Quả thật Mộ Dữu không biết nói thế nào mới phải, nhưng cũng không thể phá vỡ tinh thần hăng hái của Thư Minh Yên, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn nhắn lại một câu: 【 Có tiến bộ, tiếp tục cố gắng! 】
Lại gửi cho cô thêm một sticker mạnh mẽ cố lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra Thư Minh Yên cũng biết, chỉ nhấn like số bước đi trên Wechat Sports cũng không có tác dụng gì.
Huống chi lượt like của Mộ Du Trầm nhiều như vậy, làm sao có thể chú ý đến cô.
Nhưng chuyện thế này không được gấp gáp, từ từ sẽ được thôi.
Cô quyết định sau này mỗi ngày đều ấn like số bước đi của Mộ Du Trầm, trước tiên phải tạo cảm giác tồn tại đã.
Cô cũng không có yêu cầu gì khác, nếu sau này ông Mộ lại nhắc tới hôn sự của cô và Mộ Tri Diễn, thì Mộ Du Trầm có thể đứng ở góc độ công bằng khách quan, nói thay cô hai câu là tốt lắm rồi.
Mộ Dữu nhắn tin tới: 【 Ở đoàn phim thế nào? 】
Thư Minh Yên: 【 Rất tốt, đạo diễn rất quan tâm tới mình, ở đây mình học được nhiều thứ lắm. 】
Tiểu Dữu: 【 Sắp đến ngày giỗ người nhà cậu rồi, đến lúc đó cậu về thế nào? Mộ Tri Diễn đến đón cậu hả? 】
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư Minh Yên: 【 Mình với anh không liên lạc, cũng không cần anh ta tới đón, gần đây mình đã xem qua vé máy bay rồi. 】
Sáng hôm sau, mới tờ mờ sáng, Thư Minh Yên đã bị tiếng chuông báo thức gọi dậy.
Cô với lấy điện thoại ở đầu giường, liếc mắt nhìn một cái, tối hôm qua sau khi ấn like cho Mộ Du Trầm, đối phương cũng không có phản ứng gì. Đúng như dự đoán, nên cô cũng không thèm để ý.
Điều đáng mừng là, Trần Phùng Mẫn đã chấp nhận kết bạn wechat với cô.
Trần Phùng Mẫn: 【 Cô là tài xế mà đạo diễn Quách tìm cho tôi sao? 】
Tin nhắn gửi tới lúc 1 giờ rưỡi sáng, nhưng bây giờ cô mới nhìn thấy.
Cơn buồn ngủ của Thư Minh Yên lập tức tiêu tan, bật người ngồi dậy.
Hít thở sâu hai cái, cô gõ chữ trên màn hình: 【 Đúng vậy. 】
【 Cô Trần, chào cô, tôi tên là Thư Minh Yên, xin hỏi hôm nay tôi sẽ đón cô lúc mấy giờ? 】
Tạm thời đối phương vẫn chưa trả lời.
Thư Minh Yên đợi trong chốc lát, quyết định đánh răng rửa mặt trước, rồi nhanh chóng tới đoàn phim.
Bận rộn với cảnh quay suốt nửa ngày trời, mãi đến lúc ăn trưa, cô mới nhận được tin nhắn của Trần Phùng Mẫn: 【 Sáu giờ chiều nay đến chỗ này. 】
Đồng thời gửi kèm vị trí khách sạn.
Nơi Trần Phùng Mẫn gửi tới ở trung tâm thành phố, cách chỗ đoàn phim tầm nửa tiếng đi xe.
Qua năm giờ, cô báo với đạo diễn một tiếng rồi ra ngoài đường lộ đợi taxi.
Trời đã nhiều ngày không mưa, bầu không khí nóng như lò nướng.
Sắp hoàng hôn, nhưng mặt trời vẫn còn treo trên đỉnh đầu, tiếng ve kêu vang trời.
Thư Minh Yên mặc chiếc quần đùi jean, đôi chân dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, gió thổi qua, khiến da thịt trên đùi cô như bị ủi phỏng.
Cũng may taxi đến rất nhanh, Thư Minh Yên lên xe.
Bên trong mở điều hoà lành lạnh mới khiến cô cảm thấy như được sống lại.
Trên đường đi thì nhận được wechat của Mộng Vi: 【 Đại biên kịch Thư tương lai, chúc em thành công! 】
Khớp tay Thư Minh Yên nắm chặt điện thoại, đáy lòng dâng lên một tia lo lắng khó hiểu.
-
Thư Minh Yên ngồi chờ ở đại sảnh khách sạn một lúc, thì Trần Phùng Mẫn mới từ trên đi xuống.
Cô ta mặc một chiếc đầm liền thân màu đen, chân mang giày cao gót, tóc dài xoăn nhẹ, dung mạo xinh đẹp, trông rất giỏi giang và có khí chất.
Thư Minh Yên đứng dậy đi tới chào hỏi, tự giới thiệu.
Trần Phùng Mẫn sửng sốt, cười nói: “Kêu đạo diễn Quách tìm cho tôi một tài xế, sao ông ấy lại tìm đến một mỹ nữ thế này.”
Vì thời tiết nóng bức nên Thư Minh Yên trang điểm rất đơn giản, nhưng càng tôn lên vẻ đoan chính vốn có của cô, đáy mắt trong veo, giữa hai đầu chân mày có vẻ dịu dàng động lòng người.
Giống như người đẹp được dưỡng dục từ non xanh nước biếc ở Giang Nam.
“Cô là diễn viên dưới trướng đạo diễn Quách à?” Trần Phùng Mẫn nhiễm bệnh nghề nghiệp, nhướng mày nhìn Thư Minh Yên: “Tôi có một vai diễn rất hợp với cô, có hứng thú đi casting thử không? Là vai nữ chính!”
Thư Minh Yên chuẩn bị rất nhiều lời dạo đầu, vẫn đang ấp ủ thì đột nhiên bị câu nói của Trần Phùng Mẫn đánh tan.
Cô kinh ngạc hai giây, vội cười giải thích: “Cô Trần, tôi không phải diễn viên.”
“Không phải diễn viên thì sao cô quen được đạo diễn Quách?” Trần Phùng Mẫn còn tưởng đạo diễn Quách đề cử cho cô ta diễn viên mới vào vai nữ chính chứ.
Khuôn mặt này, không làm diễn viên thì tiếc quá.
Thư Minh Yên: “Tôi là học trò của thầy Dương biên kịch của tác phẩm 《 Tranh giành Xuân Thu 》, học chuyên ngành văn học kịch, điện ảnh và truyền hình, sắp lên năm 4.”
“Biên kịch à.” Trần Phùng Mẫn nhìn đồng hồ, thuận miệng hỏi: “Ở trường học đã từng viết kịch bản chưa?”
Không ngờ Trần Phùng Mẫn lại chủ động nhắc tới, Thư Minh Yên kìm nén sự kích động trong lòng, lấy văn kiện đã chuẩn bị sẵn trong túi xách: “Cô Trần, đây là kịch bản tôi viết, nếu cô có thời gian, hy vọng có thể được chỉ giáo.”
Trần Phùng Mẫn không ngờ cô thật sự có, còn mang theo bên người.
Trần Phùng Mẫn không nhận lấy, mà quét mắt nhìn tiêu đề, đọc thầm: “《 Chiêu Bình Truyện 》.”
Thư Minh Yên giới thiệu sơ lược: “Kịch bản lấy bối cảnh những năm cuối Tây Hán, sưu cao thuế nặng sau khi Vương Mãng soán ngôi, kể về một nữ tử tên Trì Chiêu Bình ở huyện Bình Nguyên, không đành lòng khi thấy bá tánh khốn khó, dân chúng nghèo khổ, nên đã lập binh khởi dậy, cứu kẻ lâm nguy, tấn công thành trì, giết chết tham quan, lật đổ chính quyền Vương Mãng, cuối cùng trở thành nữ anh hùng.”
Trần Phùng Mẫn nhướng mày: “Nữ anh hùng Trì Chiêu Bình, kịch bản này rất độc đáo.”
Cuối cùng cô ta cũng đưa tay nhận lấy, mở ra nhìn lướt qua, cười nói: “Xem ra đây là mục đích của đạo diễn Quách kêu cô tới làm tài xế cho tôi?”
Trần Phùng Mẫn lật xem hai trang thì gấp lại, đánh tiếng trước với cô: “Tôi rất nghiêm khắc, hơn nữa gu thẩm mỹ cũng không giống đạo diễn Quách, cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Thư Minh Yên cắn môi dưới, khiêm tốn nói: “Tôi là người mới, còn rất nhiều chỗ thiếu sót, có thể được cô Trần xem qua kịch bản, tôi đã thấy rất thỏa mãn rồi.”
Cô gái trước mặt không kiêu ngạo không nóng vội, thái độ thành khẩn, Trần Phùng Mẫn hài lòng gật đầu: “Được, vậy kịch bản của cô cứ để ở chỗ tôi, qua vài ngày tôi sẽ cho cô câu trả lời thỏa đáng.”
Cô ta đưa chìa khoá xe cho cô: “Đi thôi, xử lý việc chính trước.”
Nơi xã giao của Trần Phùng Mẫn là một câu lạc bộ tư nhân sa hoa ở Đồng Thành.
Hiện tại là giờ cao điểm nên khá tắc đường.
Trần Phùng Mẫn vốn dĩ không phải người kiêu ngạo, trên đường nói chuyện với Thư Minh Yên rất nhiều: “Tiểu Thư, cô đẹp như vậy, lại rất có tài, trong trường chắc hẳn có nhiều người theo đuổi lắm đúng không?”
Thư Minh Yên ngại ngùng cười trả lời: “Cũng không hẳn, đại học P có rất nhiều sinh viên ưu tú, có người đã sớm trở thành nữ minh tinh, còn lợi hại hơn tôi nhiều. Tôi chỉ muốn học tập thật tốt để trở thành biên kịch, mỗi ngày đều trốn trong thư viện, không đáng để mắt tới.”
“Quả thật đại học P có rất nhiều người đẹp, nhưng nhan sắc của cô cũng không kém cạnh gì nữ minh tinh đang hot vừa được ra mắt.” Trần Phùng Mẫn chống cằm nhìn góc nghiêng của Thư Minh Yên: “Tôi có một kịch bản thật sự rất phù hợp với cô, nếu cô muốn làm diễn viên thì nhớ tìm đến tôi. Làm diễn viên không chừng còn tốt hơn làm biên kịch đó.”
“Cô Trần đừng trêu tôi, tôi làm gì biết diễn chứ.”
Trần Phùng Mẫn: “Đừng có mở miệng là một tiếng cô Trần, gọi riết tôi già luôn rồi.”
Thư Minh Yên liếc nhìn cô ta một cái, cười nói: “Cô không già, mọi người đều nói cô là nhà sản xuất xinh đẹp.”
Trần Phùng Mẫn sờ mặt mình, tâm trạng không tồi: “Lời này tôi cũng từng nghe qua, diện mạo của tôi thời đại học cũng được nhiều người theo đuổi lắm đó.”
Nói đến đây, cô ta thở dài: “Nhưng mà, khi đó tôi đã chủ động theo đuổi một nam sinh, nghĩ rằng dáng vẻ mình cũng xinh đẹp, có thể sẽ thành công, ai ngờ lại bị người ta lạnh lùng từ chối.”
Thư Minh Yên: “Vậy chứng minh anh ta không có mắt nhìn.”
Trần Phùng Mẫn ghé mắt ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, buồn bã nói: “Bữa tiệc đêm nay, anh ta cũng tới.”
Thư Minh Yên không phải người thích hóng hớt, chẳng qua việc ăn cơm cùng người từng từ chối mình, chắc là xấu hổ lắm nhỉ?
Cô đang muốn nói gì đó thì Trần Phùng Mẫn đột nhiên nở nụ cười: “Nhiều năm trôi qua, tôi đã kết hôn, rồi sinh con, nhưng anh ta vẫn độc thân, đôi lúc nghĩ lại, tôi cảm thấy trong lòng cũng khá thoải mái.”
Tới nơi, Thư Minh Yên dừng ở bãi đậu xe. Nếu bạn có đọc truyện này ở trang copy xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình có thêm view để có động lực ra chương nhanh hơn nhé.
Trước khi Trần Phùng Mẫn xuống xe, nhìn sang Thư Minh Yên vẫn ngồi ở ghế lái, đưa ra đề nghị: “Cô ngồi đây chờ tôi cũng rất chán, hay là đi cùng tôi đi?”
Thư Minh Yên à một tiếng, nhìn lại quần áo trên người mình: Tóc đuôi ngựa, áo phông đơn giản và chiếc quần đùi jean.
Vì tới làm tài xế nên cô chỉ muốn ăn mặc đơn giản, cũng không trang điểm gì nhiều.
“Chắc không đâu, tôi ngồi đây chờ cô.” Thư Minh Yên nói.
Trần Phùng Mẫn: “Chẳng phải sau này cô muốn làm biên kịch sao, hiếm khi có cơ hội quen biết vài người trong giới này, đi thôi, tôi sẽ giới thiệu cho cô.”
Thư Minh Yên cũng không dám từ chối, cùng vào câu lạc bộ với Trần Phùng Mẫn.
Đến phòng bao riêng, bên trong đã có vài người ngồi.
Nhìn thấy Trần Phùng Mẫn, mọi người đều đứng dậy chào hỏi cô ta.
Trần Phùng Mẫn giới thiệu một chút rồi ngồi xuống cùng Thư Minh Yên.
Liên tục có người tiến vào nhưng vị trí chủ tọa vẫn được bỏ trống.
Trên bàn có vài món salad, còn mọi người trò chuyện kính rượu cho nhau.
Thỉnh thoảng Thư Minh Yên sẽ nhìn về chiếc ghế chủ toạ, đoán rằng đối phương là người có địa vị rất cao.
Không chừng là nhà tư bản nổi tiếng ở Đồng Thành.
“Cô Thư ngồi đây lâu vậy rồi, sao không nói gì thế? Cô chê những đề tài chúng tôi nói không thú vị sao?” Một giọng nói vang lên trên bàn ăn, Thư Minh Yên giương mắt nhìn.
Người đàn ông tầm 40 tuổi, ngồi cạnh ghế chủ toạ, bên cạnh là nữ nghệ sĩ tuyến hai, vừa rồi bọn họ vẫn nói chuyện rất thân mật, không biết tại sao bây giờ lại chú ý đến cô.
Trước đó Trần Phùng Mẫn đã từng giới thiệu qua, ông ta là ông chủ Thái Thạch Mậu của ngành công nghiệp dược phẩm Mậu Thiệp, cũng thường xuyên làm ăn với Mộ Thị, là nhà đầu tư chính cho bộ phim truyền hình sắp tới của Trần Phùng Mẫn.
Trần Phùng Mẫn cười nói: “Tổng giám đốc Thái hiểu lầm rồi, lần đầu tiểu Thư đến nơi thế này, nên có thể vẫn chưa quen. Như vậy đi, kêu cô ấy lấy trà thay rượu, kính tổng giám đốc Thái một ly.”
Thư Minh Yên khó chịu khi bị Thái Thạch Mậu nhìn chằm chằm, đảo mắt nhìn sang nét mặt không vui của Trần Phùng Mẫn, cô im lặng tự rót cho mình một ly trà, đứng dậy tại chỗ.
“Tuổi còn trẻ, chỉ uống trà thôi cũng không