Khương Mục nhanh chóng lấy lại quyền chủ động, một chút kỹ thuật hôn đáng thương này của Tạ Nhiên không đáng được nhắc tới ở trước mặt hắn, hắn một tay ôm lấy eo của Tạ Nhiên, ấn cậu lên tường rồi hôn, chân dài chen vào giữa hai chân của Tạ Nhiên, cọ xát phần đùi mịn màng bên trong quần cậu.
Tạ Nhiên khẽ hừ vài tiếng, áo ngủ tơ lụa màu xanh lục tuột xuống khỏi đầu vai, lộ ra vòng eo và bờ lưng xinh đẹp, cậu nâng lên tay bám lấy cổ Khương Mục, ngửa đầu lên đáp lại nụ hôn của Khương Mục, hầu kết nho nhỏ chuyển động lên xuống, có nước bọt trong suốt không kịp nuốt và cả chỉ bạc ái muội chảy xuống từ khóe miệng.
“Em lại chuẩn bị chạy trốn sao?” Khương Mục thấp giọng hỏi cậu, nghe không ra là vui hay buồn, cúi đầu chậm rãi hôn cổ cậu.
Không trách Khương Mục nghĩ nhiều, lần trước Tạ Nhiên vừa chủ động một chút, ngày hôm sau đã trộm chạy ra ngoài. Tuy rằng nhanh chóng bị Khương Mục ôm trở về từ khách sạn, nhưng vẫn khiến Khương Mục có phần đề phòng.
Tạ Nhiên mở to đôi mắt mê mang nhìn Khương Mục, hương bạc hà dễ ngửi trên người Khương Mục nhạt hơn ban ngày một chút, cậu lại giống như một con nghiện, không nhịn được hít vào thật sâu, bổ khuyết phần bất an trong nội tâm.
Cậu giơ tay kéo mái tóc dài của Khương Mục, mượt mà giống như gấm vóc đen, mái tóc này là Khương Mục nuôi vì cậu, đẹp hơn phần lớn các cô gái khác, xứng với gương mặt lạnh lùng diễm lệ đến nguy hiểm kia của Khương Mục, chỉ cần một cái liếc mắt đã đủ để khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.
Tạ Nhiên nghĩ tới một người như vậy, rõ ràng giơ tay là sẽ có vô số người dán lên, thế mà lại lén lút yêu mình nhiều năm, trong lòng lập tức cảm thấy ngọt ngào đan xen chút gì đó chua xót.
Cậu yêu thầm Khương Mục hai năm, cô độc canh giữ bí mật này, nỗ lực làm một đứa em trai tri kỷ của Khương Mục.
Cậu đã từng cho rằng cả đời này đều sẽ không được đáp lại. Chuyên trang đọc truyện ~ trùmtr uyện. C O M ~
Nhưng trời cao lại rủ lòng thương với cậu,