Trans: Hoàng Anh+ Beta
Khí trời ngày càng lạnh, Chu Cẩn nghỉ phép ở nhà, vì lý do cơ thể nên gần đây cô rất ít đi ra ngoài.
Đôi khi cô sẽ chơi game với người bên lữ đoàn săn súng quận Đông Thành.
Họ nói trước kia Giang Hàn Thanh còn làm việc ở quận Đông Thành thì tỉ lệ phá án của họ nhiều lần giành được hạng nhất toàn thành phố, đáng tiếc thay hiện giờ Giang Hàn Thanh lại đang làm rể đội trọng án rồi.
Trước đây hai đội cạnh tranh thi đua không ít, đội trọng án mắng họ mời người viện trợ bên ngoài, còn họ mắng đội trọng án là ghen ăn tức ở, bây giờ đã hòa giải hơn nhiều.
Chu Cẩn nói với họ: “Sao có thể gọi là đáng tiếc thay? Một đám người ‘GATO’ đây mà.”
Cô giận đến mức quét sạch đám nhân vật trong game của người bên lữ đoàn săn súng, tuyên bố sẽ không nương tay cho tuyển thủ bên họ.
Cuối cùng người của lữ đoàn săn súng chán nản rời trận, đã thế còn nghiêm túc dặn dò đội trưởng nhà mình phải cấm sử dụng Chu Cẩn lúc đánh giải.
Khi không chơi game, cô sẽ ra ban công mân mê những bụi hoa cỏ mà Giang Hàn Thanh trồng.
Công việc này vừa mới bắt tay vào làm được hai ngày đã bị Giang Hàn Thanh ra lệnh cấm, không cho cô đụng chạm vào những thực vật nhỏ bé đáng thương kia nữa.
Chu Cẩn tụt hứng, lúc nhàm chán liền lục tung sách trên kệ sách của Giang Hàn Thanh, xem vài bộ phim mà anh đã giới thiệu.
Dĩ nhiên, tất cả những việc như chơi game, nuôi cây cảnh, đọc sách, xem phim…v.v đều là phụ, việc chính thường ngày của cô vẫn là ——
Trêu ghẹo Giang Hàn Thanh.
Gần đây Giang Hàn Thanh hay lui tới ba nơi là bệnh viện, nhà và trường học, mỗi lần về nhà không phải đang làm việc thì sẽ ngủ, điều này khiến Chu Cẩn mơ hồ cảm thấy có chút khủng hoảng hôn nhân.
Hôm nay bên ngoài trời đổ cơn mưa rả rích kèm tuyết rơi, Giang Hàn Thanh về nhà, khắp người toàn hơi lạnh, thậm chí trên vai cũng ướt sũng.
Chu Cẩn đi tới trước hành lang cửa ra vào, nghiêng người tựa vào tường, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh ngọc bích, dây áo phải đã tuột xuống khỏi vai.
Trên váy là bầu ngự.c trắng muốt, bên dưới là đôi chân thon dài.
Cô cong mắt nhìn sang Giang Hàn Thanh: “Anh về rồi?”
Giang Hàn Thanh liếc nhìn cô, sau đó bình tĩnh di dời tầm mắt.
Anh vươn tay vặn máy sưởi trong nhà để ở nhiệt độ vừa đủ, nhẹ nhàng hỏi cô: “Ừ, em ăn cơm chưa?”
“Chưa, em mới vừa tắm xong.”
Cô đang muốn qua đón lấy đồ trong tay Giang Hàn Thanh nhưng anh lại né tránh.
Giang Hàn Thanh nói: “Người anh lạnh.”
Anh lướt qua Chu Cẩn, lần lượt bỏ rau, nước trái cây và sữa tươi vào trong tủ lạnh, sau đó thay áo choàng tắm và chuẩn bị vào tắm rửa.
Chu Cẩn kéo lại dây áo lên vai, giận dỗi: “Mắt mù hả trời?”
Cô thầm nghĩ, trong những ngày qua cô ở nhà dưỡng bệnh, Giang Hàn Thanh đối xử tốt với cô hơn, quan tâm hơn trước kia, nhưng mỗi lần bầu không khí bắt đầu nóng lên, khi giữa hai người vừa thoáng chút mập mờ thì Giang Hàn Thanh lại đem con bỏ chợ, tìm cớ lảng tránh.
Một hai lần thì không sao, nhiều lần như thế khiến Chu Cẩn không khỏi hoài nghi có phải Giang Hàn Thanh có vấn đề chỗ nào rồi không.
Nước trong phòng tắm chảy ào ào.
Chu Cẩn ngả người vào ghế sofa chăm chú đọc quyển “Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn”.
Lần này Giang Hàn Thanh tắm đặc biệt lâu, mãi về sau, cô mới nghe được tiếng máy sấy vọng lại.
Cô đặt sách xuống, lon ton chạy đến cửa phòng tắm rồi vươn tay ra gõ cửa.
Giang Hàn Thanh rất nhanh liền mở cửa, anh để trần nửa thân trên, khăn tắm vắt ngang hông.
Đôi mắt nhìn cô đen láy, lúc này sáng ngời như thể vừa được rửa sạch bằng nước, đem lại chút cảm giác trong sáng vô tội.
Chu Cẩn cảm thấy hiện giờ trông anh rất giống một con hươu.
Anh hỏi: “Sao vậy, Chu Cẩn?”
Chu Cẩn thấy trên gương mặt trắng trẻo của anh hơi phớt hồng, đôi môi mỏng đỏ như màu hoa hồng khiến lòng cô ngứa ngáy không thôi.
Cô hỏi: “Có cần em sấy tóc giúp anh không?”
Giang Hàn Thanh cười: “Được.”
Giang Hàn Thanh ngồi xuống.
Chu Cẩn cầm máy sấy lên, chỉnh đến mức thấp nhất, gió mát nhẹ nhàng chậm rãi thổi.
Giang Hàn Thanh nhắm mắt lại, cảm nhận ngón tay Chu Cẩn đang vuốt ve và vân vê lọn tóc của anh.
Chu Cẩn sấy cho tóc anh khô một nửa thì tắt máy sấy đi.
Cô cúi đầu, cẩn thận ngửi mùi hương trên tóc anh: “Ồ, hương hoa hồng này.”
Tay cô trượt xuống từ trên vai anh, lồng ngực anh để trần, đường cong cơ bắp vô cùng cân đối và căng tràn, sau đó, Chu Cẩn ôm lấy anh từ phía sau.
Chu Cẩn ghé sát vào tai anh: “Em nghe nói người bên lữ đoàn săn súng quận Đông Thành đặt cho anh một biệt danh là ‘Bông hồng nhỏ của tổ quốc’.”
“…”
Giang Hàn Thanh rất không ưa biệt danh này, kháng cự nói: “Không có chuyện đó.”
Chu Cẩn phì cười, cắn lên vành tai đỏ hồng của anh: “Cũng đúng rồi, bây giờ đã thành của riêng rồi, của riêng cảnh sát Chu thôi.”
Giang Hàn Thanh càng ngượng ngùng hơn, mỉm cười bất lực rồi kéo cô trở ra, đặt cô ngồi vào lòng mình.
Anh nói: “Nói linh tinh gì đó…”
Chu Cẩn vuốt ve sau gáy anh, chớp chớp mắt, nói: “Sao, anh không muốn à?”
“Muốn chứ.”
Giang Hàn Thanh khẽ thơm cô vài cái, rồi cũng không tiếp tục nữa, lòng bàn tay phủ lên đùi Chu Cẩn, giục cô đứng dậy.
Giang Hàn Thanh: “Anh đi nấu cơm.”
Chu Cẩn lề mề nhảy lên, cũng không đi, dựa lưng vào tường và nhìn Giang Hàn Thanh bằng một ánh mắt dò xét và đầy nghi hoặc.
Dĩ nhiên Giang Hàn Thanh hiểu được ánh nhìn của cô, hỏi: “Anh có vấn đề gì sao?”
Chu Cẩn giơ tay lên nửa che miệng, hạ thấp giọng, bí mật hỏi anh: “Giang Hàn Thanh, có phải anh…chỗ đó..
không được nữa rồi à?”
“…”
Giây tiếp theo, Giang Hàn Thanh vươn tay đè cô lên tường, anh cúi xuống nhìn cô, mắt phượng khẽ nheo lại, đuôi mắt càng hẹp dài hơn.
Anh hỏi: “Đây là đang khiêu khích anh à?”
Tư thế anh cứng rắn, uốn gối chống vào giữa ha.i chân Chu Cẩn.
Chu Cẩn không kìm được phát ra tiếng rê.n rỉ nhưng nhanh chóng cắn chặt môi lại.
Tính xâm chiếm sắc nhọn trên người của Giang Hàn Thanh thật sự không hề thuyên giảm chút nào.
Anh ôm lấy Chu Cẩn, nhìn cô thật sâu, cười khổ: “Muốn sở hữu cũng cần phải trả giá cao lắm đấy, cảnh sát Chu.”
Chu Cẩn bám lấy vai anh, chân quấn lên eo của anh.
Cô được anh ôm ghì vào lòng nên cũng không sợ ngã xuống, hai tay bưng mặt anh mà hôn một cái.
Chu Cẩn biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Vậy sao? Giá cao thế nào?”
Giang Hàn Thanh bỗng nhiên ngậm lấy môi cô, cắ,n m,út trong miệng như dã thú đang hưởng thụ con mồi, nụ hôn của anh có chút cuồng loạn, điên dại và bất chấp.
Chu Cẩn muốn cười, nhưng cổ họng đã phát ra hai tiếng ngâm nga mơ hồ, đón nhận nụ hôn của anh.
Giang Hàn Thanh nâng m.ông cô lên bàn làm việc.
Anh đặt Chu Cẩn xuống, ngón tay lại vén dây áo cô làm nó rơi xuống, lộ hết ra xương quai xanh tuyệt đẹp.
Anh giữ vai cô, đặt môi lên xương quai xanh, lưu luyến như ý lo,ạn tìn,h mê.
Khi mở mắt ra, Giang Hàn Thanh thoáng thấy hai ly nước còn mới trên bàn thì động tác hơi khựng lại, người cũng nhanh chóng tỉnh táo từ trong cơn ham m.uốn.
Anh không thể không nhớ đến ngày đó, sau khi mất đi khả năng kiểm soát cảm xúc thì đã làm vỡ hai cái ly thuỷ tinh…
Lòng bàn tay Giang Hàn Thanh đặt lên eo Chu Cẩn, khàn giọng nói: “Anh đi nấu cơm, được không?”
Chu Cẩn thấy anh vẫn không chịu tiếp tục, cũng không muốn cưỡng ép, ngón tay cô vẽ lên hầu kết của anh, quyết định hỏi: “Tại sao? Giáo sư Giang, anh hết yêu em rồi à?”
Giang Hàn Thanh: “…”
Để Chu Cẩn hỏi câu này, đúng là thất bại của