Hoàng Nguyên đi đến bàn làm việc nghe điện thoại.
“Mình nghe đây!”
Bên kia vang lên tiếng nói của một người đàn ông, xem là thân thiết với Hoàng Nguyên:
“Có tin tốt cho cậu đây, không chừng kế hoạch được triển khai rồi đó!”
“Mình đã chờ ngày này rất lâu rồi!”
Hoàng Nguyên đáp lời, ánh mắt ôn nhu nhìn về hướng cửa phòng ngủ, môi nhếch nhẹ.
Người bên kia nói tiếp:
“Mình chẳng biết cậu ủ mưu cái gì, sao cứ phải là nhà Yamamoto gì đó ở Nhật chứ? Mình thấy công ty của nhà đó đang ở giai đoạn đáng báo động mà cậu còn rót vốn vào làm gì thế?”
“Có việc.
Dù sao cũng cảm ơn cậu đã lo giấy tờ giúp mình nhé Justin”
Hoàng Nguyên nhàn nhạt trả lời.
Anh đang nôn nóng, cơ thể tuy là có hạ một ít nhưng nhiệt độ vẫn nóng bừng bừng.
Nếu không phải vì đại sự đưa cục cưng của anh đường đường chính chính bước vào Vũ Khúc gia làm thiếu phu nhân và chủ mẫu của Hoàng Ưng thì anh đã mặc kệ mọi thứ tập trung làm càn rồi.
Ở bên kia, Justin-người mới được Hoàng Nguyên nhắc tên cũng là người đang gọi đến cho anh cất tiếng cười nhỏ sau đó lại nói qua điện thoại với Hoàng Nguyên:
“Không có gì, dù sao thì luật sư của mình cũng có một thời gian làm việc tại Yamamoto nhưng do chính sách công ty về sau đưa xuống không khả quan cho nên nộp đơn vào bên công ty của mình.
Mà nè, tiết lộ chút đi! Có phải cậu đang có âm mưu gì hay không? Không tự dưng lão đại lẫy lừng, băng lãnh của mình lại muốn đầu tư dù biết sẽ lỗ nhiều thế?”
“Không lỗ đâu!”
“Why?”
“Tiền hỏi vợ trước đó!”
“Gì cơ? Nói cái gì?”
Vừa dứt lời liền nghe được tiếng thốt lớn ở đầu dây bên kia.
Hoàng Nguyên cười cười nói tiếp:
“Chuẩn bị tiền mừng đi, dày dày một chút.
À bây giờ cậu giúp mình đặt điều kiện để jrót vốn và buộc Yamamoto trở thành công ty con sát nhập vào tập đoàn Vũ Khúc.
Sắp cho mình một lịch hẹn luôn với bên đó.
Vậy nhé!”
“Được chào cậu!”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Hoàng Nguyên tắt máy đi vào thì Huỳnh Đan đã ngủ.
Nhẹ nhàng ngồi ờ mép giường ngắm nhìn gương xinh đẹp, trong lòng xuất hiện tia đau xót.
Những ngày này là cô tận tình chăm sóc anh cho nên bản thân cũng sẽ sinh ra mệt mỏi.
Không đánh thức vì Hoàng Nguyên cũng không nỡ.
Anh giúp sửa lại tư thế ngủ của Huỳnh Đan sau đó chính mình nằm cạnh cô, nghiêng người ôm chặt cơ thể cô, môi vươn lên nụ cười bất đắc dĩ.
Dù sao cũng được cô cho phép rồi nên từ giờ anh sẽ làm càn nhiều hơn nữa……
Cứ thế cả hai cùng ngủ đến nửa đêm.
Huỳnh Đan mơ hồ tỉnh giấc lại.
Cơ thể nhỏ nhắn bật dậy rời khỏi vòng ôm ấm nóng.
Mơ hồ nhìn xung quanh một lúc thì Huỳnh Đan mới ý thức được.
Cô mệt quá nên khi chờ Hoàng Nguyên đã ngủ lúc nào không hay.
Say mê ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú một lúc thì chuông điện thoại vang lên.
Lần này là điện thoại của Huỳnh Đan.
Hoàng Nguyên chắc do ảnh hưởng của cơ thể bị thương nên anh ngủ rất sâu vì vậy không ảnh hưởng mấy.
Cô luống cuồng cầm lấy sau đó phi thẳng xuống giường chạy ra ngoài để nghe.
Nét mặt của Huỳnh Đan nhất thời hiện lên tia lạnh lẽo….
“Alo con nghe!”
“Con về Nhật gấp chúng ta có việc cần bàn”
Người gọi đến là phụ nữ, cụ thể là mẹ cô-nhị phụ nhân.
Huỳnh Đan nhíu mày khi nghe mẹ mình yêu cầu như vậy.
Cô không trả lời ngay mà nói tiếp:
“Nhưng chuyện gì? Con bây giờ cũng bận không thể nào ưu tiền thời gian cho bất cứ điều gì đâu thưa mẹ.!”
“Con phải về Nhật gấp! Đây là lệnh!”
“Mẹ lại ép người à?”
“Là con ép mẹ!”
Hai mẹ con mỗi người một câu cự qua cự lại tưởng chừng như Huỳnh Đan muốn phát điên lên thì lúc này cô nghe nhị phu nhân nói:
“Con cần trở về Yamamoto họp gia đình.
Từ bây giờ mẹ sẽ cho con biết tất cả và việc con cần làm chính là cứu lấy gia