Hoàng Nguyên cùng Huỳnh Đan ăn ở phòng riêng đã đặt trước tại nhà hàng chuyên về món nướng nổi tiếng.
Cả hai cùng ăn rất ôn hoà, em một câu tôi một câu và Hoàng Nguyên luôn chú tâm xem cô thích cái gì sẽ lấy cho cô ăn.
Huỳnh Đan hiện tại đã ăn xong món nướng rồi và bây giờ đang ăn gà rán.
Hoàng Nguyên nhìn cô ăn ngon như vậy chợt hỏi:
“Bình thường em vẫn ăn như thế này hả? Ăn gà rán rồi, đồ nướng….Không sợ ảnh hưởng sức khoẻ sao? Mấy loại thức ăn này ăn nhiều không tốt đâu.”
Huỳnh Đan hút một ngụm nước ngọt rồi lại tiếp tục ăn miếng gà rán giòn tan.
Cô có nghe anh nói nhưng đang ăn thì ăn cho hết rồi mới trả lời.
Vì vậy khi đã nhai hết thịt gà trong miệng thì Huỳnh Đan mới cất tiếng đáp:
“Thật ra thì dạo này tôi đã bớt ăn rồi ấy chứ lúc trước phải ăn đồ nướng nè, gà rán nè, đồ chiên nè, mì cay nè tầm ba đến bốn lần một tuần mới vừa với cái bao tử của tôi.
Tại ăn mà không tăng cân nổi nên là tôi ăn thoải mái dù vậy vẫn luyện tập yoga kèm theo.
Biết là không tốt nhưng mà nó ngon…”
Vừa nói vừa làm vẻ mặt tội nghiệp khiến Hoàng Nguyên xao động.
Anh gắp cho cô một lát thịt đã nướng kèm thêm ít rau ăn kèm bỏ vào chén cho cô sau đó nói:
“Thích thì ăn nhưng em biết tiết chế là được rồi.
Hay là mỗi lần em thèm cái gì thì đến nhà tôi tôi làm cho em?”
Dứt lời một cái Huỳnh Đan đã sặc thức ăn trong miệng ho liên tục khiến anh lo lắng.
Vội vàng lấy cho cô ly nước lọc để uống, bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lên lưng cô.
Da thịt mịn màng nơi tấm lưng tr ắng nõn mỏng manh ma sát vào lòng bàn tay làm Hoàng Nguyên nặng nề thở một hơi….Mẹ kiếp, bao năm kiểm chế được không sao, gặp cô gái nhỏ này một cái liền “động d*c”….Anh thầm mắng chính mình như thế trong lòng.
Huỳnh Đan uống một hơi hết nửa ly nước, gương mặt vì bị sặc mà đỏ bừng.
Cô vuốt vuốt ngực hít thở sâu mấy cái để thoải mái.
Ổn định hơn mới quay mặt sang nhìn người đàn ông đang khom người giúp cô vỗ lưng.
Một cảm giác xao xuyến khó tả dấy lên trong lòng Huỳnh Đan, có thể với ai đây là hành động ga lăng bình thường của đàn ông nhưng với người có cảm xúc cao hơn tình bạn như cô đối với anh thì khác….Nhìn bây giờ có giống hai người đang yêu hay không chứ….
Nén lại ý nghĩ của mình, Huỳnh Đan nhẹ nói, trọng giọng có phần nghẹn do vừa ho quá nhiều, mắt long lanh nước vì khó chịu khi bị sặc:
“Tôi không sao đâu cảm ơn anh! Anh…anh về lại chỗ ngồi đi tôi ổn rồi!”
Hoàng Nguyên nhận thấy Huỳnh Đan ổn định mới lui về ghế đối diện ngồi xuống.
Anh quan sát thấy sắc mặt cô đột nhiên ửng hồng lần nữa cảm thấy thật dễ thương.
Ngón tay thon dài duỗi ra lướt lên gò má trắng nõn, anh nói:
“Ăn từ từ, tôi chỉ đề nghị thôi còn tuỳ vào em nữa.
Nhưng mà thật đó, em nếu muốn ăn cái gì thì nhắn với tôi rồi đến nhà tôi tôi nấu cho em ăn.
Ăn nhiều ở ngoài không tốt, mình tự chế biến vẫn hơn.
Yên tâm đi từ nhỏ tôi tự sinh tự diệt nên là việc bếp núc cũng xem là có thể ăn được.
Đan nhi, hôm nào đến nhé?”
Trái tim Huỳnh Đan đập thình thịch, người đàn ông này có thật là lần đầu gần nữ sắc không vậy? Cứ như dày dặn kinh nghiệm lắm ấy! Anh không nói thì thôi một khi nói ra là như hủ mật lớn rót vào tim cô, chính cô cũng chìm đắm trong mật ngọt này rồi….
Huỳnh Đan mỉm cười che đi sự ngượng ngùng của bản thân.
Cô đáp:
“Cái đó thì để hôm nào mới tính, tôi sẽ nói với anh sau.
Ừm…vừa nãy anh nói là tự sinh tự diệt từ nhỏ hả?”
Hoàng Nguyên nhận thấy cô quan tâm mình như vậy trong lòng như mở cờ, anh tiện thể đẩy luôn theo cảm xúc của cô.
Vẻ mặt ủ rủ hiện ra trên gương mặt điển trai, giọng nói có chút buồn bã cất lên:
“Bởi vì sinh ra trong gia đình có gốc lớn quá nên từ nhỏ ba tôi đã để tôi tự lập.
Tôi lại là con một vì vậy trách nhiệm với toàn bộ gia tộc Vũ Khúc rất lớn.
Đôi khi rất áp lực nhưng tôi không có thời gian để nghỉ ngơi.
Ba tôi cả đời đưa Vũ Khúc gia lớn mạnh ngày càng lớn mạnh hơn nên tôi cũng phải cố gắng để giữ vững nó.
Vẫn còn nhiều gia tộc muốn lật đổ Vũ Khúc gia nên tôi đâu thể như một đứa trẻ bình thường.
Sinh trong hào môn em cũng biết đó, trách nhiệm rất nặng nề đã vậy tôi còn có một tổ chức sát thủ do chính mình lập ra nữa.
Muốn là người đứng đầu một gia tộc lớn thì phải cho những kẻ khác thấy quyền lực của mình.
Tổ chức Hoàng Ưng là tôi đánh đổi bản thân để lập ra, có đôi lúc tưởng chừng chẳng còn mạng nữa.
Toàn bộ tôi tự tìm và học trong sách rồi nghiên cứu ra điểm riêng biệt cũng như để chứng minh cho người trong tổ chức X của ba tôi tin tưởng mà nhập làm một với Hoàng Ưng.
Đương nhiên trước đó có học võ với cả được ba cũng như các chú truyền dạy thêm nữa.
Chính điều đó tôi rất ít khi tâm sự với nữ giới và cũng không có thời gian tìm kiếm phụ nữ thử cảm giác yêu đương….”
Từng lời Hoàng Nguyên nói thật sự đã chạm đến đáy lòng của Huỳnh Đan, cô đâu ngờ một người như anh lại gồng gánh nhiều thứ trên vai như vậy.
Hèn gì mà anh chỉ muốn tập trung cho công việc chứ không đoái hoài đến bất kì cô gái nào….
“Thấy anh như vậy tôi rất đồng cảm vì mẹ tôi là con một mà cũng là trưởng tôn nên tôi lại có một phần trách nhiệm cho gia tộc bên ngoại nếu ba mẹ tôi không thể làm việc được nữa….Thật ra sống trong hào môn có thể hưởng được trọn vẹn mọi vật chất nhưng tinh thần thì lại bị chèn ép không vẹn toàn.
Tôi hiểu anh, anh là đàn ông anh gánh vác và có thể lựa