Huỳnh Đan trở về là niềm vui lớn cho đại gia đình của tất cả mọi người.
Nhất là mẹ chồng và mẹ cô, kể cả hai người ba cũng chẳng giấu nỗi sự xúc động.
Vừa về lặp tức ngày hôm sau cả bốn ông bà đến ngay biệt thự của hai vợ chồng để xem cô.
Mẹ của Hoàng Nguyên mắt đỏ hoe xem xét con dâu, miệng bà không ngừng hỏi han:
“Trời ạ con gái tôi, mấy ngày đó con có ổn không, Hoàng Nguyên nó tìm mãi chẳng thấy tin tức làm chúng ta lo lắng quá chừng.
Ba chồng con cũng phát lệnh lục khắp thành phố này nhưng chẳng thấy.
Con gái của mẹ, con ốm đi nhiều rồi.”
Thấy mẹ chồng lo lắng cho mình như vậy Huỳnh Đan thật sự xúc động và cảm thấy có lỗi.
Đáng lẽ cô nên trở về sớm hơn mới phải, khiến mọi người trông nom tìm kiếm thật là không phải phép.
Nhị phu nhân tuy không biểu lộ nhiều cảm xúc nhưng miệng lại nói những lời lo lắng dành cho Huỳnh Đan:
“Trở về là tốt, con cũng thật là, có gì phải báo ngay, để mọi người lo như vậy không hay.
Một lát nữa nấu đồ ăn ngon cho con bồi bổ.”
Nụ cười rạng rỡ hiện trên gương mặt xinh đẹp, Huỳnh Đan chồm người tới đưa tay ôm lấy eo của mẹ mình.
Tựa như một bé gái lên ba mà nũng nịu cất tiếng:
“Con biết khi con mất tích không liên lạc mẹ đã rất lo lắng đến độ ngã bệnh.
Thật xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa.
Con chưa “báo” mẹ xong mà làm sao biến mất được chứ.
Còn đang muốn nghe mẹ mắng dài dài đây nè.”
Mọi người bật cười vì lời nói của Huỳnh Đan, ai cũng biết cô thương nhị phu nhân biết bao.
Chỉ là hai mẹ con hay khắc khẩu thôi chứ mẫu tử làm sao mà không lo không thương cho được.
Nhị phu nhân trừng mắt với con gái nhưng môi lại nhoẻn lên cười tươi.
Bà xoa xoa đỉnh đầu Huỳnh Đan, mắt hướng đến Vũ Khúc phu nhân mà nói:
“Anh chị xem, con gái lớn gả đi mà còn khiến ba mẹ lo lắng thế này coi thật chẳng ra làm sao.
Về sau mong anh chị dạy bảo thêm cho con bé, cái tính vẫn bướng bỉnh lắm.
Hoàng Nguyên nhường nhịn nhiều rồi nhưng mong anh chị hãy răn đe để Tiểu Đan trưởng thành hơn.
Mười tám tuổi vẫn là nhỏ, nhờ anh chị trông hộ nó giúp Hoàng Nguyên để thằng bé yên tâm làm việc nhé.”
Vũ Khúc lão gia nhấp một ngụm trà, ánh mắt ông cũng yêu thương như nhìn con gái mình dành cho Huỳnh Đan.
Ông nói:
“Con gái mà phải yêu thương nhiều cớ gì lại la mắng.
Anh chị đừng lo, nhà này nữ nắm quyền còn đàn ông buộc chấp nhận kiếp thê nô.
Hoàng Nguyên phải yêu thương, bao bọc Tiểu Đan thật nhiều mới đúng chứ.
Chúng tôi rất thoải mái không đặt nặng vấn đề gia tộc lớn gì cả.
Gả con đi tức là cho con thêm một gia đình nên việc Tiểu Đan được yêu thương chiều chuộng là lẽ đương nhiên rồi anh chị.
Miễn là con bé thoải mái khi về làm dâu Vũ Khúc gia và vợ chồng hai đứa nó hạnh phúc thì người lớn chúng ta yên lòng rồi.”
Ba Huỳnh Đan cười hiền gật đầu.
Con gái hạnh phúc và sống trong gia đình chồng ôn hoà, thương yêu là ông đã yên tâm rất nhiều rồi.
Hoàng Nguyên cũng chẳng giấu được niềm vui và hạnh phúc, anh lễ phép bắt đầu thưa chuyện với ba mẹ hai bên:
“Đan nhi trở về cũng đã đến lúc tổ chức hôn lễ thưa ba mẹ.
Mọi thứ con đã chuẩn bị, bây giờ phát thiệp mời và chụp ảnh cưới cũng như đưa tin lên báo chí là xong.
Ấn định cuối tháng này.”
Vũ Khúc phu nhân nghe vậy liền tỏ vẻ hài lòng.
Bàn tay bà nắm lấy hai bàn tay Huỳnh Đan rồi nói:
“Tốt tốt, cũng nên công khai con dâu kim cương của mẹ, con gái cứng của mẹ cho báo chí biết rồi.
Để mẹ xem có bao nhiêu người chê nhạo con bé.
Mẹ sẽ chốt danh sách rồi xử luôn chúng nó một lần.
Dâu hiền dâu thảo, cục vàng của mẹ không phải đồ hàng của chúng nó nói này kia đâu.
Con phải chuẩn bị biện pháp vặn họng đám người ghen ăn tức ở với con dâu