Sau khi cúp máy, Thư Minh Yên cảm thấy việc đi tới công ty Mộ Du Trầm cũng được.
Chẳng phải ông cụ đang nghi ngờ hôn nhân của hai người sao, cô đến đón Mộ Du Trầm, cũng đủ tinh tế rồi nhỉ? Nói không chừng còn có thể đánh tan một chút băn khoăn của ông cụ.
Thư Minh Yên trở về phòng thay đồ chuẩn bị ra ngoài, thoa một lớp chống nắng đơn giản, xuống lầu một nói với ông cụ chuyện này.
Vừa nghe cô nói đi đón Mộ Du Trầm tan ca thì ông ấy rất vui: “Được chứ, con đi đi, lái xe chậm thôi nhé, tới đón nó về sớm một chút.”
Thấy Thư Minh Yên dạ một tiếng rồi đi ra ngoài, trong lòng ông cụ thầm nói, chẳng lẽ hai đứa nhỏ thật sự có tình cảm sao?
Hay là, chỉ diễn trò trước mặt ông?
Ông ấy quay đầu hỏi quản gia: “Cậu thấy giữa hai đứa nó rốt cuộc là thật, hay chỉ là diễn cho tôi xem?”
Quản gia suy nghĩ: “Chẳng phải ngài đã nói sao, cho dù là giả, nhưng ở chung một chỗ thì sớm muộn gì cũng thành thật thoi.”
Ông cụ ngẫm lại một hồi, gật đầu nói: “Đúng vậy, mặc kệ bọn nó muốn diễn trò gì hay muốn chơi trò gì, dù sao cũng đã lĩnh chứng rồi, muốn ly hôn thì tôi cũng nhất quyết không đồng ý!”
Hiểu rõ những chuyện này, khoé môi ông cụ lại nhếch lên, cả người thư thái.
-
Hồi bé Thư Minh Yên đã từng đến tập đoàn Mộ thị vài lần, nhưng lúc lớn thì chưa từng đến đây.
Cô tìm đến theo trí nhớ của mình, sau đó tìm một chỗ thích hợp để đậu xe, rồi cầm chìa khoá đi vào đại sảnh lầu một.
Đại sảnh có hai lầu cao như vậy, được mấy cây cột cao to chống đỡ, bên trong được trang hoàng tráng lệ, sàn nhà được lót gạch men sứ sạch sẽ, sáng bóng đến nỗi có thể phản chiếu được bóng người.
Điều hoà trong sảnh rất vừa phải, nhanh chóng xua tan hơi nóng do Thư Minh Yên mang vào từ bên ngoài.
Bên cạnh thang máy có người đứng canh, lúc Thư Minh Yên đi tới, đã bị lễ tân giữ lại: “Vị tiểu thư này, xin hỏi cô đến tìm ai?”
Thư Minh Yên lễ phép nói: “Tôi tìm Mộ Du Trầm.”
Trên mặt lễ tân lộ vẻ kinh ngạc, chợt quan sát Thư Minh Yên một cách kỹ lưỡng, cô mặc chiếc đầm màu xanh nhạt, để lộ hai cánh tay trắng nõn nà, hai má hồng hào, ngũ quan xinh đẹp sắc sảo nhưng không thiếu sự dịu dàng, góc mắt và đuôi mày đều lộ ra phong thái điềm tĩnh của người tri thức, vẻ đẹp cực kỳ tao nhã.
Lễ tân cười khéo léo, lễ phép hỏi lại: “Đã đến giờ tan ca rồi, xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Không có hẹn trước, nhưng anh ấy kêu tôi tới đón, tôi là…” Lúc Thư Minh Yên định giới thiệu bản thân thì đột nhiên khựng lại.
Trước đó cô và Mộ Du Trầm đã từng thương lượng với nhau, sẽ không công khai cuộc hôn nhân này, bây giờ nếu để lộ quan hệ vợ chồng thì sẽ không hay, nhưng nếu nói Mộ Du Trầm là chú cô thì lại càng không hay?
Thư Minh Yên có chút rối rắm, đành cầm điện thoại lên: “Vậy đi, để tôi gọi anh ấy.”
Đúng lúc này, một giọng nói hoà hoãn vang lên: “Cô Minh Yên, sao cô lại tới đây?”
Đối phương vừa đi xuống bằng thang máy, ông ta cười đi tới chào hỏi.
Ông ta là Cao Khởi Phong, tổng giám đốc tài vụ của Mộ Thị, là nhân vật cấp cao của tập đoàn, trước kia thỉnh thoảng có đến nhà cũ gặp ông cụ Mộ nên nhận ra Thư Minh Yên.
Nhìn thấy ông ta, Thư Minh Yên lễ phép chào hỏi: “Chào bác Cao.”
Lễ tân nhìn Thư Minh Yên, rồi lại cung kính chào hỏi Cao Khởi Phong: “Tổng giám đốc Cao, ngài quen biết vị tiểu thư này sao?”
Cao Khởi Phong giới thiệu: “Đây là cháu gái của tổng giám đốc Mộ chúng ta.”
Ông ta lại hỏi Thư Minh Yên: “Ông cụ kêu con tới tìm Mộ tổng à? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
Thư Minh Yên vội lắc đầu: “Trong nhà không có gì cả, con đến gọi anh ấy về nhà ăn cơm thôi.”
Cao Khởi Phong chỉ cho rằng Mộ Du Trầm quá bận rộn, chủ tịch nhớ con trai mình nên đặc biệt kêu Thư Minh Yên đến gọi anh về.
Ông ta đã hiểu, gật đầu rồi nói với lễ tân: “Để cô ấy vào đi, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Cao Khởi Phong nói xong thì quay đầu nhìn Thư Minh Yên: “Mộ tổng đang mở cuộc họp, cô lên đó thì phải chờ thêm một lát nữa.”
“Con biết rồi, cảm ơn bác Cao.” Thư Minh Yên lễ phép mỉm cười.
Lễ Tân giúp Thư Minh Yên quẹt thẻ thang máy để lên thẳng văn phòng tổng giám đốc, Thư Minh Yên nói cảm ơn xong thì bước vào thang máy.
Thang máy chạy thẳng lên, lễ tân trở lại vị trí làm việc của mình, cô ta rất bất ngờ, cháu gái của Mộ tổng xinh đẹp vậy sao, gien của nhà họ Mộ mạnh vậy à?
Bỗng nhiên cô ta lại có chút không rõ, vị tiểu thư vừa rồi trông cũng không giống với Mộ tổng, trước kia cháu gái Mộ tổng là cô Mộ Dữu cũng từng tới tập đoàn, trông mặt mũi cô ấy giống với Mộ tổng hơn.
Trong phòng vệ sinh lầu một, thư ký Khâu đang rửa tay.
Mộ Du Trầm lo rằng lễ tân không biết Thư Minh Yên, nên đặc biệt kêu anh ta xuống sảnh đón cô.
Tính toán thời gian thì giờ này hẳn là Thư Minh Yên đã tới, nhưng đại sảnh vẫn không một bóng người.
Thư ký Khâu sợ rằng lúc nãy khi anh ta ở trong nhà vệ sinh, Thư Minh Yên đã tới rồi.
Anh ta đi tới hỏi lễ tân: “Vừa rồi có ai đến tìm Mộ tổng không, là phu nhân của ngài ấy.”
“Phu nhân?” Trên mặt lễ tân lộ ra vẻ khó hiểu, cô ta chưa từng nghe nói Mộ tổng đã kết hôn.
Cô ta đè nén nỗi khiếp sợ, khéo léo nở nụ cười: “Phu nhân của Mộ tổng thì chưa tới, nhưng vừa rồi cháu gái của ngài ấy có tới đây, Cao tổng của phòng tài vụ đã kêu tôi cho cô ấy vào.”
“Cháu gái?” Thư ký Khâu vô thức hỏi: “Cô Mộ Dữu à?”
Nhưng anh ta chợt nhớ ra, nghỉ hè lần này Mộ Dữu đã đến Lan Thành, người mà lễ tân nói có thể chính là Thư Minh Yên.
Lễ tân cũng đúng lúc lắc đầu: “Không phải cô Mộ Dữu, là người khác, cô Minh Yên.”
Thư ký Khâu nheo mắt, vừa hướng về phía thang máy, vừa gọi cho người ở ban thư ký.
Lễ tân thấy anh ta chuẩn bị rời đi thì nghiêng đầu dò hỏi: “Thư ký Khâu, vậy lát nữa Mộ phu nhân tới đây thì tôi dẫn cô ấy đi thẳng lên đó sao?”
Thư ký Khâu quay đầu, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng anh ta không nói gì mà đi vào thang máy.
Sau khi nối thông cuộc gọi với ban thư ký, anh ta nói: “Phu nhân vừa lên rồi, Mộ tổng đang mở cuộc họp, mọi người tiếp đón cô ấy đi.”
Cửa thang máy đóng lại, lễ tân vẫn đang đứng ở vị trí canh cửa thang máy của mình, thường xuyên nhìn ra cổng lớn.
Phu nhân của Mộ tổng chắc chắn rất xinh đẹp, chắc là rất dễ phân biệt, giá trị nhan sắc hẳn là phải ngang ngửa cô cháu gái vừa rồi của ngài ấy.
Nghĩ đến việc lát nữa có thể gặp bà chủ, ca trực tối nay của cô ta có triển vọng rồi.
Ngày mai khi gặp đồng nghiệp, chắc chắn bọn họ sẽ ganh tị chết thôi.
—
Đến lầu 58, cửa thang máy mở ra.
Thư Minh Yên bước ra ngoài thang máy, phát hiện phía trước vẫn còn một một cửa cấm, cô không thể vào.
Mọi người trong ban thư ký đều đang bận rộn trước máy tính, tiếng bàn phím lạch cạch truyền đến bên tai.
Không có người nhận ra cô, Thư Minh Yên cũng không vội, quan sát tình hình xung quanh một lát.
Khu nghỉ ngơi ở giữa rất lớn, bên cạnh bố trí đủ loại dụng cụ máy móc tập thể hình, trên kệ còn đặt rất nhiều thức uống và đồ ăn vặt.
Bên tay phải là văn phòng tổng giám đốc, cửa đóng, một nhóm thư ký đeo kính ngồi trước cửa, đang cúi đầu ghi chép gì đó.
Bên tay trái là phòng họp lớn, cách một lớp cửa thuỷ tinh, có thể nhìn thấy những người có địa vị uy quyền mặc tây trang ngồi bên trong, trước mặt mỗi người đều có một chiếc laptop.
Ở vị trí chủ toạ, Mộ Du Trầm chống hai tay lên bàn làm việc, thân trên hơi ngả về phía trước, anh đang luyên thuyên nói gì đó với mọi người.
Ánh sáng từ chiếc PPT sau lưng rọi vào góc nghiêng khuôn mặt sắc sảo kia, ánh mắt của người đàn ông sắc bén, hàng chân mày sắc lạnh, cách một lớp kính thuỷ tinh nên Thư Minh Yên không nghe được âm thanh bên trong, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự uy hiếp và áp bức mạnh mẽ.
Đây là lần đầu tiên Thư Minh Yên nhìn thấy trạng thái lúc làm việc của Mộ Du Trầm, anh nghiêm túc, mạnh mẽ, bá đạo, khiến người ta phải kính nể.
Tầm mắt dường như lơ đãng quét sang phía này.
Thư Minh Yên không chút đề phòng, vừa vặn chạm phải đôi đồng tử tối đen sâu hun hút của anh.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy hồi hộp như vừa bị bắt gian tại trận, sợ tới mức quên cả thở.
Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông đã nhanh chóng dời tầm mắt, anh đứng dậy, anh cầm chiếc bút trên tay vòng vào số liệu trên PPT, môi mỏng khẽ mím chặt, sau đó tiếp tục nói chuyện, không nhìn ra bên ngoài nữa.
Vì vậy trong phút chốc, Thư Minh Yên hoài nghi cái nhìn lạnh lùng không chút tình người khi nãy của anh, căn bản không nhận ra cô.
Thư Minh Yên mím môi, đáy lòng chợt thoáng qua một tia mất mát khó phát hiện.
Trước cửa văn phòng tổng giám đốc, thư ký nhỏ đeo kính sau khi nhận được cuộc gọi thì vội vàng chạy tới.
Đứng trước mặt Thư Minh Yên, cô ta thử thăm dò, cung kính nói: “Phu nhân?”
Thấy Thư Minh Yên nhìn sang, cô ta vội vàng quẹt thẻ mở cửa: “Mộ tổng đang mở cuộc họp, tôi dẫn người vào văn phòng nghỉ ngơi trước nhé.”
Thư Minh Yên gật nhẹ đầu, theo thư ký vào văn phòng tổng giám đốc.
“Phu nhân muốn uống gì không ạ? Cà phê hay là trà sữa?”
Thư Minh Yên vẫn chưa quen với cách xưng hô lạ lẫm này, cô ngồi xuống sô pha ở khu vực nghỉ ngơi, suy nghĩ: “Một ly cà phê đen.”
Thư ký nhỏ lên tiếng đáp rồi đi ra ngoài, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Thư Minh Yên, lúc này cô mới thả lỏng người, do dự nhìn xung quanh.
Trong văn phòng được bày trí theo tông màu lạnh, không gian rất rộng, sạch sẽ gọn gàng, có khu làm việc, khu nghỉ ngơi, ở phía đông có một cửa sổ sát đất rất to, với độ cao này có thể quan sát được hơn một nửa thành phố An Cầm.
Phía tây là thư phòng nhỏ để Mộ Du Trầm có thể tạm nghỉ ngơi, bên cạnh còn có một căn phòng riêng bày trí nhiều loại thiết bị tập thể hình.
Rõ ràng bên ngoài đã có một khu tập thể hình lớn như vậy rồi, sao anh còn làm một khu riêng ở đây chứ, chẳng lẽ là người cuồng sạch sẽ sao?
Thư Minh Yên nghĩ vậy rồi lắc lắc cái đầu, ngoan ngoãn cúi đầu chơi điện thoại.
Không lâu sau, thư ký Khâu đích thân mang một ly cà phê đen vào phòng, đặt trên bàn trà: “Loại cà phê đen này ở công ty cực kỳ đắng, phu nhân có muốn thêm một chút đường không?”
Thư Minh Yên giương mắt nhìn bên trong chiếc đĩa nhỏ đã chuẩn bị sẵn hai gói đường.
Cô cười rồi nghiêng người bưng ly cà phê lên: “Không sao, không cần đâu.”
Cô nhấp một ngụm nhỏ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, sau khi đầu lưỡi cảm nhận được hương vị dịu ngọt thì lập tức nhướng mày khen một câu: “Cà phê này rất ngon.”
Thư Minh Yên uống thêm một ngụm nữa, đôi mắt xinh đẹp cười tít lên.
Thư ký Khâu nhìn thấy biểu cảm này của cô thì trong lòng thầm cảm thấy ngạc nhiên.
Cà phê này, là loại đắng nhất anh ta từng uống từ trước đến nay, từ trên xuống dưới trong công ty đều không quen uống loại này.
Sở dĩ vẫn còn giữ lại là vì Mộ tổng thích uống nó.
Anh ta không ngờ, Thư Minh Yên cũng thích loại này.
Đột nhiên thư ký Khâu cảm thấy, hai người này rất xứng đôi, có thể trở thành vợ chồng cũng không hẳn là tình cờ.
Thư ký Khâu vẫn luôn nhìn mình nên Thư Minh Yên cảm thấy không quen: “Anh có việc thì cứ làm đi, không cần để ý đến tôi đâu.”
Thư ký Khâu: “Được, vậy phu nhân cứ nghỉ ngơi đi nhé, chắc là Mộ tổng sắp họp xong rồi, người có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”
Anh ta vừa đi tới cửa thì đã bị Thư Minh Yên gọi lại.
“Phu nhân còn có việc gì sao?”
Thư Minh Yên ngượng ngùng chỉ vào ly cà phê: “Nhãn hiệu của cà phê này là gì thế, trước kia tôi chưa từng uống qua, anh có thể gửi tôi link mua không?”
Bình thường ở đoàn phim, cô không có thời gian nghỉ ngơi cố định, uống cái này chắc hẳn sẽ giúp nâng cao tinh thần.
Thư ký Khâu cười: “Đây là sản phẩm của một thương hiệu trong nước vừa mới sáng lập, Mộ tổng là nhà đầu tư của họ, nếu phu nhân thích thì công ty vẫn còn rất nhiều, tôi đi lấy cho người một ít mang về nhé?”
“... Cái này không hay lắm nhỉ, anh cứ gửi link cho tôi đi, tôi tự mua là được rồi.”
“Không sao đâu, những người khác trong công ty cũng thường lấy một ít quà vặt trong công ty đem về cho người nhà ăn, về phương diện này thì Mộ tổng rất hào phóng, người là bà chủ, lấy một chút càng không có vấn đề gì. Người chờ nhé, bây giờ tôi đi lấy ngay.”
Thư Minh Yên còn chưa kịp ngăn cản thì thư ký Khâu đã vội vàng rời đi.
-
Thư ký Khâu đi tới khu để trà và trái cây lấy một hộp cà phê hạt và hai hộp cà phê hoà tan.
Lúc đi ra, hội nghị cũng vừa kết thúc, Mộ Du Trầm đang nhanh chóng rời khỏi phòng họp, thấy thư ký Khâu thì gọi anh ta lại.
“Chẳng phải tôi đã nói cậu đón Minh Yên đến văn phòng à, sao vừa rồi cô ấy lại đứng bên ngoài?”
Thư ký Khâu hổ thẹn nói: “Tôi đi toilet giải quyết một lát, vừa đúng lúc để vuột mất phu nhân, nên cô ấy đã tự mình lên đây.”
“Cô ấy không quen biết ai ở đây, khó tránh khỏi phiền phức, sau này chú ý một chút.”
“Tôi biết rồi, thưa Mộ tổng.”
Mộ Du Trầm chú ý tới mấy hộp cà phê anh ta đang ôm, khẽ cau mày: “Làm gì đấy?”
Thư ký Khâu: “Phu nhân nói cà phê đen này uống ngon, vừa rồi hỏi tôi link mua, tôi nói cô ấy cứ mang về một ít đi.”
“Đưa tôi.” Mộ Du Trầm vươn tay đón lấy: “Hôm nay không tăng ca, mọi người về sớm đi.”
Mộ Du Trầm đẩy cửa văn phòng ra, liếc mắt nhìn thấy Thư Minh Yên ngồi trên sô pha.
Cô đang uống cà phê, lúc phát hiện anh vào thì vội buông ly xuống, định đứng dậy.
Mộ Du Trầm đóng cửa lại: “Ngồi đi.”
Anh đi tới đặt cà phê trên bàn trà: “Thư ký Khâu nói em thích cái này?”
Một hộp cà phê hạt, hai hộp cà phê hoà tan, cũng nhiều quá rồi, có thể uống được mấy tháng luôn đấy.
Lần đầu tiên đến công ty đã lấy đồ, còn để Mộ Du Trầm biết, Thư Minh Yên cảm thấy rất xấu hổ: “Thật ra tôi chỉ cần biết là hiệu gì thôi, tự mình mua là được rồi.”
“Loại này ở công ty chỉ có một mình tôi thích uống, vốn dĩ cũng không uống hết.” Mộ Du Trầm nhìn cà phê trên bàn, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đợi chút.”
Sau khi Mộ Du Trầm rời đi, anh nhanh chóng quay lại một chiếc túi giấy hình hộp.
Chiếc túi màu xám khói, mặt trên có in vài chữ cái tiếng anh, trên chữ còn có ánh vàng, khi có ánh sáng chiếu vào vô cùng rực rỡ.
Anh đi tới, cúi người cất cà phê vào: “Thế này mang đi dễ hơn.”
Thư Minh Yên bất ngờ bởi sự quan tâm của anh, mí mắt cô rũ xuống, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Mộ Du Trầm tới trước bàn làm việc tắt máy tính, thu dọn một số văn kiện trên bàn.
Sau đó đứng dậy, cởi áo vest rồi vắt lên lưng ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh Thư Minh Yên: “Chúng ta nói chuyện nhé?”
Thư Minh Yên vội vàng buông ly cà phê xuống, ngồi ngay ngắn thẳng tắp.
Mộ Du Trầm liếc mắt nhìn cô: “Sau khi chuyện của Mộ Tri Diễn chấm dứt, em muốn khi nào sẽ ly hôn với tôi?”
Trong mắt Thư Minh Yên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô tưởng rằng Mộ Du Trầm sẽ bàn bạc điều kiện với cô, hoặc sẽ thương lượng với cô về cách thức sống chung của hai người sau khi kết hôn.
Cô không ngờ rằng, câu đầu tiên anh nói lại là câu này.
Buổi sáng vừa lĩnh chứng, buổi tối đã hỏi khi nào ly hôn.
Điện thoại Mộ Du Trầm rung lên, anh liếc mắt nhìn một cái, úp ngược điện thoại lên bàn trà: “Chúng ta lĩnh chứng rất vội vàng nên cần phải bàn bạc rõ ràng, em có ý kiến gì thì cứ nói ra, tốt nhất là trong hôm nay phải nói hết mọi chuyện.”
Thư Minh Yên cảm thấy câu hỏi này của anh cũng rất vội vàng, cô còn chưa từng nghĩ tới.
Dù sao chuyện này cũng là Mộ Du Trầm giúp cô, cô cũng không phải là người vô ơn.
Lúc trước Mộ Du Trầm nói rằng sau khi kết hôn thì phải tiến hành một cách thật tốt, điều này cô đồng ý.
Nếu bây giờ Mộ Du Trầm thay đổi chủ ý, anh cảm thấy nên tìm một người mình yêu thật lòng để kết hôn thì cô cũng có thể hiểu được.
Thư Minh Yên suy nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn nên xem ý tử của Mộ Du Trầm thế nào, chính mình sẽ tận lực phối hợp: “Tôi sao cũng được, anh nghĩ thế nào?”
Tầm mắt Mộ Du Trầm dừng trên mặt cô: “Em đã không nghĩ tới chuyện ly hôn, vậy hai chữ này, về sau đừng nhắc tới nữa.”
Thư Minh Yên: “?”
Mộ Du Trầm không phải muốn ly hôn với cô, mà là thử cô?
Mộ Du Trầm mân mê cây bút máy trong tay, anh cân nhắc một lúc rồi nói: “Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị, đối với tôi mà nói, hôn nhân không phải là trò đùa, chỉ khi nào đời sống riêng tư ổn định, tôi mới có thể làm việc một cách tốt nhất.”
Anh ghé mắt nhìn Thư Minh Yên: “Điều này em có hiểu không?”
Thư Minh Yên vội gật đầu: “Tôi hiểu.”
Mộ Du Trầm là một người cuồng công việc, đối với anh mà nói, hôn nhân này nọ chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống, anh không bàn đến chuyện yêu đương, có lẽ vì cảm thấy nó rất phiền toái, sẽ làm ảnh hưởng đến công việc.
Đột nhiên Thư Minh Yên cảm thấy, về phương diện này, cô và Mộ Du Trầm rất giống nhau.
Đều đặt sự nghiệp lên hàng đầu, không muốn hôn nhân làm ảnh hưởng đến công việc.
Điểm duy nhất không giống nhau chính là, Mộ Du Trầm cảm thấy hôn nhân chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống và muốn lấy tình yêu làm tiền đề.
Còn cô lại cảm thấy, tình yêu có hay không cũng không quan trọng, dù sao hai người đều có công việc riêng, chỉ cần có được trạng thái tương đối thoải mái khi về đến nhà và sống chung với nhau là được rồi.
Thật ra cái bất đồng quan điểm đó, cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cô và Mộ Du Trầm.
Mộ Du Trầm đi công tác ở biển bắc trời nam, không thường xuyên ở nhà, còn cô cũng phải ở lại đoàn phim suốt mấy tháng không về nhà.
Trong khoảng thời gian hiếm hoi ở bên nhau, cùng lắm thì cô phối hợp với anh một chút, hai người vun đắp tình cảm, đây cũng không phải việc gì khó.
Hơn nữa về mọi phương diện Mộ Du Trầm đã là tiêu chuẩn cao nhất.
Nếu thật sự ly hôn, cô muốn tìm một người tốt như vậy cũng không dễ.
Bên phía ông cụ cũng không dễ ăn nói.
Thư Minh Yên suy nghĩ một lúc, tỏ thái độ với anh: “Được, sau này chúng ta không đề cập tới chuyện ly hôn nữa, cứ làm vợ chồng thôi.”
Mộ Du Trầm khẽ nhếch mày, ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo điềm tĩnh kia.
Mộ Du Trầm: “Vậy nhất định phải làm hôn lễ, nếu em muốn kín đáo một chút thì chúng ta chỉ cần mở tiệc chiêu đãi người thân và bạn bè thân thiết thôi, hoặc là cử hành hôn lễ ở nước ngoài. Chuyện này em có đồng ý không?”
Mộ Du Trầm là một người có địa vị, chắc chắn phải có một hôn lễ đàng hoàng, Thư Minh Yên gật đầu: “Tôi đồng ý.”
“Còn một điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất.” Mộ Du Trầm dừng một lát: “Tôi không thích một cuộc hôn nhân giả tạo được ràng buộc bởi hợp đồng, chúng ta là đôi bên tự nguyện lĩnh chứng, sau khi kết hôn, tốt nhất là nên đối xử với nhau một cách thẳng thắn. Hết lòng tiến hành cuộc hôn nhân này, sống những ngày tháng tươi đẹp, chính là trách nhiệm của cả hai chúng ta. Tôi hy vọng chúng ta có thể phối hợp với nhau và thể hiện tốt vai trò của mình trong cuộc hôn nhân này.”
Trong đầu Thư Minh Yên nhanh chóng hiểu được gì đó, cô ngẩng đầu: “Ý anh là nghĩa vụ vợ chồng à?”
Vừa dứt lời, cô hối hận cúi đầu, thầm mắng mình lanh mồm lẹ miệng, cái gì cũng hỏi.
Mộ Du Trầm đảo mắt nhìn hai tai đỏ ửng của cô, nhắc nhở: “Nghĩa vụ vợ chồng, không phải chỉ là nghĩa vụ sống chung với nhau, còn có nghĩa vụ xây dựng gia đình, dìu dắt đỡ đần cho nhau, kế hoạch hóa gia đình v.v, những điều này em phải cân nhắc tới.”
Thư Minh Yên: “...”
Giờ phút này, cô mới cảm nhận được rằng, mình thật sự đã kết hôn rồi.
Thư Minh Yên càng cúi thấp đầu, không nói thêm gì, Mộ Du Trầm lại lên tiếng: “Nếu những việc này em cảm thấy quá khó để đồng ý, thì tôi cho em thời gian suy nghĩ, em cần bao lâu?”
Thư Minh Yên cau mày nhớ lại câu nói của Mộ Du Trầm, cô lại lâm vào trầm tư.
Ban đầu là cô tìm được Mộ Du Trầm trước, nói rằng muốn gả cho anh.
Một mặt là vì Mộ Tri Diễn, mặt khác là vì cô thật sự cảm thấy đối tượng kết hôn là Mộ Du Trầm cũng khá tốt.
Nếu Mộ Du Trầm đã đồng ý và giúp cô rồi, vậy lúc này cô còn phân vân cái gì chứ.
Huống chi cô cũng không phải là một người cố chấp ưỡn ẹo.
Thư Minh Yên mím chặt môi thành một đường, do dự một lát rồi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thâm trầm của anh, nhỏ giọng trả lời: “Tôi đồng ý.”
Không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy, Mộ Du Trầm lại cảm thấy có chút không theo kịp.
Một lát sau, anh cũng khẽ cười, gật đầu: “Được.”
“Vậy em còn muốn bổ sung việc gì không?” Mộ Du Trầm hỏi.
Thư Minh Yên nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Trước mắt công việc của tôi vẫn chưa kiếm được tiền, mặc dù sau này có thể nổi tiếng nhưng mức lương vẫn chỉ là số lẻ so với anh, nhưng tôi thích viết kịch bản, tôi mong rằng sau hôn nhân, anh vẫn cho tôi làm công việc của mình, tôi không muốn làm một người vợ toàn thời gian.”
“Chỉ có điều này thôi.” Cô còn thận trọng giơ một ngón tay lên, lén thăm dò nhìn Mộ Du Trầm: “Có thể chứ?”
Đây chỉ là một chút sự nhiệt huyết cô tìm được trong suốt mấy năm nay.
“Có thể.” Mộ Du Trầm nhận ra nỗi lo lắng trong mắt cô, anh nói: “Minh Yên, tôi không cần em phải hy sinh vì tôi, tôi chỉ hy vọng chúng ta hãy để tâm một chút vào cuộc hôn nhân này, đừng khiến nó trở thành kiểu người thì ân ái người thì lạnh nhạt. Tôi