Từ hôm đó Huỳnh Đan như có thêm bạn mới là nam giới và Hoàng Nguyên rất sẵn lòng với việc này.
Cả hai đã nói chuyện nhiều hơn một chút, đôi khi cũng quan tâm nhau và Hoàng Nguyên luôn luôn là người chủ động trong mọi việc.
Anh nghĩ từng bước sẽ khiến cô mở lòng nhiều hơn vì Huỳnh Đan đối với anh còn ngại ngùng lắm.
Đối với Huỳnh Đan thì cô quả nhiên bị ngượng thật vì Hoàng Nguyên đối với cô….ừm chẳng biết diễn tả thế nào nhưng mà cô khẳng định anh rất tốt đã vậy còn đẹp trai, chuẩn soái ca ngời ngợi.
Mỗi lần nhắn tin hoặc là được anh mời đi ăn thì tim cô như đánh trống liên hồi.
Chưa bao giờ có người đàn ông nào khiến cô có cảm giác như vậy cả, vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào….
*Tập đoàn Vũ Khúc
Người đàn ông ngồi trên ghế da với bộ dáng uy nghiêm phong trần.
Hai mắt chăm chú vào màn hình điện thoại mặc kệ những con số đang dao động không ngừng trên màn hình máy tính.
Đôi môi mỏng cong lên một đường quyến rũ, ngón tay linh hoạt gõ lên bàn phím điện thoại.
Ngoài cửa có tiếng gõ nhưng dường như không khiến anh bận tâm là mấy….
Cạch
Tiếng cửa phòng làm việc mở ra, Hàn Chấn Phong đại giá quang lâm đi vào.
Ánh mắt đầy ẩn ý thích thú nhìn về phía người đàn ông nào đó nơi bàn làm việc.
Anh hắng giọng, miệng mấp máy hát…:
“Rót mật ngọt vào tai em tắt ánh đèn bật tình yêu lên….”
Nghe thấy chất giọng quen thuộc Hoàng Nguyên dời mắt khỏi điện thoại ngẩng mặt lên.
Anh dường như chẳng có chút thẫn thờ hay chìm đắm giống khi nãy, thay vào là sự lạnh nhạt còn mang chút phẫn nộ tựa bị phá vỡ chuyện tốt.
Hàn Chấn Phong bật cười một cái, đôi chân dài sải bước đến bàn làm việc ngồi vào ghế đối diện Hoàng Nguyên.
Mắt nháy, miệng cười rồi cất tiếng:
“Có nghe mình vừa hát gì không?”
Hoàng Nguyên nhếch miệng, mắt có ý trêu ghẹo.
Anh nói:
“Bạn gái có tài nghệ thuật nên con người cũng sến sẩm theo nhỉ?”
“Phải gọi là người có tình yêu thì mới thế đó.”
“Chê”
“Học cách nói chuyện của Huỳnh Đan nhanh đấy.”
“Có cậu đấy, chê!”
Hoàng Nguyên khinh bỉ buông lời chê trách nhưng vẫn không làm tắt đi ý cười trong mắt Hàn Chấn Phong.
Hàn Chấn Phong phong thái tựa lưng vào ghế, chân trái gác lên đùi phải, tay gõ gõ lên mặt bàn.
Giọng nói trầm thấp nhưng đầy sự trêu chọc:
“Quả là con người nhạt nhẽo.
Bảo bối nhà mình còn nhỏ nên là thích nghe nhiều thể loại, câu mình vừa hát trong bài gần đây cô ấy hay nghe.
Mình đang tập hát để cho bảo bối nghe đó.
Mà hình như Huỳnh Đan cũng thích bài này ấy, Vy nói ở công ty hát suốt thôi.
Chắc là đang say mê anh chàng đẹp trai nào rồi.
Bảo bối nói người theo đuổi Huỳnh Đan nhiều lắm, biết đâu em ấy đổ ai rồi cũng nên….”
Hàn Chấn Phong cố ý kéo dài câu cuối cùng, tức khắc đuôi mày ai đó đã nhíu lại.
Hoàng Nguyên nhàn nhạt nhìn Hàn Chấn Phong, lúc này điện thoại có thông báo.
Anh mở lên xem là thông báo Huỳnh Đan đăng story, nhấn vào xem thì là hình cô chụp ngoài biển với bộ bikini cắt xẻ eo đẹp mắt.
Nhạc lồ ng vào lại có câu Hàn Chấn Phong mới hát khi nãy…..
“Haha, mình nói mà, có tình yêu rồi….Chậc chậc, không biết chàng trai nào may mắn có được trái tim khó chiều của tiểu thiên thần nhà chúng ta đây.”
Hai mắt Hoàng Nguyên tối sầm lại vì câu nói của Hàn Chấn Phong mà lòng cũng thầm dâng núi lửa.
Thiên thần nhà anh anh chưa đụng vào thì thôi đi tên nào dám chứ….Có khi nào ông bạn nói thật không nhỉ….Không được, Huỳnh Đan là của anh, anh chỉ là cho cô rong chơi thôi khi nào thích hợp thì rước về làm vợ.
Mà hình chụp đẹp thế, rạng rỡ thế, nhạc lại nghe có phần chìm đắm trong tình yêu nữa……Khẽ hít thở nặng nề, Hoàng Nguyên nghĩ nghĩ rồi quyết định nhắn tin mời cô đi ăn để thăm dò.
Mọi hành động cùng biểu hiện của Hoàng Nguyên đã làm Hàn Chấn Phong cười một tràng lớn.
Anh nói:
“Cậu mà chậm trễ coi chừng mất thật ấy.
Bật tình yêu lên nhanh đi, bật cho tung trời lỡ đất chấn động luôn.
Cậu đừng kêu mình yêu nhiều rồi có suy nghĩ sến rện nha, yêu vào ai cũng vậy hết.
Với cả có một người phụ nữ ngày ngày đêm đêm ở cạnh cậu thì…..Mình sẽ chờ ngày cậu trải nghiệm cảm giác đó.
Là bạn lâu năm rồi nên cậu thế nào mình còn không rõ sao!”
“Lắm chuyện thật đấy cậu Hàn! Mà cậu đến tìm mình có gì không?”
Hàn Chấn Phong nhướn mày, bộ dáng không còn vẻ trêu đùa khi nãy nữa thay vào là dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
Tiếng nói phát ra cũng trầm xuống theo:
“Trêu cậu một chút thôi, thật ra mình cần hỏi cậu một số việc?”
Hoàng Nguyên gật đầu nhưng không nói, ánh mắt như chờ đợi Hàn Chấn Phong tiếp tục.
“Lô hàng lần này chuyển đến Los Angeles có thể đi ngang qua trụ sở của Charlos, mình muốn nhờ cậu dựng một bức tường chắn để tên đó không phát hiện.
Người của mình đã lo liệu xong những cái khác chỉ còn phía Charlos mình không tiện đụng vào.”
Nét mặt trầm ngâm của Hoàng Nguyên hiện lên, đôi mắt âm lãnh lạnh lẽo.
Lời nói có phần khinh bỉ vang lên:
“Chuyện đó không thành vấn đề, mình cũng hiểu Phong Vũ không thể tự dưng lại đụng vào tổng bộ của Charlos vì nửa khu vực mà chúng nó chiếm được trong trận giao chiến giành địa bàn của thế hệ trước là chúng nó muốn có đất đứng ở Mỹ nên canh gác gắt gao.
Địa bàn đó lại làm ăn tốt, nó chẳng ngu dại gì mà không trấn lột những ai đi qua khu vực đó.
Tên già Pirit đã phải mưu mô thế nào mới an phận ở đó.
Mộng của chúng nó quá lớn nhưng đã quên rằng Hoàng Ưng vẫn còn đó, nó muốn lên thao túng nắm trọn toàn bộ thế giới ngầm