Thư Minh Yên còn nhỏ tuổi nên mọi người trong đoàn gọi cô là Tiểu Thư, đôi khi sẽ thêm hai chữ em gái đằng trước.
Mới đầu Thư Minh Yên cũng không quen, sau đó lại nhận ra mọi người không có ý xấu gì, nên đã đón nhận cách gọi này.
Nhưng đột nhiên bị Mộ Du Trầm hỏi nghiêm túc thế này, Thư Minh Yên lại không biết nên giải thích thế nào, cô quyết định không trả lời, cất điện thoại vào túi.
Nếu là trước kia thì chắc chắn cô sẽ không dám phớt lờ tin nhắn của Mộ Du Trầm như vậy.
Nhưng bây giờ, cô cảm thấy người đàn ông này cũng không đáng sợ lắm.
Trong đoàn phim, Bạch Đường và Văn Hạo đang diễn lại cảnh quay ăn sáng trước đó.
Trạng thái của Bạch Đường đã hoàn toàn được điều chỉnh lại, tương tác với Văn Hạo rất tự nhiên mượt mà.
“Cắt!” Đạo diễn Quách hiếm khi lộ ra vẻ thoải mái, giọng điệu cũng dịu đi: “Cảnh này rất tuyệt, qua!”
Thấy Mộng Vi đã đẩy xe thức ăn đến, ông ấy nói: “Mọi người ăn sáng trước đi, ăn xong thì chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.”
Nhân viên xếp hàng đến nhận bữa sáng, Thư Minh Yên giúp Mộng Vi phân phát cho mọi người.
Một số nhân viên trải bàn ghế ra, vì thời tiết nóng nên họ còn lấy ra mấy cây quạt máy to.
Đạo diễn Quách rất để ý điểm này, ông ấy nói đến giờ ăn thì phải ăn uống tử tế đàng hoàng, không thể ngồi xổm ở đâu đó mà ăn, trông rất thảm thương.
Ngoại trừ phần ăn mà đoàn phim đã chuẩn bị, còn có nhiều đặc sản địa phương trên bàn ăn hôm nay.
Mộng Vi rất ngạc nhiên, nhìn Thư Minh Yên nói: “Xe thức ăn chúng ta vừa đẩy tới đâu có những món này?”
Thư Minh Yên cẩn thận nhớ lại: “Hình như là không có.”
Đạo diễn Quách vừa đi tới, ngồi xuống bên cạnh: “Đoàn phim bên cạnh gửi qua đó, hôm nay là ngày đầu tiên họ bấm máy, nên diễn viên trong đoàn mang theo rất nhiều đặc sản, một số món không thể bảo quản quá lâu dưới cái nóng mùa hè này, nên họ đã chia cho chúng ta một ít.”
Thư Minh Yên đã hiểu rõ.
Đều là người cùng ngành, nên đạo diễn Quách và đạo diễn Lý của Diệu Khởi cũng coi như là người quen, cho dù sâu bên trong họ có mối quan hệ cạnh tranh, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải duy trì vẻ hài hoà.
Mộng Vi đưa bữa sáng cho đạo diễn Quách: “Ngài ghét nhất là mắc nợ ân tình, ngài không định gửi gì lại cho họ sao?”
Nói đến đây đạo diễn Quách lại sầu: “Tháng sau là chúng ta đóng máy rồi, món ngon thứ tốt gì cũng đều chia xong hết rồi, còn món nào để gửi lại họ chứ? Buổi sáng lúc họ gửi qua tôi cũng không muốn nhận, nhưng người của họ vừa mới đặt đồ xuống đã lập tức bỏ chạy, tôi không đuổi theo kịp.”
Mộng Vi nói: “Nếu không thì ngài cũng đừng quá để bụng, đạo diễn Lý gửi những món này chắc chắn không phải muốn gửi cho ngài, mà là gửi cho tổng biên kịch Dương của chúng ta.”
Nói đến đây, Mộng Vi nhìn xung quanh, hỏi Thư Minh Yên: “Cô Dương đâu rồi?”
Thư Minh Yên nói: “Sau khi cô ấy giao việc cho em thì đã quay về trường học rồi.”
Cô ngẫm lại câu nói của Mộng Vi, có chút khó hiểu: “Tại sao đạo diễn Lý lại gửi cho cô Dương?”
Mộng Vi giật mình nhìn cô: “Bạn học Thư Minh Yên, chẳng phải em là học trò cưng của cô Dương sao, cô ấy và đạo diễn Lý là vợ chồng, chuyện này em cũng không biết sao?”
Thư Minh Yên bị nói vậy thì có chút xấu hổ, cô thật sự không biết mà, ở trường cũng chưa từng nghe ai nói.
Cô chỉ nghe nói chồng cũ của cô Dương là một nhiếp ảnh gia, nhưng sau đó đã ly hôn rồi.
Dù sao đây là chuyện đời sống cá nhân của giáo viên, Thư Minh Yên cũng không muốn để tâm quá nhiều.
Đạo diễn Quách lườm Mộng Vi một cái: “Có tin tức nào mà thiếu cô không, Tiểu Thư là học trò ngoan, cô cho rằng ai cũng hóng hớt như cô à.”
Rồi lại giải thích với Thư Minh Yên: “Hai người họ là đôi vợ chồng hờ, hôn nhân khá kín đáo, cô vừa vào ngành này nên không biết cũng chẳng có gì lạ.”
Đạo diễn Quách bỗng nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, đoàn phim chúng ta có rất nhiều trà Liên Tử Tâm, thanh nhiệt giải độc, rất thích hợp để mọi người pha uống vào mùa này. Lát nữa Tiểu Thư lấy một ít đem sang cho đoàn phim của đạo diễn Lý nhé, hẳn là đủ tình nghĩa rồi nhỉ.”
Mộng Vi chớp chớp mắt: “Vì sao ngài lại kêu Tiểu Thư đi mà không phải tôi thế?”
Với những công việc lặt vặt thế này, Mộng Vi luôn là người đầu tiên bị gọi tên.
Đạo diễn Quách: “Cô đã nói đây là đạo diễn Lý muốn gửi cho cô Dương, bây giờ cô Dương không có ở đây, Tiểu Thư là học trò của cô Dương, để cô ấy đi thì mới thấy được sự chân thành và tình nghĩa của tôi chứ. Hơn nữa, lát nữa cô còn việc khác.”
Mộng Vi: “...”
Đạo diễn Quách quay sang hỏi ý kiến của Thư Minh Yên.
Thư Minh Yên ngoan ngoãn gật đầu: “Được, để tôi đi.”
-
Buổi sáng Thư Minh Yên tìm lúc rảnh rỗi, theo lời dặn của đạo diễn Quách, cô đi lấy vài bịch trà Liên Tử Tâm, đựng trong một chiếc túi ưa nhìn, rồi xách qua đoàn phim của đạo diễn Lý bên cạnh.
Buổi lễ khai máy đã kết thúc, vì thời gian gấp rút nên họ đã bắt đầu cảnh quay.
Đạo diễn Lý bị rất nhiều người vây quanh, Thư Minh Yên nhận ra ông ấy có chút quen mắt.
Cẩn thận nhớ kỹ lại, ở bữa tiệc lần trước cô và Trần Phùng Mẫn tham gia, đạo diễn Lý cũng có mặt ở đó.
Khi đó ông ấy ngồi rất gần Mộ Du Trầm.
Thư Minh Yên tìm một khe hở, đi tới giải thích mục đích tới gặp ông ấy, bày tỏ sự cảm ơn chân thành của đạo diễn Quách.
Đạo diễn Lý nghe xong thì cười ha hả nói: “Đạo diễn Quách quá khách sáo rồi, gửi tặng chút đồ ăn mà còn phải đáp lại, muốn tiếp xúc với ông ấy cũng khó thật đấy.”
Rồi lại nhìn túi đồ trong tay Thư Minh Yên, nói: “Như vậy đi, bây giờ tôi hơi bận, cô đem trà vào phòng giúp tôi nhé, lúc về nhớ gửi lời hỏi thăm của tôi đến đạo diễn Quách.”
Ông ấy nói xong thì chỉ về phía phòng nghỉ chuyên dụng của đạo diễn cách đó không xa.
Thư Minh Yên đáp lại một tiếng rồi đi về phía bên kia.
Trợ lý thấy bóng dáng của Thư Minh Yên rời đi, tưởng rằng đạo diễn bận quay phim đến nỗi hồ đồ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đạo diễn Lý, Mộ tổng đang ở trong phòng nghỉ của ngài mà.”
Đạo diễn Lý vẫn rất bình tĩnh: “Tôi biết, sao vậy?”
Trợ lý: “...”
Được được, ngài biết là tốt rồi.
Trợ lý lo lắng cho cô gái nhỏ đến tặng trà.
Tốt nhất là cô ấy nên chạy ra ngoài ngay khi vừa đặt trà xuống, ngàn vạn lần đừng trêu chọc vị tổ tông trong ấy.
Thư Minh Yên hoàn toàn không hiểu ý của người trợ lý đó.
Theo thời gian thì buổi lễ khai máy đã kết thúc từ lâu rồi, hẳn là Mộ Du Trầm cũng đã rời đi, không thể nào gặp mặt anh được.
Nhưng để đề phòng, cô vẫn quyết định đưa đồ thật nhanh rồi tranh thủ chạy về đoàn phim của mình.
Khi sắp đến phòng nghỉ của đạo diễn, cửa mở ra từ trong, một nữ diễn viên mặt mày tái mét chạy ra khỏi phòng.
Nhìn biểu cảm này thì e là cô ta vừa bị ai quở mắng răn đe, hốc mắt đỏ ửng, xấu hổ không thôi.
Thư Minh Yên có chút ấn tượng với cô gái này, nửa năm trước có một vở kịch rối rất nổi tiếng, cô và bạn học trong ký túc xá đều rất thích nó, khoảng thời gian đó ngày nào cũng nhắc đến.
Còn cô gái đó tên gì, thì Thư Minh Yên không nhớ rõ, cô không theo đuổi thần tượng.
Người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, mặt mày tươi tắn xinh đẹp, dáng người cũng rất chuẩn, lúc rơi nước mắt cũng khiến người ta đau lòng.
Cô ta liếc nhìn Thư Minh Yên một cái, rồi vội vàng rời đi.
Trong lòng Thư Minh Yên thầm nghĩ, hay là người này vừa bị đạo diễn Lý quở trách, rồi bị phạt úp mặt vào tường trong phòng?
Không kịp nghĩ nhiều, cô đã đi tới trước cửa phòng nghỉ.
Không biết bên trong còn ai không, Thư Minh Yên lịch sự gõ cửa ba cái.
Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ bên trong: “Cút!”
Ngón tay Thư Minh Yên vẫn còn gập lại đặt trên tấm ván cửa, vừa nghe được giọng nói này thì chợt run lên.
Bên trong thật sự có người.
Giọng này hơi quen tai, hình như là…
Đồng tử Thư Minh Yên phóng to ra, nhanh chóng thu tay lại.
Nhìn túi trà trong tay, đi vào cũng không được mà không vào cũng không được.
Sao Mộ Du Trầm vẫn còn chưa đi.
Thư Minh Yên lại nhớ đến nữ diễn viên đáng thương vừa rồi, rồi nhớ lại giọng điệu lạnh lùng đến cực điểm của Mộ Du Trầm lúc nãy.
Bên trong xảy ra chuyện gì, đã quá rõ ràng.
Cô do dự đứng yên một chỗ, lúc đang không biết làm thế nào thì cửa phòng nghỉ có người mở ra từ bên trong.
Bóng dáng người đàn ông cao lớn xuất hiện ngay cửa, Thư Minh Yên ngửi được mùi hương mát lạnh quen thuộc kia.
Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt âm trầm của anh.
Vốn dĩ Mộ Du Trầm định ra ngoài, không ngờ lại thấy Thư Minh Yên ở cửa, vẻ mặt chợt loé lên tia kinh ngạc: “Vừa rồi là em gõ cửa?”
Thư Minh Yên thật thà gật đầu, rồi vội vàng chỉ vào túi trà trong tay: “Cái này, tôi…”
Lời còn chưa dứt thì có tiếng bước chân truyền tới, Mộ Du Trầm lập tức bắt lấy cổ tay Thư Minh Yên kéo cô vào phòng.
Cửa đóng sầm lại.
Thư Minh Yên tựa lưng lên cửa, cổ tay vẫn cảm nhận được hơi ấm từ tay anh, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở của anh phả lên trán cô, vừa ấm áp lại vừa ngứa ngáy.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, Thư Minh Yên bất giác không dám thở mạnh.
Sau đó cửa phòng bên cạnh được mở ra, người đó vào trong lấy đồ rồi nhanh chóng đóng cửa lại rời đi.
Tiếng bước chân