Thời gian sau tết bệnh viện không bận lắm, vậy nhưng Chu Tịnh Kỳ chưa từng gặp lại Hàn Lâm Viễn ở bệnh viện.
Nghe nói bên phía Hàn thị có chuyện quan trọng, Hàn Lâm Viễn cần về lo liệu chuyện tập đoàn.
Chu Tịnh Kỳ thấy được khoảng cách của cô tới những người như Hàn Lâm Viễn thật xa vời.
Những người như cô không biết phải bao nhiêu đời mới vươn lên được ngọn tháp giống nhue họ.
Câu chuyện hàng ngày giữa đồng nghiệp với nhau vẫn luôn cảm thán khoảng cách giữa ngừoi với người sao lại xa như vậy.
Chu Tịnh Kỳ cảm thấy cũng đúng, bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng kiếm tiền cho cuộc sống đỡ vất vả hơn thôi.
Hàn Lâm Viễn dù không tới bệnh viện nhưng vẫn luôn chú ý tới tình hình hoạt động của bệnh viện.
Thư ký sẽ báo cáo tình hình chi tiết lại cho Hàn Lâm Viễn, không quên báo cáo cả tình hình của Chu Tịnh Kỳ khoảng thời gian đó.
Thư ký đã làm việc này nhiều đến mức trôi chảy, không bỏ sót bất cứ tin tức nào về Chu Tịnh Kỳ.
Ba mẹ Hàn dạo gần đây không ở trong nước, công việc quá nhiều, Hàn Lâm Viễn không thể không tới lo liệu, chỉ có thể quan tâm tình hình bệnh viện từ xa.
Giữa tháng tám, Chu Tịnh Kỳ lại lần nữa xin nghỉ phép một ngày, bắt xe về thăm mộ Lục Trầm.
Thời gian trối qua, đã tới lần giỗ thứ hai của cậu.
Thư ký như thường lệ báo cáo công việc cho Hàn Lâm Viễn, sau mới nhắc tới Chu Tịnh Kỳ
Cô Tịnh Kỳ hôm nay đã nghỉ phép, đã trở lại thành phố B.
Chuyến tàu chạy vào tám giờ tối nay.
Cô ấy đi thành phố B?
Đúng vậy.
Hàn Lâm Viễn không biết chuyện gì, cảm giác cổ họng nghèn nghẹn rất khó chịu.
Anh nhớ tới mùa hè năm ngoái cô cũng về thành phố B, cũng là một ngày giữa tháng tám, anh không nhớ rõ có phải là ngày hôm nay hay không.
Chu Tịnh Kỳ chỉ dùng đúng một ngày trong năm để quay về thành phố B.
Ngày này có ý nghĩa như thế nào với cô, để cô phải bỏ công sức như vậy.
Trợ lý thấy sắc mặc Hàn Lâm Viễn không tốt, dò hỏi ý anh
Tôi sẽ đi điều tra xem cô Tịnh Kỳ về thành phố