“Anh trai tớ?” Tạ Nhiên nghe vậy sửng sốt, theo bản năng cúi đầu nhìn nhìn ngón tay của mình, “Cậu chắc chắn không phải là một chiếc, mà là một đôi hả?”
“Chắc chắn là đôi nhẫn.” Triệu Trầm Ngôn tấm tắc hai tiếng, “Tạ Tiểu Nhiên, anh trai cậu tính âm thầm tìm chị dâu cho cậu à? Lại còn là nam?”
“Sao cậu lại biết được tin này?”
Triệu Trầm Ngôn nghe vậy sờ sờ mũi, “Nghe lén á, bạn trai của LU ở trong đoàn phim của bọn tớ. Hai người bọn họ dùng tiếng Pháp nói chuyện điện thoại, có lẽ là cho rằng phần lớn người ở đó nghe không hiểu, cho nên không giảm âm lượng xuống… mà còn tớ thì đang ngủ trong phòng nghỉ kia nha.”
Lúc ấy hắn thật sự đang ngủ, sau khi bị đánh thức thì mơ màng một lát, xong lập tức chui ra ngoài, doạ sợ cậu bạn trai nhỏ của LU.
Nhưng tuy rằng hắn đã rời khỏi đó rất nhanh, nhưng tên của Khương Mục lại không lọt khỏi được cái tai của hắn.
Bạn trai nhỏ của LU đang an ủi đối tượng bị vị khác “rùa lông”* kia làm cho sắp nổi điên của mình.
(*) Nói đầy đủ ra là con rùa đen thân mọc lông, chỉ những người hay xoi mói, quá chú trọng tiểu tiết trong sinh hoạt hàng ngày.
Triệu Trầm Ngôn cũng cảm thấy nghe lén không được tốt lắm, “Nếu là người khác thì tớ còn lâu mới để ý tới, nhưng mà vì nghe thấy tên của anh trai cậu, nên tôi mới gọi điện để kể cho cậu đó. Tạ Tiểu Nhiên, anh trai cậu rốt cuộc đã đính ước với vị thần tiên nào vậy, sao một chút động tĩnh cũng không có thế, cậu có từng gặp người chị dâu kia của cậu không?”
Tạ Nhiên, “…” Nếu bạn đọc được dòng này, mong bạn hãy đọc truyện bên chính chủ, đừng đọc ở mấy trang ăn cắp.
— Không chỉ từng gặp thôi đâu, mà ngày nào cũng được nhìn thấy cơ.
Tạ Nhiên lại mở hộp đựng trân châu phỉ thúy ra, dưới ánh mặt trời chuỗi vòng này xanh biếc tựa như một hồ nước ở sâu trong rừng rậm, ngón tay thon dài trắng nõn của Tạ Nhiên nâng chuỗi vòng lên, nhịn không được nở nụ cười.
Triệu Trầm Ngôn còn muốn tám nhảm tiếp, nhưng Tạ Nhiên lại không muốn nói nhiều về Khương Mục với hắn, “Anh trai tớ không có người yêu nào hết, đôi nhẫn kia có thể là đặt thay cho bạn của ảnh. Không phải hiện tại Triệu ảnh đế cậu đang bị nhốt trên sa mạc để đóng phim sao, chuyên nghiệp chút đi, bớt hóng chuyện lại.”
Triệu Trầm Ngôn, “Tớ…”
“Hỏi nữa tớ sẽ báo cáo với người đại diện của cậu là cậu đã ăn vụng bánh tart trứng đấy.”
Tạ Nhiên cảm thấy thoả mãn cúp điện thoại, để lại Triệu Trầm Ngôn tiêu điều xác xơ với chiếc điện thoại đang “tút tút tút”.
Cậu vốn đang chuẩn bị tới cửa hàng dương cầm xem một chút, nhưng giờ thì lại quay thẳng đầu xe trở về nhà.
Cậu cẩn thận đặt vòng trân châu phỉ thúy trong ngăn tủ nhỏ của mình, còn ở ngây thơ viết thêm tấm card đặt trên đó, ghi “không được nhìn lén”.
Ngay sau đó lại nở nụ cười tựa như con sóc chuột nhỏ.
Cậu không nhịn được vươn ngón tay ra quan sát, ngón tay của cậu nhỏ hơn tay Khương Mục một cỡ, nghĩ thử nếu cậu đeo nhẫn cùng kiểu dáng với Khương Mục, không biết sẽ là cảnh tượng gì.
Có lẽ cái nhẫn này cậu vĩnh viễn cũng không thể khoe ra ở trước mặt người ngoài, vĩnh viễn cũng không thể quang minh chính đại đeo nhẫn rồi đan xen mười ngón tay với Khương Mục, nhưng chỉ cần nghĩ đến ý nghĩa của cái nhẫn này, cậu đã cảm thấy Khương Mục chính là tình nhân tri kỷ nhất trên đời rồi.
–Ăn cắp hãm lòn x1, ủng hộ ăn cắp hãm lòn gấp đôi, vì thế chúng ta không nên hãm lòn, ghé wp chính chủ rồi đọc truyện nha.
Nhưng chút vui sướng này của Tạ Nhiên không thể duy trì được lâu, cậu lấy vòng trân châu về chưa được mấy ngày, đã tới ngày giỗ của vợ chồng Khương gia.
Cứ vào ngày này hàng năm, Khương Mục đều mang theo lan hồ điệp trồng trong nhà kính, và cả Tạ Nhiên, cùng đi tảo mộ cho ba mẹ ruột.
Nhưng năm nay Tạ Nhiên lại có phần không dám đi, ngày trước cậu một lòng kính trọng vợ chồng Khương gia, tuy rằng bọn họ qua đời quá sớm, Tạ Nhiên cũng không có quá nhiều ký ức, nhưng tưởng tượng đến bọn họ sinh ra một Khương Mục tốt như vậy, cậu lại thấy cảm kích từ đáy lòng.
Hàng năm theo Khương Mục đi bái tế, cậu đều sẽ nghiêm túc thề trong lòng với vợ chồng Khương gia, cậu sẽ luôn coi Khương Mục là người nhà, vẫn luôn làm bạn với hắn.
Nhưng hiện tại, cậu nghe thấy chân tướng qua đời của vợ chồng Khương gia, chỉ rải rác mấy câu, nhưng lại giống như một cây kim ghim ở trong lòng, áy náy tựa như thủy triều trào lên, khiến cho cậu cảm thấy không có mặt mũi nào đối mặt