Trans: Hoàng Anh+ Beta
Chu Cẩn giật cánh tay lại, đóng cửa tủ lạnh rồi xoay người qua.
Cô cúi đầu, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Tưởng Thành chăm chú quan sát Chu Cẩn, vén tóc mai của cô ra sau tai, để lộ đường viền tai trắng nõn mềm mịn.
Anh đỡ eo cô định lại gần, Chu Cẩn cau mày hất tay anh ra, Tưởng Thành cố gắng thử lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn bị đẩy ra.
Chu Cẩn cự tuyệt, nhỏ giọng nói: “Tưởng Thành, có thể đừng như thế này nữa được không …”
Những lời cô nói giống như một đốm lửa nhỏ, không quá lớn, nhưng lại rơi vào chảo dầu tĩnh lặng không gợn sóng bất giác được thổi bùng lên.
Ánh mắt Tưởng Thành trùng xuống, mặc cho sự phản kháng của cô, anh giữ lấy cánh tay Chu Cẩn, đẩy cô ép sát vào tủ lạnh.
“Tại sao?”
Ngọn lửa trong lòng anh ngày càng bùng cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết, cảm xúc bất an lờ mờ xuất hiện ngay từ khi gặp lại Chu Cẩn, lúc này, giống như một dòng thác lũ ồ ạt tràn vào, ngay lập tức lấn át đi lý trí của anh.
Tưởng Thành nói: “Chu Cẩn, anh chưa bao giờ phản bội em, năm năm qua, anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác, một lần duy nhất cũng không…!”
Trong lòng tích tụ bao nhiêu là bất mãn cùng tức giận không thể nói ra, những oan khuất trong năm năm qua đã giày vò anh thế nào, anh muốn giải thích cho Chu Cẩn nghe.
Không đợi anh lên tiếng, dường như Chu Cẩn cuối cùng cũng chuẩn bị sẵn tâm lý, kiên quyết nói: “Nhưng em không thích anh nữa!”
Giống như tạt ngang một gáo nước lạnh, một câu nói này đã dập tắt tất cả cảm xúc đang bùng cháy của Tưởng Thành, anh cứng đờ tại chỗ, cánh tay đang giữ cô dần buông lỏng, đột nhiên siết chặt lại.
“Là vì Giang Hàn Thanh phải không? Hai người mới sống cùng nhau chưa được bao lâu, Chu Cẩn, em nghĩ mình hiểu hết con người cậu ta sao?”
“Không liên quan đến ai hết.” Chu Cẩn ngẩng đầu lên, mắt ngấn lệ, nhưng không chút do dự hay chùn bước, nói: “Tưởng Thành, em không thể thích anh được nữa rồi.”
Ngay giây phút cứu Tưởng Thành ra khỏi khu Tây lý Khuông San, cô liền nghĩ đến có lẽ đã có hiểu lầm về những chuyện đã xảy ra năm đó.
Cô cảm thấy có lỗi với Tưởng Thành, bởi vì anh không làm sai điều gì cả, mà anh lại là vì cô, vì vụ án của Chu Xuyên nên mới phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy; nhưng đồng thời cô vẫn còn rất oán trách Tưởng Thành, cho dù biết anh có bao nhiêu oan ức hay nỗi khổ tâm trong lòng đi nữa thì sự oán trách này càng khiến cô không thể thích Tưởng Thành nhiều như trước đây được nữa.
Bởi vì dù sự phản bội là giả nhưng những thương tổn mà nó gây ra cho cô lúc đó là thật, chân thật đến mức mà cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể nào quên được.
Ngày đó, cô nhìn thấy Tưởng Thành ôm một người phụ nữ thân thể trần truồ.ng, bụng đau thắt khiến toàn thân run rẩy, cô liền chạy vào phòng tắm, nôn thốc nôn tháo.
Loại trải nghiệm từ trên mây một phát rơi xuống vực thẳm, cô không muốn lặp lại nữa.
Trước kia mỗi khi gặp Tưởng Thành cô đều cảm thấy vui vẻ, bây giờ đối diện với anh lại chỉ thêm nặng lòng.
Chu Cẩn nói: “Tưởng Thành, em nguyện ý làm tất cả mọi thứ để bù đắp cho anh, ngoại trừ chuyện này.”
“Em nghĩ anh nhận nhiệm vụ nằm vùng, là vì muốn em thương hại anh, muốn em đền bù cho anh sao?” Tưởng Thành nói, “Tiểu Ngũ, anh là vì muốn em vui, muốn em yêu anh! Anh đã làm gì sai? Tại sao anh lại biến mọi thứ thành ra thế này?”
Chu Cẩn: “Thực xin lỗi.”
Thấy cô cúi đầu, Tưởng Thành im lặng.
Nhìn dáng vẻ Chu Cẩn không dám ngẩng đầu lên đối diện với anh, càng khiến anh đau buồn hơn việc cô thích người khác…
Tận đáy lòng anh nhen nhóm một dụng ý xấu xa đầy hèn hạ, anh nghĩ – nếu, chỉ là nếu như, anh không thay đổi được Chu Cẩn, anh sẽ cho cô nhìn rõ từng vết sẹo trên người mình, có lẽ cô cũng sẽ không cách nào từ chối anh được nữa.
Nhưng Tưởng Thành lại nghĩ đến trong phòng thẩm vấn ngày hôm đó, Giang Hàn Thanh lạnh lùng nhìn anh, nói: [Sau này cũng đừng có lấy những chuyện mình đã từng nằm vùng để trói buộc Chu Cẩn.]
“…”
Tưởng Thành cắn răng hàm, sao anh ta lại có thể thua Giang Hàn Thanh? Anh đập mạnh vào tủ lạnh, cả người Chu Cẩn run rẩy kêu lên.
Anh nắm lấy cánh tay của Chu Cẩn, kéo cô đến cửa lớn, sau đó mở cửa đẩy cô ra ngoài.
Chu Cẩn: “Tưởng Thành!”
Cô tiến thêm một bước, Tưởng Thành cũng đột nhiên bước lên, khi chiều cao gần mét chín của anh ép sát lại, lực áp chế mãnh liệt như núi cao sừng sững, Chu Cẩn suýt chút nữa nhào vào trong vòng tay của anh.
Đòn tiến công tương tự khiến Chu Cẩn phải lùi ra sau, cô có chút kinh hãi nhìn lên anh.
Tưởng Thành nói: “Nửa đêm em đưa một người đàn ông về nhà, không nghĩ tới anh ta sẽ làm gì em sao?”
Chu Cẩn: “…”
“Lần đầu và cũng là lần cuối cùng.”
Với một tiếng ‘rầm’, cánh cửa nặng nề đóng lại.
Thế giới bên trong cánh cửa đột nhiên trở nên yên tĩnh, thật ra Tưởng Thành không hề cảm thấy thoải mái với thứ ánh sáng dịu nhẹ này,