Chu Tịnh Kỳ cầm quần áo sạch đi vào nhà tắm.
Sấy mái tóc dài đến gần khô rồi cầm túi đi tới bệnh viện.
Chiều ba mươi tết, đến xe bus cũng nghỉ ngơi, đường phố không còn cảnh tấp nập như mọi hôm nữa.
Trên đường chỉ lác đác một vài chiếc xe.
Xe bus không có, đi taxi thì lại khá tốn kém, Chu Tịnh Kỳ đành đi bộ tới bệnh viện, đoạn đường không xa lắm, trời cũng đang lạnh, ít ra cũng không mệt như khi trời nắng.
Hàn Lâm Viễn ngồi trên chiếc Rolls Royce trắng lao đi trên đường, đến đoạn gần trường đại học A thì nhìn thấy một dáng người rất quen.
Hàn Lâm Viễn đi xe qua vẫn nhìn gương chiếu hậu xác nhận lại, cuối cùng nhận ra đúng là Chu Tịnh Kỳ.
Nhưng giờ đã là chiều muộn ba mươi tết, sao cô vẫn còn lang thanh đi trên đường.
Hàn Lâm Viễn quay xe vòng lại, đỗ đoạn gần phía trên chờ Chu Tịnh Kỳ đi lên, mắt thấy cô sắp đi tới nơi, Hàn Lâm Viễn mở cửa xuống xe.
Chu Tịnh Kỳ vốn vừa đi vừa thất thần, đâu có chú ý trước mặt đang có ngừoi đứng
Đi ngoài đường mà thất thần vậy nguy hiểm lắm biết không.
Tiếng người trầm thấp êm dịu truyền vào tai từ phía trên, Chu Tình Kỳ ngước mắt lên nhìn người đàn ông cao lớn phía trước
Sao anh lại...giám đốc Hàn, sao anh lại ở đây.
Câu này tôi phải hỏi em mới đúng.
Sao giờ này vẫn chưa về thành phố B.
Chu Tịnh Kỳ kinh ngạc: Sao anh lại biết em cần về thành phố B.
Thông tin trên hồ sơ của em có ghi đấy thôi.
Hàn Lâm Viễn không cảm xúc, nhàn nhạt trả lời
Anh còn xem chi tiết cả hồ sơ của nhân viên tình nguyện nữa à.
Có xem qua.
Ồ, giám đốc Hàn, giờ em cần tới bệnh viện, em xin phép đi trước.
Lên xe đi, cùng đi.
Dạ?
Hàn Lâm Viễn không chờ cô trả lời, anh đi tới bên cửa ghế lái phụ, nhìn cô như giục cô mau tới
Không cần phiền đến anh đâu ạ.
Chu Tịnh Kỳ thấy ngồi xe của giám đốc sẽ có chút mất tự nhiên, cô lại chỉ là một nhân viên tình nguyện nhỏ nhoi, anh với cô dù có quen biết từ trước nhưng cũng đâu có thân thiết.
Hàn Lâm