Trans: Hoàng Anh+ Beta
Khi Chu Cẩn đến gặp Chiêm Vi, đã là xế chiều.
Đôi mắt của Chiêm Vi nheo lại khi đang tìm người, trời sinh một khuôn mặt luôn vui vẻ, như thể không có gì có thể khiến anh ta tức giận.
Anh ta cao, nhưng lại gầy, vẻ ngoài ôn nhu nhã nhặn, hoàn toàn không thể nhận ra trước đây anh ta đã từng ở trong đội đặc cảnh.
Chiêm Vi trông thấy Chu Cẩn, liền vẫy tay với cô.
“Chu Cẩn.”
Chu Cẩn đi tới, cô đi giày cao gót, váy đỏ và bên ngoài khoác một chiếc áo đen dài ngang váy.
Chiêm Vi nhìn cô từ đầu đến chân rồi đánh giá một lượt, nói: “Mặc ít như vậy? Anh trai em mà ở đây, nhất định sẽ mắng em đó.
Mau lên xe thôi.”
Anh ta giúp Chu Cẩn mở cửa ở ghế lái phụ.
Chu Cẩn ngồi vào, Chiêm Vi đi vòng qua bên kia lên xe, vươn tay bật máy sưởi trong xe.
Chu Cẩn cười hỏi: “Anh xem, em được làm cô nhỏ rồi, nên chuẩn bị phong lì xì bao nhiêu cho em bé đây?”
Chiêm Vi nói: “Bây giờ không được phép nhận lì xì, để tránh bị nghi ngờ hối lộ, em có thể đến dự là tốt rồi.”
Chu Cẩn chất vấn: “Vậy cựu Bí thư vẫn tổ chức tiệc đầy tháng trong trang viên à?”
Mặc dù Chu Cẩn chưa từng tới trang viên Nam Sơn, nhưng khi nghe tên nơi này, liền biết độ chịu chơi cũng không phải vừa.
Chiêm Vi im lặng một lúc, nghiêng đầu nhìn sang Chu Cẩn, nói: “Sắp xếp xong xuôi rồi.
Nơi đó rất đẹp, một lát nữa ăn xong, anh sẽ dẫn em qua đó xem như thế nào?”
Chu Cẩn nói: “Không làm trễ giờ của anh là được.”
“Một hai tiếng thôi, không trễ.”
Xe đang chạy êm ru trên đường.
Nỗi sợ hãi vô định kéo đến khiến trong lòng Chu Cẩn có chút bất an và căng thẳng, cô bất giác vân vê chiếc nhẫn cưới quanh cổ mình.
Chu Cẩn nhìn ra kính chiếu hậu, bám sau họ là chiếc xe chạy dài.
Thích Nghiêm ẩn mình trong bóng tối, có lẽ lúc này, hắn đang ở sau lưng theo dõi từng cử chỉ hành động của cô, chờ thời cơ thích hợp nhất để ra tay.
Cô cũng đang đợi Thích Nghiêm bắt đầu, nên đặc biệt mặc một chiếc váy đỏ, váy đỏ có thể khơi dậy lòng hận thù của Thích Nghiêm, hy vọng có thể dẫn dụ hắn sớm cắn câu một chút.
Nhưng trước đó, Chu Cẩn cần phải thăm dò xem rốt cuộc Chiêm Vi có liên quan gì đến chuyện này hay không.
Nếu có, Thích Nghiêm sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy; nếu không, cô cùng Chiêm Vi nên tách ra càng sớm càng tốt, Chu Cẩn không muốn liên lụy đến những người vô tội nữa.
Cô suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng hỏi: “Cách đây không lâu, đội trọng án vừa tìm được một đội viên phản bội tên là Triệu Bình.
Trước đây anh ta từng là trợ lý cảnh sát trong đội đặc nhiệm một thời gian, anh à, anh có ấn tượng gì với người này không?”
Chiêm Vi: “Anh không biết.”
Trái tim của Chu Cẩn như đông cứng lại, Chiêm Vi đang nói dối.
Nhưng tại sao anh ấy lại nói dối?
Thấy Chu Cẩn im lặng, Chiêm Vi liền bẻ lái, chuyển làn, lái xe về hướng đường vành đai.
Chiêm Vi hỏi: “Anh nghe nói người này cuối cùng đã nhảy sân thượng tự tử, lúc đó em có ở hiện trường không?”
Chu Cẩn nói qua loa: “Em có tham gia hành động bắt giữ lần đó.”
Chiêm Vi “ồ” một tiếng rồi gật đầu.
Bọn họ lại trở nên trầm mặc khoảng nửa phút, Chiêm Vi mới chủ động mở lời: “Trước khi chết có phải Triệu Bình đã nói gì với em, cho nên cuộc gọi lần trước em đã nghi ngờ anh rồi sao?”
Bên dưới mặt hồ phẳng lặng, dòng nước ngầm đã dâng trào sau khoảng thời gian năm năm đằng đẵng, lời nói của Chiêm Vi giống như một viên sỏi nhỏ ném xuống mặt hồ, sự tĩnh lặng đột nhiên bị phá vỡ trong phút chốc, khơi lên ngọn sóng ầm ầm dữ dội.
Lưng Chu Cẩn tựa như có một luồng gió lạnh đang trườn lên, cô đưa tay vào trong túi xách, lần mò điện thoại, hỏi: “Nghi ngờ gì chứ?”
“Đừng giả bộ nữa, Chu Cẩn, em có thể tìm ra anh cũng khá đấy.” Vẻ mặt của Chiêm Vi không thay đổi, vẫn nheo mắt cười, nói: “Nhưng đáng tiếc là anh quá hiểu Triệu Bình, thằng nhóc đàn bà đó, thật vô dụng.
Anh đã dặn dò cậu ta rất nhiều lần rằng nhất định phải tìm cơ hội giết em, cậu ta không nghe.
Em thấy đấy, nếu cậu ta nghe lời anh sớm hơn thì bây giờ cậu ta sẽ có thể lấy được tiền và ra nước ngoài, bắt đầu một cuộc sống mới, tự do tự tại biết bao.”
Chiêm Vi nhắc đến Triệu Bình, trong giọng điệu tràn đầy khinh miệt và coi thường, sau đó sắc mặt anh ta trầm xuống.
“Vậy nên anh mới nói, những người không nghe lời thường sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Chu Cẩn, anh cũng đã từng khuyên can em rồi, đừng cứng đầu như vậy, đừng cố chấp như vậy… đàn bà con gái em, ngoan ngoãn lấy chồng rồi sinh con, sống một đời yên ổn vậy không phải tốt sao? Nhưng tại sao em cũng lại khốn nạn giống như Chu Xuyên vậy?”
Đây là lần đầu tiên Chu Cẩn nghe thấy Chiêm Vi mắng Chu Xuyên, chửi anh ấy là “đồ khốn nạn.”
Mặc dù ngay từ đầu cô đã nghi ngờ Chiêm Vi, nhưng khi cô xác nhận đó thực sự là anh ta, Chu Cẩn vẫn không thể tin được.
“Thực sự là anh sao,” cô nói, “Anh phản bội anh trai tôi, phản bội đội đặc cảnh…”
“Là anh cô muốn phản bội tôi!”
Chiêm Vi đập tay vào vô lăng.
Vai Chu