Bị anh nhìn chằm chằm, Thư Minh Yên nuốt nước miếng, đôi mắt trong veo chứa đầy sự vô tội.
Im lặng hai giây, cô mới chậm rãi mở miệng, nhỏ giọng yếu ớt nói: “Chú, chú nhỏ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chuyện gì?”
Giọng điệu của người đàn ông lạnh nhạt, trong mắt lộ rõ vẻ uy nghiêm, trong lòng Thư Minh Yên vô cùng sợ hãi.
Mộ Du Trầm cũng là người của Mộ gia, Mộ Tri Diễn là cháu ruột của anh, còn cô mới là người ngoài.
Rốt cuộc phải nói thế nào, mới có thể khiến Mộ Du Trầm đứng về phía mình đây?
Thư Minh Yên rũ mắt, bỗng có một ý nghĩ xẹt qua trong đầu.
Do dự một lát, cô mới lên tiếng sửa lại xưng hô: “Mộ tổng.”
Mộ Du Trầm: “?”
“Mộ tổng, tôi không muốn gả cho Mộ Tri Diễn, tôi…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư Minh Yên nắm chặt góc áo, nâng đôi mắt ngấn nước, dốc hết can đảm nói: “Tôi gả cho anh được không?”
Giờ này hầu hết người làm đều đã tan ca, ông cụ không tiện đi đứng nên vẫn đang ở tầng 1, trên tầng 2 bỗng im ắng lạ thường.
Thư Minh Yên nghe được âm vang từ câu nói của chính mình, khiến tim cô nhảy dựng.
Mộ Du Trầm cũng khá sững sờ, trên mặt loé lên chút kinh ngạc rồi lập tức biến mất, anh nghi ngờ chính mình nghe lầm.
“Hửm?” Anh khẽ cau mày, nhìn khuôn mặt dịu dàng trầm tĩnh trước mắt, hầu kết khẽ chuyển động, lúc này đôi đồng tử xẹt qua tia âm u: “Không nghe rõ, nói lại lần nữa xem.”
Móng tay của Thư Minh Yên được tỉa gọn gàng báu chặt lấy góc áo, hai mép móng có chút tái nhợt.
Môi cô mím thành một đường thẳng, không đoán ra được tâm tư của Mộ Du Trầm khiến cô cảm thấy lo sợ và bất an.
Cô đã sợ Mộ Du Trầm rất nhiều năm rồi, cô biết hành động đêm nay của mình đã vượt quá giới hạn, thế nhưng cô không thể nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn.
Mộ Tri Diễn là một tên vô lại, một khi đã mơ tưởng đến cô thì cô sẽ rất khó giữ khoảng cách với anh ta.
Cho dù Mộ Du Trầm đồng ý ra mặt làm chủ cho cô, huỷ bỏ hôn ước của cô và Mộ Tri Diễn, thì cũng chỉ an ổn trong một thời gian nhất định thôi.
Sau này cô và Mộ Tri Diễn thường xuyên gặp nhau, lỡ như anh ta quấy rầy cô thì sao? Đến lúc đó xảy ra chuyện gì, dựa theo tính cách của Hàng Lệ Cầm, bà ta sẽ trách móc cô vì đã câu dẫn con trai bảo bối của bà ta.
Cho nên việc huỷ bỏ hôn ước cũng không phải biện pháp an toàn tuyệt đối.
Nếu cô muốn hoàn toàn thoát khỏi cả nhà Mộ Tri Diễn và Hàng Lệ Cầm kia, thì việc kéo thêm quan hệ với Mộ Du Trầm chính là cách tốt nhất.
Nếu có thể gả cho Mộ Du Trầm thì sau này cô sẽ trở thành thím nhỏ của Mộ Tri Diễn, chắc chắn đối phương sẽ không dám tiếp tục dây dưa với cô.
Hơn nữa bình thường Mộ Du Trầm rất coi trọng sự nghiệp, bận rộn tới mức chân không chạm đất, quanh năm suốt tháng chỉ về nhà được vài lần, sau khi kết hôn cô và Mộ Du Trầm cũng không cần ngày đêm gặp mặt nhau, cô cứ tiếp tục sống những ngày tháng tự do tự tại của mình, nghĩ thế nào cũng đều rất lời.
Thế nhưng lợi dụng Mộ Du Trầm để thoát khỏi Mộ Tri Diễn, đối với anh thì không có lợi lộc nào, dựa vào cái gì anh sẽ đồng ý cưới cô chứ?
Thư Minh Yên vẫn không lên tiếng, có lẽ Mộ Du Trầm không còn kiên nhẫn đợi tiếp, khớp ngón tay thon dài dừng trên tay nắm cửa, mở cửa phòng ngủ: “Nếu không có việc gì thì trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh cất bước vào trong, định thuận tay đóng cửa.
thy cũng đành liều một phen, vươn tay chặn cửa lại: “Tôi nói, anh có đồng ý cưới tôi không?”
Hai người cách nhau một cánh cửa khép hờ, vì kích động và xấu hổ nên hai má Thư Minh Yên trở nên đỏ ửng dưới ánh đèn nhàn nhạt, giọng cô yếu ớt lại bất lực: “Tôi, tôi sẽ ngoan mà.”
Xung quanh yên tĩnh, ngay cả một tiếng gió cũng không có.
Mộ Du Trầm không nói gì, anh bỗng xoay người đi vào trong, biến mất sau cánh cửa.
Thư Minh Yên một mình đứng bên ngoài, lòng ngực khó chịu, tận sâu bên trong dấy lên một tia tự giễu.
Chắc đêm nay cô đã quá kích động, vậy nên mới đưa ra yêu cầu vô lý đó với Mộ Du Trầm.
Sau khi bình tĩnh lại, Thư Minh Yên nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, muộn màng cảm thấy có chút mất mặt.
Chẳng qua cứ coi như cô đã thử qua cách này, cũng không có gì đáng tiếc.
Thư Minh Yên thở dài một hơi, xoay người chuẩn bị rời đi.
Vừa mới cất bước, bên trong bỗng truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Còn đứng bên ngoài làm gì, vào đây.”
Tim Thư Minh Yên đập thình thịch, cẩn thận nghĩ lại, quả thật là giọng của Mộ Du Trầm, không phải ảo giác.
Anh kêu cô vào trong, có phải chứng minh rằng chuyện này vẫn có thể nói tiếp không?
Thư Minh Yên không còn tâm tư suy nghĩ chuyện khác nữa, hai chân một trước một sau đi vào trong.
Mộ Du Trầm: “Đóng cửa lại.”
Thư Minh Yên nghe lời làm theo.
Khi cửa vừa đóng lại, sự khẩn trương khó hiểu trong lòng cô khiến ngón chân cũng co quắp lại.
Mộ Du Trầm tiện tay cởi chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi ra, đứng dậy đi rót một ly nước.
Quay đầu nhìn thấy Thư Minh Yên vẫn đang đứng thẳng tắp ở cửa, anh hất nhẹ cằm, ra hiệu về phía sô pha bên cạnh: “Ngồi đi.”
Thư Minh Yên chậm rãi đi tới, ngồi xuống sô pha.
Đây là lần đầu tiên cô vào phòng ngủ của Mộ Du Trầm khi đã trưởng thành, cô cũng không dám nhìn loạn, mãi đến khi Mộ Du Trầm đặt ly nước kia vào lòng bàn tay cô, Thư Minh Yên mới vô thức ngẩng đầu.
Đối diện với ánh mắt thâm sâu kia, mặt cô lập tức đỏ bừng, bật dậy nói: “Cảm ơn chú nhỏ.”
Mộ Du Trầm ngồi xuống chiếc sô pha đơn bên cạnh, hai chân thon dài bắt chéo tự nhiên: “Hôm nay lúc ra khỏi sân bay, ta thấy con đứng một mình bên ven đường, cãi nhau với Tri Diễn sao?”
Thư Minh Yên cầm ly nước ngồi xuống, cúi đầu thừa nhận.
Mộ Du Trầm nói: “Bên ngoài Mộ Tri Diễn là người thế nào, có thể ông cụ không rõ nhưng những người khác trong Mộ gia đều biết rõ.”
Anh liếc mắt nhìn Thư Minh Yên một cái: “Lúc trước khi nói đến hôn sự của hai đứa, con không hề phản đối, ta còn tưởng rằng con thật sự thích nó.”
Chuyện tới bây giờ, cô cũng tìm đến Mộ Du Trầm rồi nên chẳng có gì phải giấu diếm: “Tôi và anh ta không có tình cảm gì cả, anh ta nói sau này khi chúng tôi kết hôn thì hai bên sẽ không can thiệp đến cuộc sống của nhau, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, tôi cũng không dám làm trái ý ông nội nên mới đồng ý.”
Mộ Du Trầm nhíu mày: “Vậy bây giờ thì sao, nó đổi ý nên con mới cảm thấy những suy nghĩ trước đó của mình quá nực cười à?”
Thư Minh Yên biết bản thân phạm sai lầm, cô cúi thấp đầu như một con chim cút. Nếu bạn có đọc truyện này ở trang copy xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình có thêm view để có động lực ra chương nhanh hơn nhé.
Mộ Du Trầm tựa vào lưng ghế, giọng điệu lạnh nhạt: “Đêm nay đến tìm ta, là muốn ta đồng ý cưới con, đồng thời trở thành một cặp vợ chồng có tiếng nhưng không có miếng đúng không?”
“Không phải.” Thư Minh Yên hoảng hốt buông ly nước: “Không phải đâu chú nhỏ, con không có ý đó.”
Vậy là ý gì?”
Thư Minh Yên đỏ mặt, giọng nhỏ tới mức không thể nghe rõ: “Có tiếng có miếng… cũng được.”
“Có tiếng có miếng…” giọng Mộ Du Trầm rõ ràng, thong thả lặp lại câu nói của cô: “Cũng được?”
Ánh mắt sâu xa dừng trên người cô, Thư Minh Yên cũng vô thức cúi đầu thấp hơn.
Lúc này đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Mộ Du Trầm reo lên, anh đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất bên cạnh.
Sau khi bắt máy, giọng thư ký Khâu truyền đến: “Tổng giám đốc Mộ, tài liệu buổi hội nghị sáng mai, tôi đã gửi vào mail cho ngài rồi.”
“Tôi biết rồi.” Anh nhàn nhạt trả lời rồi cúp máy.
Ngọn đèn trong phòng rọi lên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, Mộ Du Trầm ghé mắt nhìn cô gái ngồi cách đó không xa.
“Con lại đây.” Anh nói.
Thư Minh Yên ngoan ngoãn đi tới trước, đứng cách Mộ Du Trầm một khoảng không xa cũng không gần.
Bỗng nhiên, Mộ Du Trầm từng bước tiến tới.
Khoảng cách bị kéo gần, hai mũi dép như sắp