Trans: Hoàng Anh + Beta: Haily
Vòng qua những kệ hàng bày la liệt, phía trước cửa sổ hướng ra đường là khu ghế ngồi cho khách của cửa hàng tiện lợi.
Chu Cẩn và Giang Hàn Thanh ngồi cạnh nhau, trước mặt mỗi người là một ly mì gói và một lon bia.
Cho đến khi Chu Cẩn nhận một cuộc gọi công việc, Giang Hàn Thanh vẫn yên lặng chờ đợi ở bên cạnh cô.
Trong tiệm không có nhiều người, chếch phía bên phải của Giang Hàn Thanh, cách một chỗ ngồi là hai nữ sinh trung học mặc đồng phục.
Bọn họ che miệng, thì thào to nhỏ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Giang Hàn Thanh.
Có lẽ họ đang bàn tán về tướng mạo của Giang Hàn Thanh, và suy đoán mối quan hệ của anh với cô gái ngồi bên cạnh.
Kiểu môi trường ăn uống này khiến Giang Hàn Thanh có chút không thoải mái cho lắm.
Chu Cẩn cúp điện thoại, cô dừng một chút, một tay bật nắp lon bia, tiếng bọt khí đột ngột bốc lên, phá vỡ sự im lặng của hai người.
Chu Cẩn đẩy lon bia đến trước mặt anh.
Giang Hàn Thanh bất ngờ liếc nhìn cô: “Anh không uống.
Khi về anh còn phải lái xe.”
Chu Cẩn nói: “Em hỏi anh một câu, nếu anh không muốn trả lời, phải uống một ngụm.”
Giang Hàn Thanh quan sát vẻ mặt của cô, cẩn thận hỏi: “Em đang giận anh sao?”
“Đừng nói nữa.” Chu Cẩn nhướng mày: “Có để em hỏi không?”
Giang Hàn Thanh thẳng lưng, nhìn chằm chằm lon bia lạnh, sau đó đối mặt với Chu Cẩn, gật đầu nói: “Được, em hỏi đi.”
Chu Cẩn đặt ngón tay lên mặt bàn, gõ hai cái và hỏi: “Anh trở thành giáo sư Đại học Khoa học Công nghệ khi nào?”
“Khoảng ba năm trước.”
Chu Cẩn lại gõ hai cái: “Anh rời khỏi văn phòng tỉnh lúc nào?”
“Năm năm trước.”
Chu Cẩn lại gõ ngón tay hai cái, vừa định hỏi lại, đột nhiên Giang Hàn Thanh nắm lấy tay cô.
Ngón tay của Chu Cẩn rất thô, nhưng khi chạm vào lại rất mềm mại.
Giang Hàn Thanh cầm nó trong lòng bàn tay, dùng ngón tay cái xoa xoa.
Chu Cẩn như bị anh nhìn thấu, trái tim cô trở nên căng thẳng một cách khó hiểu.
Cô nhìn vào trong đôi mắt xinh đẹp của Giang Hàn Thanh, bên trong ẩn chứa một loại cảm xúc bi thương nào đó, khiến cho người ta vô duyên vô cớ mà cảm thấy tội nghiệp.
Anh nói bằng một giọng rất trầm và thấp: “Anh không phải phạm nhân của em.”
Bắt đầu với những câu hỏi dồn dập, dùng cử chỉ để kí.ch thích, sau đó là thiết lập mối liên hệ giữa hành động và ‘nói sự thật’.
Đây là một kỹ xảo được sử dụng trong các cuộc thẩm vấn.
“Phản xạ có điều kiện của Paplov, đây là tiết học đầu tiên của anh trong lớp dạy tra hỏi.” Giang Hàn Thanh nhẹ giọng: “Chu Cẩn, đừng đối xử với anh như thế này.”
Cô mím môi, thu tay lại, khẽ nói: “Em xin lỗi.”
“Em muốn hỏi gì, anh sẽ trả lời em.” Giang Hàn Thanh nói.
“Được rồi, em sẽ hỏi thẳng.” Chu Cẩn nói: “Anh thích em không?
Sự thẳng thắn và rõ ràng của Chu Cẩn khiến Giang Hàn Thanh không ngờ tới.
Anh hơi cứng người lại, trong giây phút đó anh cảm thấy không khí xung quanh như ngưng đọng, trong mắt anh chỉ còn tồn tại người trước mặt.
Anh mím môi, vẫn trả lời: “Thích.”
“Bắt đầu từ khi nào?”
Giang Hàn Thanh quyết định nói dối: “Buổi xem mắt.”
Chu Cẩn nghi ngờ liếc nhìn anh một cái, sau đó hỏi: “Tại sao anh lại thích em? Thực ra, với điều kiện của anh, rõ ràng có thể tìm được người tốt hơn, sẽ không giống như em, bận tới nỗi mấy ngày liền đều không về nhà.
Cô ấy có thể chăm sóc anh, có thể…”
Giang Hàn Thanh ngắt lời Chu Cẩn: “Không ai có thể tốt hơn em.”
Mặt anh không đỏ tim cũng không đập nhanh, giống như đưa ra một lời đánh giá rất khách quan và đanh thép.
Cho dù nội dung đánh giá nghe rất không khách quan.
Chu Cẩn muốn thẳng thắn hỏi anh, không ngờ Giang Hàn Thanh lại bộc trực như vậy.
Cô có chút không chịu nổi sự công kích của anh, vậy nên chọn cách đi thẳng vào vấn đề: “Vậy thì anh kết hôn với em, vì thích em hay vì vụ án của anh trai em?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Anh làm việc trong văn phòng tỉnh, tham gia vào vụ án ‘8.17’.
Anh đã sớm biết anh trai của em rồi.”
Giang Hàn Thanh hơi siết chặt ngón tay: “Ai nói cho em biết?”
Chu Cẩn ôm chặt cánh tay, dáng vẻ đề phòng, Giang Hàn Thanh bình tĩnh nhìn vào mắt cô.
Cô hỏi mà không có lời đáp: “Chuyện này rất quan trọng sao? Đối phương là người có được tín nhiệm.
Anh ấy nói không có sai, đúng không?”
Giang Hàn Thanh im lặng, không muốn trả lời, bèn cầm lon bia lên uống một ngụm lớn.
Mùi vị của chất kí.ch thích lạ lẫm này khiến Giang Hàn Thanh khẽ cau mày, nhưng vẫn là khó uống.
Thấy anh chọn uống, Chu Cẩn nhướng mày, ngừng lại một lúc, rồi tiếp tục hỏi: “Năm đó Cục phó Diêu có thể thu hồi được hầu hết