Trans: Hoàng Anh+ Beta
Các kỹ thuật viên nhanh chóng khắc phục sự cố liên lạc trong giây lát.
Đàm Sử Minh trầm tư suy nghĩ sau đó đưa ra quyết định, yêu cầu thêm sự hỗ trợ bên phía cảnh sát gần bến Kim Cảng, rồi tức tốc đi đến hiện trường.
Không khí căng thẳng bao trùm lên phòng chỉ huy, Đàm Sử Minh đang nói rõ tình hình ở bến Kim Cảng cho quân tiếp viện mới.
“7 giờ 30 phút tối nay, một con tàu chở hàng chất đầy m.a túy sẽ cập bến Kim Cảng.
Bên nhận mua của cuộc giao dịch lần này là một băng nhóm tội phạm đã ẩn nấp nhiều năm ở Hải Châu.
Tên đầu sỏ chính là trùm m.a tuý mà phía cảnh sát chúng ta luôn truy đuổi bấy lâu nay – Lão Bọ Cạp.”
Lão Bọ Cạp, tên thật, tuổi, danh tính đều không rõ, thậm chí còn không có ảnh chụp chính diện, trong ấn tượng của cảnh sát và các nhân viên liên quan đến phòng chống m.a túy, hắn chỉ là một mật danh, mật danh liên quan đến m.a túy.
Thông tin mà Đàm Sử Minh có thể cung cấp là rất ít, chỉ có thể nhắc nhở phải thật thận trọng và chú ý an toàn.
“Chúng tôi đã nhận được tin báo mới nhất, trong số những kẻ tham gia vào giao dịch lần này, có một tên tội phạm tên Thích Nghiêm, kẻ cầm đầu gây ra vụ cướp súng ‘8.17’ cách đây 5 năm trước.
Thích Nghiêm rất oán hận cảnh sát, lần giao dịch ở bến Kim Cảng này, không loại trừ việc hắn ta đã lên kế hoạch trả thù cảnh sát từ trước, chúng ta cần phải làm tốt công tác chuẩn bị.”
Đàm Sử Minh thất thanh nói: “Kẻ buôn bán m.a tuý có mang theo súng, xin nhắc lại, kẻ buôn bán m.a tuý có mang theo súng.”
…
Ngay khi có lệnh, đội hiện trường bao gồm cả Triệu Bình trong đội trọng án ai ai cũng đều hừng hực khí thế ‘súng vác vai, đạn lên nòng’, sẵn sàng lên đường tác chiến.
Do là nhiệm vụ khẩn cấp nên khung cảnh ít nhiều có phần hỗn loạn.
Triệu Bình mặc áo chống đạn, đang kiểm tra súng thì nhìn thấy Chu Cẩn không biết đã bước vào từ lúc nào.
Cô mở tủ đồ, một tay nắm góc áo sơ mi ngoài, trong nháy mắt đã cởi bỏ xuống, nhanh chóng thay một chiếc áo đen sát thân linh hoạt hơn.
Triệu Bình trợn mắt quát: “Chu Cẩn!” Cậu ta đóng cửa tủ, không lèo nhèo gọi đàn chị như mọi khi mà hỏi thẳng: “Chị làm gì ở đây?”
Chu Cẩn đeo bao súng vào eo, nói: “Cũng như cậu.”
Triệu Bình: “…”
Viền mắt cô đỏ hoe, rõ ràng là đang cảm thấy uỷ khuất và oan ức đến tột cùng, ẩn giấu qua vẻ bề ngoài cứng rắn như sắt thép đó của cô, chỉ có một câu-Chị không cam lòng.
Vốn dĩ Triệu Bình muốn thuyết phục Chu Cẩn vài câu, nhưng bắt gặp ánh mắt của cô lại không nói được lời nào.
Khi ra ngoài cửa, Chu Cẩn vô tình va phải Giang Hàn Thanh.
Thời khắc hai ánh mắt chạm nhau, không đợi Giang Hàn Thanh chất vấn, Chu Cẩn tiến đến ôm chầm lấy anh.
“Đừng cản em, được không?”
Môi của Giang Hàn Thanh mấp máy, Chu Cẩn không dùng nhiều sức, nhưng dường như lại giữ được anh đứng bất động tại chỗ.
Anh nhắm mắt lại, cánh tay co cứng run rẩy ôm chặt cô vào lòng.
Một lúc sau, anh thở ra một hơi dài, có vẻ như đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chấp nhận việc này, cánh tay cũng từ từ buông lỏng cô ra.
Anh thấp giọng nói: “Nhớ chú ý an toàn.”
Nhận được câu trả lời của Giang Hàn Thanh, Chu Cẩn thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bỗng trào lên một loại cảm giác an yên không thể lý giải được.
Ngón tay Chu Cẩn chỉ vào áo chống đạn, ý nói anh đừng lo lắng.
Khi lướt qua bên người Giang Hàn Thanh, chưa đi được hai bước Chu Cẩn liền lùi lại, kéo cà vạt của anh, kiễng chân đặt lên môi anh nụ hôn chớp nhoáng.
Sự mềm mại và ẩm ướt còn vương lại trên môi khiến Giang Hàn Thanh bàng hoàng đứng ngây ngốc.
Chu Cẩn vươn tay vân vê vành tai của Giang Hàn Thanh, nói: “Cảm ơn anh.”
Từ trước đến nay, cô vẫn luôn cần một người như vậy, một người mà khi tất cả mọi người đều nói “không” với cô, anh ấy luôn đứng về phía cô, sẵn sàng hiểu cô và ủng hộ cô.
Giang Hàn Thanh chính là người đó.
Mặc dù đối với anh mà nói, quyết định như vậy thật sự rất tàn nhẫn.
…
Cô theo cả đội tập hợp ở tầng dưới rồi leo lên xe quân cảnh, Chu Cẩn bắt đầu chỉnh lại đồng hồ theo chỉ thị trong tai nghe.
Sau khi chỉnh xong, cô cầm bộ đàm lên và báo cáo với Đàm Sử Minh: “Chu Cẩn của đội trọng án, yêu cầu tham gia chiến dịch tiếp viện.”
Khi Đàm Sử Minh nghe thấy giọng nói của Chu Cẩn, lông mày cau lại, tức giận gầm lên: “Ai cho cháu đi!”
“Đội trưởng Đàm, để cô ấy đi đi.”
Giang Hàn Thanh bước vào phòng chỉ huy, đứng ngay sau lưng Đàm Sử Minh nói vọng lên: “Cô ấy đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu rồi.”
Giọng nói của anh có lẽ mang theo vài phần điềm tĩnh nhất trong phòng chỉ huy này.
Đàm Sử Minh bất giác thở dài, thân là sư phụ như ông làm sao có thể không biết những công sức mà Chu Cẩn đã bỏ ra?
Ông nhấn nút liên lạc, nói với Chu Cẩn: “Nghe theo chỉ huy, chú ý an toàn.”
Chu Cẩn: “Rõ.”
Dưới màn đêm đen, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy, đan xen nhau chiếu sáng, tiếng còi xe báo động vang tận trời cao, xe quân cảnh lao vùn vụt trên đường quốc lộ.
Khoảng mười phút sau, đường dây