Chu Tịnh Kỳ bắt xe ra đến bến tàu, hỏi mua vé đi đến thành phố A.
Vé sớm nhất cách đấy hai tiếng, Chu Tịnh Kỳ phải ở bến tàu chờ đợi.
Chu Tịnh Kỳ đeo một cái khẩu trang, che gần kín đi gương mặt mình, lại xoã tóc cúi gầm mặt che đi đôi mắt đang sưng đỏ của mình.
Từ thành phố B tới thành phố A cách đoạn đường dài gần một nghìn km, nhưng Chu Tịnh Kỳ chỉ dám bỏ tiền mua chỗ ngồi của loại ghế rẻ nhất.
Cả đoạn đường dài ngồi trên chiếc ghế cứng, xung quanh tiếng cười nói ồn ào, chen lấn sô đẩy không hề dễ chịu.
Chu Tịnh Kỳ đã gần một ngày không được nghỉ ngơi, cả người nhức mỏi, đầu đau như búa bổ.
Bụng đã một ngày không ăn gì, đã đói đến mức da bụng sắp dính đến da lưng.
Chu Tịnh Kỳ mở túi vải tìm một hồi cũng chỉ tìm được một túi bánh quy nhỏ.
Là bánh mà trước đó Lục Trầm đã mua cho cô, cô tiếc nuối chưa dám bỏ ra ăn.
Không ngờ đây là thứ cuối cùng của Lục Trầm cho mà cô giữ được.
Cầm chặt trên tay nhìn một hồi, vẫn không nỡ bóc ra ăn.
Nhưng bụng cứ rồn rột lên từng đợt, đói vô cùng.
Vẫn còn mấy tiếng nữa mới đến được thành phố A, nếu còn không ăn cô sẽ không chịu đựng được.
Chu Tình Kỳ đành cẩn thận mở lớp vỏ bên ngoài ra, bên trong là miếng bánh quy thơm ngon, từ bé cô chưa từng được ăn loại bánh nào ngon như vậy.
Chu Tịnh Kỳ vừa bẻ miếng bánh cho vào miệng, vừa không ngăn được dòng nước mắt đang trào ra, vừa lau nước mắt vừa ăn bánh.
Giờ đang là rạng sáng, mọi người đã tranh thủ chìm vào giấc ngủ, Chu Tịnh Kỳ cố gắng nhẹ nhàng để không gây ra tiếng động ảnh hưởng tới người xung quanh.
Phía đối đối diện là một cặp vợ chồng và một đứa con gái nhỏ, nhìn cách ăn mặc thì gia cảnh cũng chẳng khá hơn Chu Tịnh Kỳ là bao.
Dù Chu Tịnh Kỳ đã cố gắng không phát ra tiếng động lớn, nhưng bé con đối diện đã tỉnh giấc, nhìn chằm chằm vào miếng bánh trên tay Chu Tình Kỳ.
Nhìn theo tầm mắt