Trans: Hoàng Anh + Beta
Đêm Chu Cẩn không về nhà, dứt khoát ở lại ký túc xá ngủ tạm một đêm.
Ngủ một giấc đến sáng hôm sau, có người gõ cửa phòng, Chu Cẩn còn tưởng là sét đánh, cả người vội bừng tỉnh.
Cô ngái ngủ hồi lâu, bầu trời bên ngoài cửa sổ thật âm u, lại nghe thấy tiếng gõ cửa mới kịp phản ứng là có người.
Cô xỏ giày rồi ra mở cửa.
Do bàn chân vừa bị thủy tinh đâm, mặc dù vết thương không sâu nhưng đi lại vẫn rất đau.
Cô bước từng bước khập khiễng đi tới cửa, vừa mở cửa, bóng dáng cao lớn che phủ lấy cô.
Cô ngẩng đầu nhìn lên và thấy Tưởng Thành, một người hiếm khi mặc quân phục lại đang đứng trước mặt cô, anh cởi bỏ mũ cảnh sát, mái tóc ngắn xịt keo chau chuốt, lộ trán và lông mày, đường nét khuôn mặt vô cùng thanh thoát, do đó bộ cảnh phục chỉnh tề trên người cũng tạo cho anh ta một dáng vẻ lãng tử và phong lưu chưa từng thấy.
Tưởng Thành vắt tay lên khung cửa, cúi xuống nhìn Chu Cẩn, hỏi: “Em ngủ ở đây thật sao?”
Chu Cẩn thấy đó là Tưởng Thành, lại cảm thấy bao nhiêu chuyện buồn phiền lại ùn ùn kéo đến, uể oải nói: “Em tăng ca.”
Nói rồi lại khập khễnh đi lấy áo khoác mặc vào.
Tưởng Thành thấy cô đi cà nhắc, liền hỏi: “Chân em sao thế?”
Chu Cẩn nói: “Không sao.”
Tưởng Thành chặn lại ở cửa, Chu Cẩn nghiêng người muốn đi ra ngoài, Tưởng Thành nắm lấy cánh tay cô, kéo Chu Cẩn quay lại.
Hai người sát lại gần nhau, mùi khói thuốc lá trên người Tưởng Thành cũng tản đi rất nhiều, trên cảnh phục còn có mùi thơm đặc biệt của xà phòng.
“Tiểu Ngũ, em có thể đừng đối xử với anh như thế này được không? Anh không biết, rốt cuộc anh đã làm sai điều gì … Em không thích anh, anh chấp nhận, nhưng chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau trưởng thành, không làm người yêu thì một câu cũng không được nói với nhau hay sao?”
“Em không có.”
Tưởng Thành ngả ngớn nhìn cô: “Thật sự không có sao?”
Chu Cẩn lại nhìn anh bày ra dáng vẻ lưu manh như trước đây, vừa tức giận lại vừa buồn cười, vung chân đá anh một cái: “Thật sự không có! Chỉ là em hơi mệt thôi.”
Tưởng Thành ôm lấy chỗ vừa bị đá, giả bộ kêu đau: “Đây là bộ đồng phục mới của anh, làm bẩn rồi thì em giặt giúp anh hả?”
Chu Cẩn có chút tò mò, hỏi: “Anh lấy nó ở đâu?”
Tưởng Thành đứng vững dậy, lùi lại hai ba bước, làm tư thế nghiêm, hỏi cô: “Nhờ chị Đan chuẩn bị cho anh đó.
Thế nào? Trông có giống người tình trong mộng trước đây của em không?”
Anh đã từng nói với Diêu Vệ Hải, bất luận có thế nào cũng muốn quay về gặp lại Chu Cẩn với thân phận là một cảnh sát.
Vì vậy, anh đứng ở đây, đón nhận ánh mắt xét duyệt của Chu Cẩn.
Chu Cẩn yên lặng nhìn anh hồi lâu, sau đó nói: “Rất đẹp.”
Tưởng Thành: “… Em không còn gì để nói với anh nữa sao?”
Lúc này, một cảnh sát chạy tới nói với Tưởng Thành: “Cảnh sát Tưởng, bên đó đã chuẩn bị xong rồi, đội trưởng Đàm kêu anh xuống.”
Anh ta liếc thấy Chu Cẩn cũng ở đó, nói, “Đàn chị, thật đúng lúc, đội trưởng Đàm cũng đang tìm chị.”
Tưởng Thành xua tay, “Được rồi, tôi sẽ qua ngay.”
Chu Cẩn mặc áo khoác vào, gắng chịu cơn đau ở chân, để mọi người không nhìn ra sự bất thường đó, nói: “Đi thôi.”
Chu Cẩn và Tưởng Thành cùng nhau đến phòng giám sát, Đàm Sử Minh bắt tay Tưởng Thành trước, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Chu Cẩn rồi ậm ừ nói: “Báo cáo viết rất tốt.”
Mắt Chu Cẩn khẽ cong lên: “Vậy sau này cháu được phép hoạt động bên ngoài rồi sao?”
“Còn xem xét biểu hiện của cháu.” Đàm Sử Minh vỗ vai cô, tỏ vẻ đồng ý, quay sang nói với Tưởng Thành: “Chúng tôi cần cậu xác nhận những người có tham gian vào vụ làm ăn buôn bán trái phép trong video.”
Tưởng Thành nói: “Không thành vấn đề.”
Ngay sau đó, từng hàng các nghi phạm lần lượt bước vào phòng nhận dạng, Tưởng Thành từ bên trong chỉ ra ba nhân viên chủ chốt liên quan đến hoạt động buôn bán trái phép ở hậu cần Hằng Vận, sau đó bọn họ được đưa vào phòng thẩm vấn.
Ban đầu ba người họ nhất quyết không hé răng nửa lời, cho dù có đối mặt với bằng chứng video giao dịch như thế, bọn họ cũng giả ngây giả ngô, hỏi gì cũng đều trả lời không biết.
Càng ép hỏi, bọn họ càng dao động, tâm lý phòng bị đã bị dồn ép đến giới hạn cuối cùng, họ vẫn giữ kín như bưng, rất lâu không mở miệng nói gì.
Đàm Sử Minh dự đoán được tinh thần của bọn họ gần như đã bị bào mòn, cuối cùng để Tưởng Thành đích thân đi vào phụ trách thẩm vấn.
Khi Tưởng Thành mặc quân phục cảnh sát bước vào phòng thẩm vấn, mấy tên đàn ông bị tạm giữ nhìn thấy Tưởng Thành thì ngây người, theo bản năng hét lên: “A Thành?”
Tưởng Thành lười nhác mỉm cười, đi qua đưa cho gã một điếu thuốc, nói: “Người quen cũ, chắc không cần phải tự giới thiệu đâu nhỉ.”
Tên đó không lấy điếu