Trans: Hoàng Anh + Beta: Quinn
Mặc dù vụ án Quan Linh bị giết đã lắng xuống, nhưng những thứ liên quan đằng sau vụ án “8.17” thì vẫn chỉ là một màn sương mù.
Đội trọng án tạm thời nhận được thông báo, cấp trên đã có những sắp xếp mới cho việc điều tra vụ án “8.17”.
Hiện vẫn chưa rõ lý do và nội dung thay đổi cụ thể, nhưng Cục thành phố đã chỉ đích danh rằng đội trưởng cũ của đội chuyên án – Diêu Vệ Hải sẽ tiếp nhận và toàn quyền phụ trách về vụ án “8.17”, đội trọng án tiến hành toàn lực phối hợp.
Chu Cẩn sợ rằng sau khi Diêu Vệ Hải nhảy vào đội trong án, sẽ không để cô tham gia vào các bước hành động tiếp theo, vậy nên cô đã thăm dò trước giọng điệu của Đàm Sử Minh.
Đàm Sử Minh nói: “Việc bố trí cụ thể như thế nào còn tùy theo ý của Cục phó Diêu.
Cháu chỉ cần nhớ rõ, sau này phải tuân theo mệnh lệnh.
Trước kia sư phụ có thể cưu mang cháu một chút, bây giờ thì khác.”
Chu Cẩn khẽ mím môi, nghĩ đến Diêu Vệ Hải, đành phải nghe theo.
Trước khi đi, Đàm Sử Minh đột nhiên gọi Chu Cẩn lại, hỏi: “Tiểu Cẩn, có phải cậu Tưởng Thành đó là người mà cháu trước đây…”.
truyện đam mỹ
Đàm Sử Minh được điều đến đội trọng án thành phố Hải Châu sau khi Diêu Vệ Hải được thăng chức, ông chưa từng gặp qua Tưởng Thành, chỉ nghe nói phần nào về chuyện của nhà họ Chu.
Chu Cẩn gật đầu: “Là anh ta.”
“Chuyện lớn như vậy, sao cháu không nói trước với chú một tiếng?”
“Cháu với anh ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi.” Chu Cẩn nói: “Sự hiện diện của anh ta sẽ không ảnh hưởng đến công việc của cháu, thế nên cháu nghĩ mình không cần phải báo cáo.”
Đàm Sử Minh nhìn vẻ mặt cảnh giác của cô, dường như sợ rằng khả năng của mình sẽ bị phủ nhận bởi sự hoài nghi một lần nữa.
Ông không nhịn được mà nở nụ cười, thái độ rộng lượng hiếm thấy, nói: “Cũng đã có gia đình rồi mà tính tình còn xốc nổi như vậy.
Giáo sư Giang nên khuyên nhủ cháu nhiều hơn.”
Chu Cẩn lẩm bẩm nói với ông: “Sao chú cứ giống như mẹ già thế?”
Đàm Sử Minh không khỏi trừng mắt nhìn cô: “Cháu còn học cách cãi lại nữa à?”
Chu Cẩn nhìn thấy tình hình, như bôi dầu vào lòng bàn chân, lập tức chuồn đi.
Đàm Sử Minh hơi khép lại nụ cười, nhìn bóng lưng gầy yếu của Chu Cẩn, ông thở dài.
Ông nghĩ đến chàng trai có khí thế mạnh mẽ đó trong bar Phượng Hoàng Lửa.
Đàm Sử Minh mơ hồ nhớ tới, con rể nhà họ Chu trước đây, cũng từng là nhân vật kiệt xuất trong lực lượng cảnh sát.
Chả trách trong quá trình tiếp nhận tra hỏi ngày hôm đó, biểu hiện của cậu ta lại có thể bình tĩnh như vậy.
Đáng tiếc, khi những người được cho là đồng đội trong quá khứ, giờ lại trở thành kẻ thù khó giải quyết nhất.
***
Trưa hôm sau Chu Cẩn trở về nhà, cô không đến căn hộ của Giang Hàn Thanh, mà quay trở lại nơi mình sống trước khi kết hôn.
Cô cố chống lại cơn buồn ngủ, trước đi tắm một cái, sau khi ra khỏi phòng tắm cô đi thẳng đến tủ lạnh, cầm một lon bia ướp lạnh lên, ngửa đầu dốc cạn.
Cô thở ra một hơi dài, nằm nửa người trên sô pha, dùng khăn tắm lau qua tóc, mở điện thoại lên, màn hình nền là ảnh chụp chung của cô và anh trai Chu Xuyên.
Đã lâu rồi, cũng không đặc biệt chú ý đến, không hiểu sao hôm nay, ánh mắt cô lại rơi trên khuôn mặt của Chu Xuyên – hình ảnh trong khung hình vẫn yên lặng như thế, không nhúc nhích hay mỉm cười.
Chu Cẩn nhắm mắt lại, đưa cánh tay lên che mắt, từ trong bóng tối cơn buồn ngủ dần dần tràn ra.
Có vẻ như là một giấc mơ, khi cô còn rất nhỏ, chàng thanh niên Chu Xuyên đứng ở ngã tư, đôi mắt trong veo và thoải mái, nét mặt luôn dịu dàng.
Ngay khi cô nhìn thấy anh, thì lập tức lao về phía đó.
Chu Xuyên dang hai tay đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng, đặt cô xuống dưới ngọn đèn đường một cách ổn định mà vững chắc nhất.
Chu Cẩn là người đầu tiên lao tới, đám trẻ phía sau cũng học theo cô, từng người một lao về phía Chu Xuyên.
Chu Xuyên cười lớn, kiên nhẫn coi bọn chúng như củ cải nhỏ, lần lượt đặt ở ven đường.
Đèn đường về đêm sáng rực, có thể nhìn thấy tuyết bay phất phơ theo ánh đèn.
Cô đi tới nắm lấy tay anh, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh ơi, có phải anh sắp đi rồi phải không?”
Chu Xuyên thuận tay xoa đầu cô, cong môi lên, đang định nói gì đó, bỗng nhiên “đoàng” một tiếng súng vang lên, máu nóng bắn tung tóe khắp mặt cô.
Chu Cẩn mở to mắt và bừng tỉnh từ trong mộng.
Lồng ngực cô nhấp nhô thở d.ốc dữ dội, làm dịu