Trans: Hoàng Anh+ Beta
Đàm Sử Minh cho biết: “Sau thất bại lần trước của hoạt động Kim Cảng, chú nghi ngờ có nằm vùng trong đội cảnh sát, nhưng nghĩ mãi cũng không biết đó là ai.
Bạch Dương đã nhận được đoạn ghi âm này, cậu ấy báo cho chú đầu tiên.
Chú không nghĩ việc này chỉ đơn giản có vậy, nên không nói với ai cả.”
Chu Cẩn do dự một hồi, mới hỏi: “Bạch Dương có đáng tin không?”
“Cậu nhóc này được chú phê duyệt khi đảm nhận chức vụ đội trưởng của đội trọng án, có thể tin được.” Đàm Sử Minh nói: “Còn cháu nữa, Chu Cẩn, sư phụ vẫn tin tưởng cháu.”
Ông gõ gõ mặt bàn, hỏi cô: “Cháu cũng nghe thấy đoạn ghi âm này rồi.
Có suy nghĩ gì không?”
Chu Cẩn nói: “Cháu không biết.”
Đàm Sử Minh nhướng mày: “Không biết?”
Chu Cẩn nói: “Sư phụ, cháu không chắc về phán đoán của mình.
Đoạn ghi âm này nghe như một cuộc trò chuyện bình thường, nhưng cuộc nói chuyện có đề cập đến một loạt các thông tin chuẩn xác, chẳng hạn như thời gian, thời tiết, số người và tình trạng súng ống…Có thể là anh ấy đang muốn gửi một thông điệp nào đó cho cảnh sát.”
Đàm Sử Minh nói: “Vậy cháu không chắc chắn điều gì?”
Chu Cẩn: “Lại một cái bẫy nữa thì sao? Hoạt động Kim Cảng đã là một bài học đắt giá rồi.
Nhóm tội phạm đó đã lợi dụng Tàng Phong để truyền báo mật tin giả cho cảnh sát, dụ chúng ta vào tròng.
Cục phó Diêu, Mạnh Tuấn Phong đã hy sinh, và cả những đồng chí bị thương trong chiến dịch này… Vì thế, cháu không dám đưa ra nhận xét một cách dễ dàng, mặc dù cháu rất muốn tin tưởng anh ấy.”
Đàm Sử Minh: “…”
Nghe thấy lời lẽ của Chu Cẩn bình tĩnh và nghiêm túc, ông thầm thở dài, lớn thật rồi.
Dường như Chu Cẩn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ưỡn thẳng lưng nói: “Còn có một người, chúng ta có thể tin tưởng.
Hãy nhờ anh ấy giúp chuyện này.”
Đàm Sử Minh nói: “Ai?”
“Giang Hàn Thanh.”
Mí mắt Đàm Sử Minh giật giật.
Đương nhiên ông biết có thể tin tưởng Giang Hàn Thanh.
Có điều, Giang Hàn Thanh đã nhúng tay vào từ vụ giết người hàng loạt để điều tra thân thế của Thích Nghiêm.
Càng huống hồ, mối quan hệ giữa Giang Hàn Thanh và Tưởng Thành nói thế nào cũng có chút khó xử…
Đàn Sử Minh hỏi: “Sẽ không bất tiện đấy chứ?”
Chu Cẩn: “Có gì bất tiện sao?”
“…”
Một câu hỏi hay.
Nếu đương sự đã cho rằng chẳng có gì bất tiện khi mời người chồng hiện tại tiếp quản án kiện của chồng chưa cưới trước đây, vậy thì Đàm Sử Minh cũng không cần phải lo lắng nữa.
Giang Hàn Thanh có tài năng xuất chúng và khả năng quan sát nhạy bén, nên nhờ cậu ấy giúp đỡ, có lẽ cậu ấy có thể nhanh chóng phát hiện ra manh mối nào đó mà bọn họ không thể nhìn ra được.
Chu Cẩn tranh thủ thời gian nghỉ trưa, chủ động gọi điện cho Giang Hàn Thanh.
Lúc đó anh đang ở trong phòng làm việc, tựa người vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy trên màn hình hiện lên hai chữ “bà xã”, khóe miệng hiện lên ý cười.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Chu Cẩn nói: “Giáo sư Giang, có chuyện em muốn nhờ anh xem giúp.
Khi nào tan học, em đến đón anh?”
Giang Hàn Thanh tháo kính xuống, bóp nhẹ sống mũi, lúc nghe thấy giọng nói của Chu Cẩn, bao mệt mỏi nặng nề trong anh cũng giảm bớt phần nào.
Anh khẽ cười nói: “Ba giờ chiều, em không cần đến, anh bắt taxi qua là được rồi.”
Giang Hàn Thanh sắp xếp kế hoạch hôm nay trong đầu, sau khi tan làm, có thể nghỉ ngơi thoải mái, nhân tiện mời Chu Cẩn: “Tối nay em có muốn cùng nhau ăn tối không?”
Chu Cẩn do dự một chút, cân nhắc có nên nói rõ cho anh biết trước hay không, tâm hồn treo lơ lửng trên mây không nghe thấy anh nói, mà tiếp tục giải thích: “Là về chuyện của Tưởng Thành.”
Giang Hàn Thanh cứng đờ người: “Ồ, được.”
Anh nhất thời im lặng, Chu Cẩn cũng không biết nên nói tiếp thế nào, hỏi anh: “Anh không muốn hỏi gì sao?”
Giang Hàn Thanh nói: “Anh biết rồi, anh sẽ qua đó sau khi lớp học kết thúc.”
Vốn dĩ Chu Cẩn muốn giải thích cho anh hiểu chuyện này chỉ là vì vụ án mà thôi, để anh không hiểu lầm, thấy Giang Hàn Thanh không hỏi gì, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hai người cùng lặng im một hồi, Chu Cẩn thấy Giang Hàn Thanh không cúp máy, còn đang định nói gì đó thì đầu dây bên kia đã dập máy rồi.
Giang Hàn Thanh đặt điện thoại xuống, trên khuôn mặt trắng bệch nổi lên một lớp đỏ ửng, anh đưa tay lên đỡ trán, đầu đau mỗi lúc một dữ dội hơn.
Trước nay anh luôn cảm thấy mình có thể làm tốt tất cả mọi chuyện.
Anh thích sống một cuộc sống có tổ chức và thích mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát của mình…
Duy chỉ có một chuyện.
Có làm cách nào cũng không thể làm tốt được.
…
Buổi chiều, Giang Hàn Thanh đến đội trọng án, nhưng Chu Cẩn không có ở đó.
Cô tạm thời đến nhà tù một chuyến, muốn thẩm vấn những phạm nhân từng tiếp xúc với Tưởng Thành năm đó, cần phải làm thủ tục trước.
Giang Hàn Thanh đến gặp Đàm Sử Minh.
Đàm Sử Minh thấy sắc mặt anh rất tệ, khi chào hỏi, giọng nói còn hơi khàn, liền hỏi: “Cậu bị bệnh à?”
Giang Hàn Thanh cảm thấy trên người hơi lạnh, còn tưởng mình phát sốt, nhưng anh không thường xuyên mắc bệnh, cũng không quá để tâm đến, thấp giọng nói: “Xem về vụ án trước.”
Đàm Sử Minh phát bản ghi âm cho Giang Hàn Thanh nghe.
Mối bận tâm của Chu Cẩn cũng là mối bận tâm của Đàm Sử Minh, ông không thể xác nhận đây là thông tin có ích hay