Lúc Huỳnh Đan đang đi tham quan xung quanh biệt thự thì mẹ cô gửi tin nhắn đến.
Cô đọc và chẳng thể ngờ nhanh như vậy.
Người kia gửi địa chỉ gặp mặt cho mẹ cô và bà gửi cho cô.
Huỳnh Đan đang nghĩ người đàn ông đó là ai mà lại nôn nao tới vậy.
Theo lời mẹ cô khi nãy cô có gọi lại cho bà thì bà nói người này tầm ba mươi đến ba ba tuổi vì trông khá trưởng thành so với cô.
Huỳnh Đan nghĩ nghĩ rồi tự nhủ trong lòng:
“Thằng cha này ế vợ chắc luôn hoặc là LGBT mà muốn giấu gia đình nên muốn cưới mình làm bình phong chứ gì.”
Huỳnh Đan nghĩ như thế và theo lời mẹ cô thì anh ta có điều tra qua cô cũng như ba mẹ cô và có người quen ở trong fanclub của cô luôn nên biết chuyện đời tư của cô.
Xem ra cô phải chuẩn bị bài tấu sớ cho anh ta câm nín khỏi phản bác thì mới có thể chiếm ưu thế về mình được.
Tưởng có tiền là ngon hả, mơ đi!
Dáng người nhỏ nhắn chạy vào trong nhà rồi lên phòng ngủ.
Cái miệng nhỏ cất tiếng gọi lảnh lót:
“Nguyên, Nguyên, anh đâu rồi?”
Vừa dứt lời đã bị kéo vào lồ ng ngực rắn chắc.
Cô nghe thấy tiếng nói trầm thấp trên đỉnh đầu mình:
“Sao vậy? Chẳng phải nói em muốn đi tham quan biệt thư sao? Mới đi mà lại tìm tôi gấp rồi? Có chuyện gì thế?”
Huỳnh Đan chu môi ngước lên nhìn anh trả lời:
“Mẹ mới nhắn tin cho tôi nói là người kia muốn gặp tôi tối nay.
Ba mẹ đã về đây và đang ở khách sạn Hàn gia nghỉ ngơi để lát nữa cùng tôi đi gặp mặt.
Nguyên, anh nói xem tôi gặp hắn rồi sẽ làm gì?”
Hoàng Nguyên mỉm cười tình tứ ôm lấy eo cô.
Trong đôi con ngươi đen láy hiện lên tia lưu manh khó thấy.
Anh cất tiếng:
“Hắn ta nôn nóng thế sao?”
“Cha đó bị ế vợ hoặc là bị đồng tính nên muốn lấy tôi làm bình phong ấy.”
Huỳnh Đan bĩu môi mỉa mai một câu làm Hoàng Nguyên hơi đứng hình vài giây nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường….Trời ạ, anh đâu nghĩ tiểu thiên thần của mình có trí tưởng tượng phong phú vậy đâu……Thôi kệ, sắp cưới được vợ để yêu thương mỗi ngày rồi nên phải ráng chịu đựng mới nên chuyện.
Hoàng Nguyên hôn l3n chóp mũi Huỳnh Đan một cái, khoé môi nhếch lên đường cong quyến rũ.
Anh nói:
“Gặp hắn thì em cứ trò chuyện bình thường, khi nào hắn có ý định hoặc nói mấy lời em thấy khó chịu thì cứ thẳng tay cho hắn một cái tát thôi.
Chẳng phải có ba em ở đó sao, cứ đánh thoải mái hắn phản kháng thì ba em lo.”
Huỳnh Đan gật đầu đồng tình.
Cô nhón chân lên hôn vào môi anh một cái sau đó chạy đi ra ngoài.
Lúc ra đến cửa còn không quên thò đầu vào tinh nghịch nói với anh:
“Cảm ơn anh nhé, tôi bây giờ đi chuẩn bị đây vì còn ba tiếng là đến giờ rồi.
Tôi sẽ đến studio ở công ty để makeup và thay đồ.
Tôi đã nấu cơm và nấu đồ ăn sẵn rồi đó khi nào anh đói thì phải hâm nóng rồi ăn nha.
Còn tầm ba tiếng nữa nên tôi phải chuẩn bị cho kịp giờ.
Có gì tôi sẽ gọi cho anh.
Nguyên, nhớ ăn và uống thuốc, tôi sẽ gọi về kiểm tra đấy.”
Nói rồi cô rời đi, Hoàng Nguyên đứng trong phòng dõi mắt vào cánh cửa, môi ánh lên nụ cười ẩn ý.
Cục cưng à, xin lỗi em vì đã giấu nhưng anh chỉ có thể làm thế để em thuộc về một mình anh.
—————————————————————
Huỳnh Đan đã có mặt tại nhà hàng King.
Cô kiêu sa trong chiếc đầm cổ yếm dáng công chúa làm bằng lụa phối ren màu trắng cao cấp.
Trên gương mặt có trang điểm nhẹ và tóc được tết nửa đầu cố định bằng chiếc kẹp nơ cùng màu váy.
Đôi chân thon dài sải bước trên đôi giày cao gót mũi nhọn thiết kế trong suốt khiến chân cô như dài thêm vài cm.
Huỳnh Đan đưa điện thoại cho nhân viên xem thiệp mời sau đó được dẫn đến một phòng ăn ở tầng cao nhất.
Ba mẹ cô đã đến trước để nói chuyện vì khách sạn hai người ở rất gần với nhà hàng.
Khi cánh cửa mở ra, Huỳnh Đan như chết đứng tại chỗ khi nhìn thấy người đàn ông kia……Hoàng Nguyên sao lại ở đây???
Thấy cô, nhị gia liền gọi:
“Tiểu Đan lại đây!”
Huỳnh Đan hít thở sâu điều chỉnh lại tâm trạng rồi cất bước đi đến bàn ăn.
Hoàng Nguyên lặp tức đứng lên kéo ghế cho cô.
Trên môi anh nở nụ cười và nói:
“Xin chào, Lê tiểu thư!”
Huỳnh Đan có phần hơi sượng nhưng cô vẫn xem như lần đầu gặp anh mà cười rồi đáp lại:
“Vâng chào anh!”
Đã đủ người nên Hoàng Nguyên nhấn chuông ở dưới cạnh bàn để phụ vụ mang thức ăn lên.
Anh nhìn gia đình cô rồi cất tiếng:
“Không biết khẩu vị của mọi người thế nào nên cháu chọn nhà hàng này và gọi các món Âu-Á đan xen.
Mong hai bác và tiểu thư đây không chê.”
Nhị gia gật đầu với anh.
Trên gương mặt trung niên ánh lên nụ cười hiền hoà.
Ông nói:
“Chúng tôi rất dễ ăn nên sao cũng được.
Phiền cậu quá, gọi nhiều thế này chắc hẳn tốn rất nhiều chi phí.”
Hoàng Nguyên liếc nhìn Huỳnh Đan đang trầm lắng bên cạnh, đáy lòng anh cũng bắt đầu nhộn nhạo.
Cố gắng để cho cô được tự nhiên nên Hoàng Nguyên tỏ ra không quá để ý.
Anh vui vẻ đáp lại lời của nhị gia:
“Không tốn kém thưa bác, cháu chỉ muốn hai bác và tiểu thư đây ăn ngon miệng thôi.”
Nhị phu nhân lúc này mới lên tiếng:
“Thật ngại khi gặp cậu trong hoàn cảnh này.
Chuyện của Yamamoto là ở bên ngoại của Tiểu Đan, nó chẳng dính dáng gì cả.
Nhưng có lẽ vì tôi quá thương ông ngoại nó và sự nghiệp nên nhiều lần ép nó liên hôn.
Hôm nay nó chịu gặp cậu quả là bất ngờ cho vợ chồng tôi.
Tôi thấy cậu rất tuấn tú và tài giỏi, cũng hi vọng có thể cùng cậu thành người một nhà nhưng phải dựa vào ý của Tiểu Đan.
Tôi không muốn ép nó nữa, cho nên nếu không thể giống với điều kiện cậu đưa ra thì mong cậu đừng giận.”
Hoàng Nguyên nhìn Huỳnh Đan, anh thấy cô đang day hai tay vào nhau, bộ dáng vô cùng bối rối.
Anh biết, anh hiểu nhưng anh sẽ giải thích với cô sau buổi gặp này.
Ngẫm nghĩ trong đầu rồi Hoàng Nguyên trở lại phong thái ôn hoà.
Anh cất tiếng đáp:
“Duyên phận thôi thưa bác, cháu cũng không thể ép Lê tiểu thư được.
Nhưng điều kiện trong hợp đồng giữa chúng ta vẫn phải thực hiện.”
Nhị gia và nhị phu nhân nghe thế thì gật đầu vì cả hai cũng hiểu rõ chuyện rồi.
Nhị phu nhân hất mặt về phía Huỳnh Đan