Cho nên, Hà My vẫn luôn cho người trông chừng và nhờ các bác sĩ cùng y tá, cũng như người nha coi sóc Justin mỗi ngày nếu cô bận hay đi công tác mà không thể ở cạnh anh.
Hà My kéo chăn lên đắp cho anh tránh gió lạnh, cô đưa tay lau khóe mắt rồi mỉm cười nói với Justin:
“Được rồi, hôm nay em không thể ở lâu với anh được.
Con trai có lẽ đang trông em về nhà cùng nó mừng sinh nhật hai tuổi.
Em sẽ thay anh tặng quà cho thằng bé thêm một năm nữa.
Cho anh hạn thời gian trễ nhất là đến sinh nhật năm sau, khi Louis ba tuổi thì phải tự tay tặng quà sinh nhật cho thằng bé đó nhé.”
Nói rồi, Hà My cúi đầu xuống hôn lên trán Justin một cái sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng bệnh đóng lại, người nằm trên giường bệnh khẽ động đậy ngón tay, khuôn mặt anh tuấn hơi nhíu lại, đôi hàng mi khẽ chớp nhẹ rồi từ từ hé mở.
Đôi mắt xanh sâu thẳm dần xuất hiện….
Justin chớp mắt mấy lần, hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy là trần nhà màu trắng, mũi ngửi mùi thuốc sát trùng.
Anh nhắm mắt rồi lại mở mắt mấy lần sau đó nâng cánh tay đang truyền kim tim lên nhìn qua, đuôi mày khẽ nhíu lại.
Trong khoảnh khắc trước khi anh tỉnh lại, trong cơn hôn mê anh nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng bên tai mình…Là Hà My, cô vẫn luôn bên cạnh anh trong khoảng thời gian anh bất tỉnh trên giường bệnh.
Anh