Trans: Hoàng Anh+ Beta
Chu Cẩn nhìn anh ta chằm chằm hỏi: “Tại sao lại là cậu?”
Triệu Bình không nhìn thấy viền mắt đỏ hoe ngấn lệ đó của cô, lại cho rằng Chu Cẩn đang xem thường mình, cười nhạt hỏi vặn lại: “Tại sao không thể là tôi? Bởi vì tôi quá tầm thường, nên không ai trong các người nghĩ là tôi à.”
Chu Cẩn nói: “Về đồn giải thích rõ đầu đuôi mọi chuyện cho tôi.”
“Tôi sẽ không về cùng chị, đàn chị, chị thử bắn tôi xem?”
Dường như Triệu Bình hiểu rất rõ tính cách của Chu Cẩn, mỉm cười rồi đột nhiên dang hai tay ra, bước nhanh về phía Chu Cẩn.
Trông thấy cậu ta ngày càng tiến lại gần, Chu Cẩn do dự không cách nào bóp cò được.
Cô nghiến răng, bỏ súng xuống, đấm lên mặt Triệu Bình.
Mặt anh ta bị đánh lệch sang một bên, đầu lưỡi cảm nhận được vị máu tanh nồng, nhổ ra một ngụm máu, nghiêng đầu né tránh cú đấm tiếp theo của Chu Cẩn.
Nhấc chân lên đạp Chu Cẩn một cái thật mạnh, bụng cô như bị thứ gì đó thúc vào phá huỷ hết cơ quan bên trong, cơn đau dữ dội khiến cô buồn nôn, suýt chút nữa trào ra ngoài cổ họng.
Cô lao lên với một cú đấm khác nhưng bị Triệu Bình giữ được, lần này Chu Cẩn không dừng lại, xoay người vòng ra phía sau của anh ta, gập khuỷu tay huých mạnh vào lưng anh ta.
Lực dồn mạnh cùng với thân thủ nhạy bén của Chu Cẩn làm cho Triệu Bình loạng choạng đứng không vững, anh ta nhân lúc cô không quay lại, đưa năm ngón tay túm lấy tóc cô.
Chân tóc truyền đến cơn đau buốt khiến Chu Cẩn khẽ kêu lên, ngẩng đầu thuận hướng Triệu Bình dùng sức, đau đến nỗi môi run bần bật, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp.
Ánh mắt Triệu Bình u ám, nói: “Đàn chị, chị tha cho tôi có được không?”
Chu Cẩn nghiến răng, rút con dao nhỏ nơi thắt lưng ra, đổi tay đâm sượt qua mặt Triệu Bình.
Triệu Bình chưa kịp né, mũi dao rạch ngang mặt anh ta một đường, máu nóng chảy ra.
Anh ta giữ khoảng cách với Chu Cẩn, liếc nhìn con dao gấp mà mình vừa vứt trên mặt đất, Chu Cẩn nhanh chóng nhận ra ý đồ của anh ta, nhanh một bước đá con dao gấp trước mặt anh ta đi rồi lại in một vết dao lên cánh tay của Triệu Bình.
Triệu Bình kinh ngạc ôm hai tay: “Sao chị lại…”
Chu Cẩn dùng lời lẽ châm chọc hỏi anh ta: “Cậu gọi tôi một tiếng đàn chị, vậy mà lại không biết tôi đã từng đoạt Á quân trong cuộc thi đọ sức ở Học viện Cảnh sát sao?”
Triệu Bình cười lớn, nói: “Không phải cô thực sự nghĩ rằng tôi học ở cái trường Đại học Cảnh sát Kinh Châu gì đó chứ? Chu Cẩn, tính ra tôi còn lớn hơn cô bốn tuổi lận, thật bất mãn khi để cô trèo lên đầu ngồi lâu đến vậy.”
Đội chi viện đã đến, Triệu Bình bày ra dáng vẻ muốn lấy con dao găm để đánh lừa Chu Cẩn, nhân lúc cô vươn người ra ngăn lại, anh ta liền giống như một con báo tháo chạy trong bóng tối.
Chu Cẩn đuổi theo.
Vốn dĩ anh ta định xuống lầu, nhưng cảnh sát ở dưới đã sơ tán hết mọi người và đang đuổi đến nơi, không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể chạy lên trên, chạy đến sân tượng tầng cao nhất, mới nhận ra mình thực sự đã đến bước đường cùng.
Anh ta biết hôm nay mình không thể thoát được nữa, quay đầu lại đã thấy Chu Cẩn và Đàm Sử Minh dẫn người đuổi đến nơi.
Chu Cẩn lại chĩa súng về phía anh ta, viền mắt đỏ ửng: “Triệu Bình, cảnh cáo anh lần cuối, nếu anh dám chống cự, tôi thật sự sẽ nổ súng.”
Cô nâng tay, bắn một tiếng súng lên trời như một lời cảnh cáo.
Mặc dù lúc này màn đêm đem đã bao phủ kín trời nhưng ánh sáng trên sân thượng vẫn còn khá rõ, ít nhất Triệu Bình cũng có thể nhìn được biểu cảm trên khuôn mặt của Chu Cẩn, cảm thấy có chút nực cười.
“Đàn chị, cô nhìn tôi buồn bã như thế để làm gì?” Triệu Bình nói: “Cô muốn bắt tôi về tra hỏi hả, muốn hỏi gì? Hỏi tôi có nỗi khổ tâm gì hay không à?”
Chu Cẩn nói: “Triệu Bình, chúng ta quay về rồi từ từ nói chuyện, có tâm sự gì cứ nói với tôi.
Chúng ta là đồng nghiệp, cũng là bạn bè mà.
Không ai coi thường anh cả, không ai nghĩ anh tầm thường hết.”
“Đàn chị, đừng có phí lời vô ích nữa, tôi với cô thì có gì để nói với nhau?” Triệu Bình cười nói: “Tôi chỉ muốn tiền thôi.
Cái mà các người gọi là lý tưởng, niềm tin, chính nghĩa, hay công bằng gì đó… những thứ này một chút cũng chẳng liên quan gì đến tôi!”
Anh ta càng nói càng mất bình tĩnh, chỉ vào ngực mình nói như đang buộc tội: “Tôi lớn lên ở thôn quê, trong một cái thôn sơn nhỏ nghèo đói cơ cực.
Sau mấy chục năm, trong thôn chỉ có tôi được ăn học đàng hoàng đỗ đạt trở thành sinh viên.
Tôi đến thành phố này với niềm hy vọng và sự tự hào của cha mẹ đặt trên lưng, chính là muốn tôi thành tài và vượt trội hơn người.
Tôi luôn cảm thấy mình thật đặc biệt, nếu không thì tại sao không phải là người khác, mà lại là tôi đem hãnh diện về cho ngôi làng đó?
Tôi cảm thấy mình giống như nhân vật chính trong nhiều cuốn tiểu thuyết, bắt đầu một cuộc sống mới từ đó trở đi.
Nhưng khi tôi bước vào làm việc trong xã hội, tôi nhanh chóng hiểu ra rằng con giun con dế thì cũng mãi thấp hèn như thế, làm gì có chuyện tự mình vươn lên?
Trong cái thế giới này, không có tiền thì cô chẳng là cái thá gì cả.
Lừa đảo, gây gổ đánh nhau, hiế.p dâm, lái xe say rượu gây tai nạn, còn loại chuyện tồi tệ nào mà đám người đó chưa từng làm? Nhưng chỉ cần có tiền, bọn họ có thể đổi trắng thành đen, chân trước vừa bị bắt vào đồn cảnh sát, chân sau liền phải cung kính dẫn người ra về, đám cấp trên còn có thể cười nói lên kế hoạch tiếp theo nên thuê du thuyền hay đi nghỉ mát ở châu Âu …
Tôi chỉ là một tên cảnh sát quèn, làm sai cái gì, phải nhìn sắc mặt của họ mà sống, phải chịu đựng những cú bạt tai của bọn họ? Đàn chị à, lẽ nào cô chưa từng nghĩ, tất cả những thứ này là dựa vào cái gì à? Dựa vào đâu, vài người sinh ra đã ở vạch đích muốn gì có nấy, mà người như tôi cho dù có phải nỗ lực cả đời thì có kiếm được bao nhiêu tiền cũng không đủ mua một chiếc xe bất kỳ nào trong gara nhà họ.
Tôi không cam tâm.
Tôi chỉ có cuộc đời này, tôi muốn làm cho nó phong phú nhiều màu sắc hơn nữa, thứ mà bọn họ có, tôi cũng phải có được.”
Suy cho cùng, mọi thứ đều là vì tiền.
Cái nghề cảnh sát chỉ có trung thực với bổn phận nghĩa vụ thì làm sao có thể kiếm ra tiền?
Sắc mặt Chu Cẩn trở nên khó coi, không nhịn được mà tức giận trách mắng anh ta: “Vậy nên anh mới phản bội đồng nghiệp, bán đứng bạn bè?”
“Họ có chết hay không thì liên quan gì đến tôi!” Giọng Triệu Bình vang hơn Chu Cẩn, thẳng thừng nói: “Diêu Vệ Hải và Mạnh Tuấn Phong, lỗi của bọn họ nằm ở chỗ không nên truy đuổi đến cùng, cứ phải chọc giận lũ người đó.
Tôi chỉ tiết lộ một vài tình hình phía cảnh sát mà thôi, nếu không phải tôi thì họ cũng sẽ tìm những người khác.
Đến cuối cùng, Diêu Vệ Hải và Mạnh Tuấn Phong vẫn sẽ phải chết!”
Đàm Sử Minh đau lòng, tức giận nói: “Đúng là hết thuốc chữa.”
Ông ấy ra hiệu cho các nhân viên cảnh sát bao vây hai bên và trực tiếp bắt giữ Triệu Bình.
Chu Cẩn ngắt lời họ, chất vấn Triệu Bình: “Tôi chỉ có một câu hỏi, Triệu Bình.”
Anh ta im lặng nhìn cô.
Chu Cẩn nói: “Khi tôi và sư phụ điều tra lý lịch của các thành viên trong đội trọng án, tôi thấy anh từng làm phụ lý cảnh sát trong đội đặc cảnh.
Tôi hỏi anh, vụ ‘8.17’ năm năm trước, đội đặc cảnh bị phục kích.
Có phải anh đã phản bội họ và tiết lộ đường vận chuyển súng cho Thích Nghiêm hay không?”
Triệu Bình nghĩ cô thật ngây thơ, mỉm cười nói: “Cô quá đề cao tôi rồi.
Khi đó tôi chỉ là một cảnh vụ nhỏ mà thôi.”
Chu Cẩn không tin lời phủ nhận của anh ta, nghiêm giọng hỏi: “Anh trai Chu Xuyên của tôi, anh biết anh ấy đúng chứ? Có phải anh đã hại chết anh ấy không! Phải không!!”
Triệu Bình nhìn Chu Cẩn với vẻ mặt khó tin, nói: “Tại sao cô vẫn còn nghĩ anh trai mình bị đám du côn đó đánh chết nhỉ? Không phải, đàn chị à, đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi, thật ra Chu Xuyên là bị súng bắn chết, nhưng cô biết tại sao anh ấy lại chết không?”
Anh ta lại bật cười, hàm răng trắng đều, nụ cười khinh bỉ Chu Cẩn cũng như chế nhạo Chu Xuyên.
“Đó là bởi vì anh ấy quá giỏi, quá xuất sắc! Xạ thủ đầu tiên của đội đặc cảnh lập rất nhiều chiến công cho quân đội, ngoài ba mươi tuổi đã được bổ nhiệm làm phó đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm …
Người khác nỗ lực bao nhiêu năm, tranh giành đấu đá lẫn nhau, hao tổn tâm sức đều chỉ vì muốn có được vị trí đó, mà anh ấy lại ngang nhiên ngồi lên cái ghế đó.
Bọn họ chịu để yên sao? Vị trí cũng chỉ có một, anh ấy chiếm được còn chưa chịu xuống, người khác sao mà leo lên được?
Đương nhiên là phải kéo anh ấy xuống ngựa, tốt nhất là kéo xuống đầm lầy, rồi giẫm chân lên đè anh ấy