*Bệnh viện Hàn thị
Trước cửa phòng bệnh là một dàn người hướng mắt về phía cửa chờ đợi tin tức của bác sĩ.
Ai ai cũng lo lắng cho người đang được kiểm tra, khám bệnh trong kia.
Hoàng Nguyên từ lúc đến đây sắc mặt anh trầm xuống không nói một lời nhưng chỉ cần thoáng qua đôi mắt thì có thể hiểu anh đang lo lắng biết chừng nào.
Khi nhận được tin báo từ Ken, anh đã không chần chừ mà bỏ luôn cuộc làm ăn với đối tác lớn để đến bệnh viện xem Huỳnh Đan thế nào.
Buổi sáng còn ổn định sao tự dưng bây giờ lại ngất đi như vậy, anh thật sự rất lo, rất sợ, sợ cô một lần nữa thập tử nhất sinh…..
Nguyệt Băng và Mộc Chi đi học về được Kin đến trường rước đưa tới bệnh viện.
Kin cùng Hoàng Nguyên đi gặp đối tác, nhận tin báo từ Ken làm anh ta cũng hoảng.
Ngay lúc tới giờ đón Mộc Chi nên tiện thể đưa cả Nguyệt Băng đi luôn.
Hai cô gái nghe tin mặt trắng bệt, lo lắng tột độ.
Ngoài ra còn có Hà My, cô có việc cần trao đổi giữa bang Hoàng Ưng và Kim Long nên đi đến trụ sở chính.
Lúc đến thì nghe người bên Hoàng Ưng báo rồi gặp Key và Kan cũng vừa đi công việc về nghe báo nên ba người tới bệnh viện luôn.
Cô không gọi cho người lớn biết vì hiện tại Huỳnh Đan đã lấy chồng nên nếu khẩn cấp thì mới báo cho ba mẹ hai bên.
Hoàng Nguyên cũng chưa lên tiếng nên cô cũng không làm càn được.
Dù gì cũng lớn cả rồi, tự chăm tự lo cho nhau được không cần phiền tới phụ huynh.
Nguyệt Băng vò vò hai tay vào nhau, nét mặt lo lắng hướng về cửa phòng bệnh.
Cô khẽ nói thật nhỏ:
“Sao vẫn chưa thấy bác sĩ ra thế? Vào cũng đã hơn nửa tiếng rồi mà….Cầu trời chị Tiểu Đan không có vấn đề gì…”
Mộc Chi bên cạnh cũng chẳng kém, cô bé chắp tay cầu nguyện, ánh mắt lo lắng tột độ…
“Ơn trên hãy phù hộ cho chị Tiểu Đan..”
Hà My nhìn hai cô gái nhỏ mà bật cười.
Cô đưa tay ôm lấy vai của hai người rồi nhỏ giọng trấn an:
“Hai đứa các em lo cái gì, nó thập tử nhất sinh một lần rồi thì lần này chắc chắn không thể không qua.
Huống hồ chỉ là ngất xỉu thôi không nghiêm trọng đâu.
Đừng lo quá!”
Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng mở cửa và bác sĩ cùng các y tá đẩy Huỳnh Đan đang bất tỉnh ra ngoài.
Mọi người nhanh chóng đi đến hỏi han.
“Vợ tôi thế nào? Cơ thể cô ấy có ổn không? Sao lại ngất đi vậy?”
Hoàng Nguyên hỏi liền bác sĩ mấy câu cho thấy anh vô cùng lo lắng.
Bác sĩ gỡ bỏ khẩu trang xuống sau đó trả lời:
“Mọi người bình tĩnh, bệnh nhân không sao, chỉ là cơ thể cần bồi bổ nhiều hơn vì bây giờ không phải một mình cô ấy nữa rồi.
Anh là chồng cô ấy thì hãy chú ý cho vợ anh ăn uống đầy đủ chất để em bé khoẻ nhé.
Này là biểu hiện của phụ nữ mang thai thôi, không nghiêm trọng đâu.
Nhưng cái thai chưa được ba tháng, chính xác mới hơn hai tháng một chút vẫn nên cẩn thận đề phòng cho tới đủ ba tháng thì thai sẽ phát triển ổn định hơn.
Chúc mừng anh lên chức, chúc mừng gia đình.”
Bác sĩ nói từ tốn từng câu từng chữ nhưng Hoàng Nguyên cứ ngỡ mình nghe lầm.
Nét mặt anh căng ra như vẫn chưa tiếp thu được.
Anh hỏi lại bác sĩ lần nữa:
“Bác sĩ nói vợ tôi mang thai hả?”
Bác sĩ nhìn biểu hiện của anh cũng bật cười rồi đáp:
“Phải phải, anh được làm ba rồi đấy.
Chăm sóc vợ với em bé thật tốt để khi ra đời em bé khoẻ mạnh nha.”
Nói rồi bác sĩ cùng vài y tá rời đi, Huỳnh Đan đã được đẩy đi tới phòng hồi sức trước rồi.
Mọi người ai ai cũng bắt đầu hớn hở vui vẻ ra mặt vì tin tức tốt này.
Hà My vỗ vỗ cánh tay Hoàng Nguyên chúc mừng:
“Nhỏ Đan mang thai rồi, mừng hai vợ chồng lên chức nha.
Anh phải chăm sóc nó với cháu em thật tốt đấy.”
“Ừ, anh biết rồi!”
Hoàng Nguyên nhẹ đáp, lòng anh vẫn còn cảm thấy lâng lâng.
Ý định có con mới cách đây hai tháng, vợ anh lại mang thai hơn hai tháng một chút…Vậy có thể tính ra khi quyết định có con thì con cũng đến với cả hai rồi…..May là cô không sao, bé con cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.
Hai tháng nay đêm nào hai vợ chồng cũng lăn giường đến tận sáng, lăn vô cùng dữ dội nên khi nghe tin Huỳnh Đan mang thai anh đã đứng hình một lúc….May mà cái thai vẫn ổn chứ không chắc là nguy hiểm lắm….Với cả cô không có động tĩnh hay biểu hiện gì bất ổn nên hai vợ chồng cũng chẳng nghĩ đến trường hợp này.
Vì Huỳnh Đan đã ổn nên Hoàng Nguyên nói mọi người đi về còn anh ở lại chăm cô, chỉ để lại hai vệ sĩ mới được điều đến.
Trước đó anh đã nhờ Hà My thông báo với mọi người, ai ai cũng vui mừng gọi điện và gửi tinh nhắn chúc mừng.
Nhất là gia đình hai bên vui như được mùa, hai bên ba mẹ rộn rã bàn nhau ầm trong nhóm chat riêng của gia đình để cùng bay về chăm con chăm cháu khiến Hoàng Nguyên tắt luôn chuông báo tránh ảnh hưởng tới Huỳnh Đan đang nghỉ ngơi.
Nhân lúc Huỳnh Đan còn ngủ, Hoàng Nguyên đã đến gặp bác sĩ để trao đổi về cách chăm sóc cũng như là xin thực đơn để nấu ăn đầy đủ dinh dưỡng cho cô và bé con.
Trước khi đi anh đã dặn dò vệ sĩ canh cửa cẩn thận.
Huỳnh Đan từ từ mở mắt, đập vào mắt là khung cảnh màu trắng và mùi thuốc sát trùng len vào mũi.
Đầu cô vẫn còn choáng nên nét mặt có vẻ lừ đừ.
Hình ảnh cuối cùng cô nhớ trước khi ngất là được Ken dìu ra xe….Định chống tay ngồi dậy thì cửa phòng bệnh bật mở là Hoàng Nguyên đi vào.
Thấy cô đã tỉnh, anh nhanh chân đi lại, nét mặt nửa u ám nửa lo lắng.
Giọng nói trầm thấp cất lên:
“Trong người thế nào, có mệt không?”
Huỳnh Đan lắc đầu, đôi môi vốn hồng hào bây giờ có phần tái đi.
Cô nhẹ trả lời:
“Không có, em không sao! Anh Ken báo cho anh à?”
Hoàng Nguyên gật đầu sau đó nói:
“Sao em lại đến trụ sở rồi vào phòng giam làm gì.
Nơi đó bẩn lắm, em vào sẽ không tốt.”
“Em chỉ muốn đi trừng trị cái lũ người ác nhơn kia thôi.
Anh đi làm nên em buồn chán rồi nhớ đến cho nên gọi cho anh Ken tới đón.
Anh đừng trách anh ấy.”
“Ừ”
Thái độ của