Trans: Hoàng Anh+ Beta
Máu nóng bắn tung tóe…
Trước mắt của Thích Nghiêm tối sầm, tạm thời mất đi cảm giác.
Mắt phải đang rỉ máu, hắn vội đưa tay lên che lại, cơn đau bùng phát trong tích tắc.
Thích Nghiêm khom người, như phát hiện ra điều gì đó, lặng lẽ phát ra tiếng rên la đau đớn.
Vốn dĩ Chu Cẩn định đâm thẳng vào cổ họng hắn, nhưng Thích Nghiêm phản ứng quá nhanh, cô chỉ làm bị thương mắt hắn.
Lúc này, thể lực của Chu Cẩn đã gần như bị áp chế, cô biết rõ bản thân không nên cứ tiếp tục dây dưa với Thích Nghiêm.
Cô cởi giày cao gót, chân trần đứng dậy và lao ra ngoài.
Đẩy cửa bước ra, hành lang dài dằng dặc, một mảng tối om.
Một bên là bức tường treo đầy khung ảnh, một bên là cửa sổ hình chữ nhật, xuyên qua lớp kính bụi bặm, Chu Cẩn có thể nhìn thấy bầu trời đen kịt và ánh trăng ảm đạm bên ngoài.
Cô chạy dọc theo bức tường và chợt đi qua một thang máy, sau khi nhấn nút hai lần, không hoạt động, là đường cùng rồi.
Lúc này, Chu Cẩn cảnh giác quay đầu lại, liền thấy Thích Nghiêm đã đuổi gần kịp.
Mắt phải của hắn bị đâm rách, mất nửa thị lực, đi lại cũng loạng choạng, sau khi ra ngoài cũng suýt nữa va vào tường.
Tầm nhìn mơ hồ, đuổi theo thân ảnh màu đỏ xa xăm.
Thích Nghiêm thở d.ốc, đau đớn tột cùng, nhưng thay vào đó hắn bật cười điên dại.
“Được, thú vị đấy! Càng ngày càng thú vị!”
Như hắn đã từng nói, phản kháng trong bất lực cùng hèn hạ mới là thú vị nhất.
Các thợ săn phải luôn tận hưởng quá trình săn mồi, tận hưởng sự vùng vẫy và kháng cự của con mồi, chỉ có như vậy, khoảnh khắc thu hoạch mới càng ý nghĩa.
Chu Cẩn nghe thấy giọng nói của Thích Nghiêm thì không dám dừng bước, tiếp tục chạy về phía trước, cuối hành lang là cầu thang.
Cô lê chân, từng bước đi xuống, bên trên vọng lại tiếng bước chân của Thích Nghiêm ngày một rõ rệt.
Cộp, cộp, cộp—
Có vẻ như hắn đã thích nghi được với cơn đau trong khoảng thời gian ngắn như vậy, liên tục gọi cô bằng một giọng điệu tràn đầy thích thú, cố tình kéo dài: “Chu Cẩn, cảnh sát Chu, cục cưng à!”
Điều này nằm ngoài dự tính của hắn.
Ban đầu Thích Nghiêm không coi Chu Cẩn là đối thủ, trong mắt hắn, Chu Cẩn chính là một con cừu non đang bị người khác lợi dụng.
Bây giờ, con cừu nhỏ này lại làm xước một bên mắt của hắn.
Mù lòa? Đau đớn? Đây không phải thứ mà Thích Nghiêm sẽ sợ.
Cơn đau ngấm dần ngược lại càng khiến thần kinh hắn như bị điện giật.
Thích Nghiêm đưa bàn tay lên vuốt ve lồng ngực và trái tim đang đập loạn xạ của mình, còn điều gì có thể khiến hắn phấn khích hơn bây giờ? Hắn thèm muốn thứ cảm giác này, nhịp tim và sự đau đớn, tất cả đều là bằng chứng cho sự sinh tồn.
Hắn không vội giết Chu Cẩn, hắn muốn vờn bắt cô, rồi lại hôn lên môi cô, thưởng thức mùi hương trên cơ thể cô.
Chu Cẩn hoa mắt, rẽ xuống lầu một, đảo mắt nhìn quanh, đây là một căn hộ lớn và không có bất kỳ vách ngăn, đồ đạc chất đống lộn xộn, ngẩng đầu lên còn có thể nhìn thấy hành lang trên lầu.
Cô không thể nhìn rõ, cũng không có quá nhiều thời gian để nhìn.
Tiếp tục đi xuống là tới tầng một.
Chu Cẩn đang gắng sức chạy nhanh nhất có thể, cô phát hiện có một cánh cửa, từ bên trong kéo tay nắm cửa, đập qua đập lại nhiều lần, nhưng vẫn không tài nào mở được.
Trái tim như sắp nổ tung, thấp thỏm bất an.
Bóng người đen sì đó đứng ở cuối hành lang, cái bóng đổ dài trên mặt đất dường như đã biến thành một con quái vật ăn thịt người, đang từng bước tiến gần về phía cô.
Bàn tay che mặt của Thích Nghiêm thõng xuống, máu theo đầu ngón tay hắn nhỏ xuống đất.
Dưới ánh trăng mờ ảo, nửa khuôn mặt bên phải của hắn bê bết máu, nhưng mắt trái lại trừng to bởi hưng phấn và tính dục được phóng thích, bộ dạng của hắn vô cùng gớm ghiếc đáng sợ, hệt như một bóng ma.
Hắn trầm giọng hỏi: “Cảnh sát Chu, lạc đường rồi sao?”
Chu Cẩn đành phải bỏ qua cánh cửa đó, tiếp tục chạy thục mạng về phía trước, ngoại trừ tiếng thở d.ốc nặng nề của mình, Chu Cẩn không nghe được bất kỳ thanh âm nào khác.
Dần dần, hành lang trước mặt cô xoắn lại và cuộn tròn trong mơ hồ.
Chu Cẩn đã kiệt sức rồi, hai chân như đeo chì, đau nhức và nặng trĩu, với chút ý thức còn sót lại, cô tìm thấy một căn phòng có thể mở được cửa.
Bên trong bày rất nhiều đồ dùng, tất cả đều đã phủ một lớp bụi đen, Chu Cẩn nuốt khan cổ họng, loạng choạng đi tới phía sau ghế sô pha, khom lưng nấp mình sau đó.
Cái lạnh của đêm muộn thấm vào da thịt cô từng chút một.
Chu Cẩn khẽ run lên, nắm chặt mảnh thủy tinh trong tay, cô đang nghĩ xem, lần này nên đâm vào góc độ nào để có thể cắt xuyên qua động mạch chủ của Thích Nghiêm.
Không thể bỏ lỡ nó lần nữa.
Chu Cẩn thở hổn hển, mi mắt ngày càng nặng trịch.
Cô thầm nghĩ, không thể ngất đi, ít nhất không phải bây giờ.
Thích Nghiêm lật tung từng phòng một, bước từng bước chậm rãi, vang vọng trong căn biệt thự yên tĩnh.
Hắn đẩy cửa bước vào, sờ thấy máu tươi dính nháp còn vương lại trên tay cầm, khóe miệng không khỏi cong lên.
Chu Cẩn nghe thấy tiếng bước chân của hắn, càng siết chặt mảnh vỡ thủy tinh trong tay.
Qua ánh đèn yếu ớt, Thích Nghiêm nhìn thấy góc váy đỏ lộ ra dưới chân ghế sô pha, bước chân đột nhiên ngừng lại, sau đó mỉm cười nói: “Bắt được cô rồi.”
Trong chớp nhoáng, mảnh thủy tinh tỏa ra ánh sáng, đâm từ phía sau Thích Nghiêm, dường như Thích Nghiêm sớm đã đoán trước được tình hình, quay người lại, nắm chặt cổ tay Chu Cẩn, vặn ngược tay ra sau.
Chu Cẩn đau đớn, ngón tay mất đi sức lực, mảnh thủy tinh cứ thế rơi xuống.
Thích Nghiêm thô bạo đẩy cô vào tường, mặt của Chu Cẩn đập vào tường, cảm giác thô cứng lạnh lẽo khiến cô toàn thân run lên.
Cô nhíu chặt mày, chống cự vài lần, nhưng không thể thoát khỏi sự áp chế của Thích Nghiêm.
Bàn tay trống rỗng của Thích Nghiêm chạm vào góc váy của cô, quả nhiên váy đã bị cô xé một mảnh.
Biết dùng váy đỏ làm mồi nhử, nấp phía sau để tấn công, nhưng Thích Nghiêm đã mất một mắt nên sẽ không khinh thường cô nữa.
Thích Nghiêm há miệng cắn lên lỗ tai Chu Cẩn, cười nhạo nói: “Tiểu ranh ma.”
Sau lưng Chu Cẩn ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng cơn đau khắp người cũng không bằng tiếng