Nhà họ Thư xung quanh đều là sân vườn, trước kia lúc mọi người còn sống, ông nội rất thích chăm hoa chăm cỏ, trong vườn lúc nào cũng tràn đầy sức sống.
Bây giờ không có người ở, Thư Minh Yên chỉ thỉnh thoảng đến dọn dẹp một lần, lần gần đây nhất cũng là một năm trước rồi.
Giờ phút này khu vườn hoang sơ, cỏ dại mọc thành bụi, trên đất mọc rất nhiều rêu xanh.
Xe chạy vào trong sân, dừng trước cửa nhà, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm xuống xe, cùng đi vào mái hiên.
Mưa chảy xuống từ hiên nhà tạo thành những cột nước, tuôn trào không ngừng.
Thư Minh Yên nhón chân mò mẫm ô cửa phía trên, vì chiều cao của chính mình nên mấy lần rồi cô đều không đụng tới, đành phải nói với Mộ Du Trầm bên cạnh: “Chìa khoá ở trên đó.”
Mộ Du Trầm vươn tay mò thử, ở khe hở sau cửa sổ, anh chạm trúng một cái hộp gỗ nhỏ.
Mở hộp ra thì chìa khóa nằm bên trong, có chút gỉ sét.
Mộ Du Trầm đứng trước cửa mày mò một lúc.
Thư Minh Yên quyết định sang nhà hàng xóm để mượn dụng cụ phá khóa, cuối cùng cũng mở ra được.
Bên trong căn nhà rất trống trải, không có bao nhiêu đồ dùng.
Trước khi ông nội mất, lúc ông quyết định giao cô cho nhà họ Mộ, thì thứ gì bán được ông đều đã bán hết để lấy tiền mặt.
Mộ Du Trầm nhìn cái bàn đặt giữa nhà thì nhớ lại chuyện năm xưa: “Lần đầu tiên gặp gặp em, em đã trốn trong đó, vất vả lắm tôi mới dỗ em ra ngoài được.”
Thư Minh Yên có chút xấu hổ: “Lúc đó nghe nói phải đến nhà khác ở, nên tôi rất sợ hãi.”
Cô liếc mắt nhìn thấy chiếc áo sơ mi ướt đẫm của Mộ Du Trầm và những lọn tóc cũng đang nhỏ nước xuống, cô đẩy cửa phòng ngủ của mình ra: “Trong đây có quần áo, anh thay ra đi.”
Mộ Du Trầm theo cô đi vào, một căn phòng ngủ rất nhỏ, đồ dùng bên trong đều được phủ vải để chống bụi.
Thư Minh Yên mở ngăn tủ ra, lấy ra một túi chân không, bên trong có hai bộ quần áo, một bộ cho nam và một bộ cho nữ.
Cô đưa bộ quần áo nam cho anh: “Ngày giỗ của bố mẹ tôi trúng vào mùa mưa, nên tôi luôn lo rằng trời đổ mưa sẽ không rời khỏi trấn được. Từ sau năm 18 tuổi, đều là Mộ Tri Diễn cùng tôi đến Giá Huyện, lúc trước tôi đã chuẩn bị bộ quần áo này cho anh ta, không biết số đo này có vừa với anh không.”
Mộ Du Trầm cau mày nhìn thứ đồ trong tay cô, bạnh cằm, không nhận lấy.
Vốn dĩ anh đang rất vui, nhưng khi nhìn thấy bộ quần áo Thư Minh Yên đã chuẩn bị thì lập tức hoá thành sự thù địch.
Thư Minh Yên nhìn bộ quần áo trong tay mình, rồi lại nhìn về phía Mộ Du Trầm đang im lặng không lên tiếng: “Anh không mặc quần áo người khác đã từng mặc sao? Đây là đồ mới mà, Mộ Tri Diễn chưa từng mặc nó. Thật ra anh ta chỉ mới đến nghĩa trang cùng tôi một lần thôi, chưa từng tới đây, đại thiếu gia đó ngại nơi đó xui xẻo. Mấy năm sau, khi vừa đến Giá Huyện thì anh ta sẽ tự đi đâu đó, chờ tôi cúng bái xong thì sẽ cùng nhau trở về An Cầm.”
Sắc mặt Mộ Du Trầm âm u: “Sao trước kia chưa từng nghe em nói.”
Lần nào hai người họ cũng rất âu yếm nhau đi tới Giá Huyện, anh không ngờ mọi chuyện lại như vậy.
Thư Minh Yên nhàn nhạt nở nụ cười: “Tôi nói làm gì chứ, cũng không phải uất ức gì lớn. Trong lòng tôi hiểu được mà, anh ta có thể dẫn tôi đến Giá Huyện là tốt lắm rồi, vốn dĩ anh ta cũng không có nghĩa vụ phải cúng bái bố mẹ tôi.”
“Anh thật sự không muốn thay sao? Vậy được rồi.” Thư Minh Yên đang định cất quần áo đi thì bỗng có một bàn tay vươn tới, giật lấy quần áo trên tay cô.
Thư Minh Yên vội nói: “Vậy anh thay đi, tôi ra ngoài trước.”
Cô thuận tiện đóng cửa giúp anh.
Vừa đến phòng khách, Thư Minh Yên nghe được trước cửa chính có người gọi: “Là Minh Yên về sao?”
Cô nghe vậy thì đi ra xem, là thím Bạch hàng xóm đang che dù đứng ngoài cửa, Thư Minh Yên cất bước nhanh hơn: “Vừa rồi thím đứng trên lầu 2 trong nhà nhìn thấy có xe trong sân nhà con, nên đoán là con đã quay về, rồi mau chóng qua đây xem thử.”
“Tôi về cúng bái bố mẹ, nhưng lại gặp mưa to nên trú lại đây.” Bên ngoài mưa rất lớn, Thư Minh Yên mời bà ấy vào trong nhà: “Bên trong vẫn đang dọn dẹp nên không có chỗ nào ngồi cả, mong thím đừng trách nhé.”
“Ôi trời, có gì đâu, chúng ta đứng nói chuyện là được mà.” Thím Bạch đóng dù lại, nhìn xung quanh: “Nơi này của cô không có gì cả, có thể ở lại sao? Nếu không thì qua nhà thím đi.”
“Bây giờ mới buổi chiều, cũng không chắc sẽ ở lại đây đâu ạ, nếu tạnh mưa thì con phải về đi làm nữa.”
Thím Bạch xua tay: “Đừng có nghĩ vậy, bão tới thì sao có thể tạnh ngay được? Đêm nay chắc chắn con phải ở lại đây rồi, sáng mai có đi được hay không còn chưa biết đâu.”
Trong lòng Thư Minh Yên cũng hiểu rõ nhưng cô vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng.
Thím Bạch nói: “Chỗ của con, ngay cả bắt bếp nấu ăn cũng không có, buổi tối phải ăn gì đây, cứ nghe theo thím qua nhà thím ở đi, từ năm ngoái tới giờ Bạch Đường vẫn chưa về, phòng của con bé vẫn còn trống đó.”
Cửa phòng ngủ Thư Minh Yên được mở từ bên trong, Mộ Du Trầm đi ra.
Anh đã thay một bộ đồ sạch sẽ khác, áo trắng quần đen, cả người trông vô cùng thoải mái nhàn hạ.
Thư Minh Yên không biết kích cỡ của Mộ Tri Diễn, lúc trước khi cô mua cho mình, vì để phòng ngừa nên đã thuận tiện mua thêm một bộ nữa, không ngờ Mộ Du Trầm mặc vào lại vừa vặn như vậy.
Những lời sau đó của thím Bạch trong chớp mắt đã quên sạch, bà ấy ngây người nhìn chàng trai cao ráo anh tuấn kia.
Mộ Du Trầm thản nhiên đi tới, dáng người thẳng tắp, khí chất không tầm thường, lúc nhìn thấy thím Bạch thì anh khẽ gật đầu, như tỏ ý chào hỏi.
Thư Minh Yên vội giới thiệu với Mộ Du Trầm: “Đây là thím Bạch hàng xóm của tôi, khi bé tôi và chị Bạch Đường ở nhà thím ấy rất thân nhau.”
Rồi lại giới thiệu với thím Bạch: “Thím à, anh ấy là…”
Mộ Du Trầm đứng trước mặt Thư Minh Yên, chủ động lên tiếng: “Xin chào, tôi là Mộ Du Trầm, chồng của Minh Yên.”
Thím Thẩm kinh ngạc, khó tin nhìn về phía Thư Minh Yên: “Con kết hôn rồi sao? Khi nào thế?”
“Vừa mới lĩnh chứng ạ.” Thư Minh Yên cố chịu sự ngượng ngùng, ngoan ngoãn trả lời.
Thím Bạch đã hiểu, cười nói: “Dẫn con rể về ra mắt gia đình, rất tốt.”
Chợt bà ấy lại than thở: “Bạch Đường nhà thím nếu có thể ngoan như con, lập gia đình sớm một chút thì trong lòng bác đã yên tâm rồi.”
Từ lúc Thư Minh Yên vào nhà họ Mộ, cô rất ít khi trở về, cũng ít liên lạc với những người ở đây.
Cô hỏi: “Bây giờ chị Đường đang làm gì vậy ạ? Còn khiêu vũ không ạ? Con nhớ hồi bé chị ấy thích nhất là khiêu vũ, mấy năm nay con về đều không gặp chị ấy nên vẫn chưa hỏi qua.”
Thím Bạch xua tay: “Đừng nói nữa, con bé đã bỏ khiêu vũ từ lâu rồi, mấy năm trước bố con bé đánh cờ bạc, thua sạch tiền trong nhà, nợ nần chất đống. Đừng nói là khiêu vũ, ngay cả tiền học đại học của Bạch Đường cũng đều phải đi vay. Sau đó may mắn làm sao, được người ta chọn vào làm diễn viên, hai hôm trước đột nhiên gọi cho thím, nói là chuẩn bị có một vai diễn cực kỳ tốt, nếu có thể diễn tốt thì gia đình sẽ hết khổ.”
Thư Minh Yên nghĩ ngợi một lát, lấy điện thoại ra: “Thím cho con số điện thoại của chị Đường đi, lúc trước con vẫn chưa lưu số chị ấy, thỉnh thoảng trở về cũng không gặp được chị ấy, đã lâu lắm rồi chưa được nói chuyện với nhau.”
“Được chứ.” Thím Bạch tìm số điện thoại rồi đưa cô: “Wechat của con bé cũng là số này, con có thể thêm wechat của nó.”
Hai người nói chuyện thêm một lát thì thím Bạch nói: “Được, vậy hai con cứ dọn dẹp nơi này lại đi, cần gì thì nói với thím. Lần này bão lớn đó, phải đóng chặt cửa sổ đấy.”
Thư Minh Yên: “Con biết rồi ạ, thím đi từ từ thôi nhé, cẩn thận đường trơn.”
Thím Bạch rời đi, Thư Minh Yên thấy gió ngày càng mạnh hơn, cô nhanh chóng đóng chặt cửa, khóa trái bên trong.
Sau đó tìm một cây chổi, định quét dọn một chút, nhưng vừa mới cầm lên thì Mộ Du Trầm đã giật lấy: “Để tôi quét.”
Thư Minh Yên đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng khom người nghiêm túc quét nhà của anh, cảm thấy có gì đó sai sai.
Không hiểu sao, cô lại bật cười thành tiếng.
Mộ Du Trầm quay đầu: “Em cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy anh và thứ trong tay anh, không hợp nhau lắm.” Hai tay của anh, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm những việc này.
Mộ Du Trầm nhìn cây chổi trong tay, khẽ nhướng mày: “Nói cứ như đây là lần đầu tiên em nhìn thấy tôi làm mấy chuyện này vậy.”
Thư Minh Yên chợt giật mình.
Quả nhiên đây không phải là lần đầu tiên anh cầm chổi quét dọn thế này.
Trong mấy tháng tài chính của tập đoàn Mộ thị xảy ra vấn đề, người làm trong nhà đều bị cho thôi việc, ngay cả nhà cũ cũng định bán đi.
Chuyện vệ sinh nhà cửa lúc đó, đều là Mộ Du Trầm dẫn theo cô, Mộ Du Vãn và Mộ Dữu cùng nhau làm.
Lúc đó anh vẫn là một sinh viên, nhưng hai vai đã phải gánh vác mọi thứ.
Anh nói với mọi người rằng, chỉ cần có tay chân thì không có khó khăn nào không thể vượt qua.
Có anh ở nhà họ Mộ, cho dù là trong bất kỳ thời điểm nào, Thư Minh Yên đều cảm thấy rất an tâm.
Mặc dù đôi lúc cô sợ vẻ uy nghiêm của anh, nhưng Thư Minh Yên không thể không thừa nhận, mấy năm gần đâu, anh giống như một trụ cột trong lòng cô.
Cô nhìn dáng vẻ khom người quét dọn của anh, đột nhiên hỏi một câu: “Mộ Du Trầm, anh có… lúc nào, cảm thấy mệt muốn chết đi không?”
Động tác của Mộ Du Trầm khựng lại, anh xoay người.
Thư Minh Yên chậm rãi đi tới, cô nghĩ ngợi trong chốc lát rồi nghiêm túc nói với anh: “Hai chúng ta đã kết hôn rồi, sau này hoạn nạn có nhau, nếu về sau anh có những lúc quá mệt mỏi, hoặc gặp chuyện không vui thì anh có thể tâm sự với tôi, chúng ta có thể chia sẻ với nhau.”
“Em chia sẻ với tôi?” Mộ Du Trầm nhắc lại câu nói của cô, nhướng mày: “Chia sẻ thế nào?”
Thư Minh Yên bị hỏi vậy thì nghẹn họng, cô chỉ nhất thời kích động thôi, vẫn chưa suy nghĩ đến chuyện này.
Nghiêm túc nghĩ tới nghĩ lui trong chốc lát, cô nói: “Tôi có thể lắng nghe anh tâm sự, không chừng còn giúp anh đưa ra những ý kiến hay.”
Đôi mắt trong veo xinh đẹp của cô sáng ngời, dáng vẻ nghiêm túc trông vừa đơn thuần vừa đáng yêu.
Mộ Du Trầm cầm chổi, hơi khom người, áp sát khuôn mặt tinh xảo kia của cô: “Nếu không, tôi dạy em một cách để chia sẻ với tôi nhé?”
Thư Minh Yên: “?”
“Sau này nếu tôi gặp chuyện không vui…” Anh gập nhẹ ngón trỏ của mình, chỉ lên môi: “Thì em hôn tôi một cái, như vậy tôi sẽ được an ủi, trong lòng sẽ không còn khó chịu nữa.”
Thư Minh Yên: “???”
Anh có đang nghiêm túc không đấy?
Cứ như đang trêu đùa một đứa trẻ ba tuổi vậy, chẳng lẽ lại đang nói đùa với cô sao?
Thư Minh Yên không kịp ứng phó với tình huống này, tim cô đập hẫng hai nhịp, cố gắng duy trì sự bình tĩnh: “Cái đó… tôi đi lau bàn đây.”
Cô xoay người muốn rời đi, nhưng cổ tay lại bị anh nắm chặt, dùng lực kéo cô quay về.
Mộ Du Trầm cách cô rất gần, hormone của anh bao phủ khắp người cô.
Lông mi Thư Minh Yên run run, trong hơi thở đều là mùi hương độc nhất trên người anh, khiến người ta cảm thấy mê loạn.
Mộ Du Trầm nhìn cô, vài sợi tóc mỏng xoã trước trán vẫn còn hơi ẩm ướt, đôi đồng tử đen hút như vực sâu không đáy.
Đuôi mắt anh cong lên, hơi cúi đầu, môi mỏng từng chút tiến lại gần cô, giọng điệu mê hoặc: “Nông Nông, có thể hôn môi không?”
Thư Minh Yên kinh ngạc mà sững sờ tại chỗ, ánh mắt không kiểm soát được mà ngắm nhìn đôi môi của Mộ Du Trầm.
Dáng môi của anh rất đẹp, không quá dày cũng không quá mỏng, sắc hồng nhạt, lúc này dường như khóe môi đang giương lên một độ cong tuyệt đẹp, khiến đôi môi càng thêm gợi cảm đến mê người.
Cô nhớ tới cảnh tượng trong phòng riêng ở quán ếch bò trưa nay, Mộ Du Trầm đã đột nhiên hôn cô.
Trong lúc thất thần, môi hai người đã dần dần kề sát nhau.
Tim Thư Minh Yên đã nhảy cẫng lên, mắt mở ngày càng to.
Cằm cô bị người đàn ông dùng đầu ngón tay nâng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo buộc phải ngước lên.
Tầm mắt vừa vặn để quan sát xương quai hàm sắc sảo tuyệt đẹp của Mộ Du Trầm, khoé môi anh giương lên một độ cong hoàn hảo, hai cánh môi mỏng chạm nhau, một tiếng nói êm tai vang lên: “Em không từ chối, tôi sẽ coi như là em đồng ý nhé.”
Giọng anh có chút khàn khàn, từng chữ xuyên vào màng nhĩ, xuôi theo dòng máu chảy khắp cơ thể, Thư Minh Yên giống như bị trúng độc, quên cả việc phản xạ.
Có vẻ như anh cũng không muốn chờ đợi câu trả lời của cô, người đàn ông đã thử áp môi xuống.
Khi hai đôi môi chạm nhau, cảm nhận được sự mềm mại ấm áp, Thư Minh Yên vẫn mở to hai mắt, hàng mi đen dày không ngừng run rẩy.
Cả người cô như chết trân tại chỗ, đảo mắt vài mắt rồi