Trong nháy mắt đó, Tạ Nhiên cực kỳ hoài nghi không biết mấy câu nói đó có phải là thật hay không, bởi vì nghe chẳng giống giọng điệu của Khương Mục chút nào.
Khương Mục trong ấn tượng của cậu luôn bình tĩnh thong dong đến mức lạnh nhạt, chỉ có một chút dịu dàng đều dành cho cậu vào mười mấy năm trước rồi, sao có thể dùng giọng điệu gần như tủi thân viết một câu “Em ấy không thích mình” lên trên sách như vậy được chứ.
Tựa như có cả một bụng chua xót, không thể nói thành lời.
Nhưng đây quả thật là chữ của Khương Mục, cũng phòng sách ngày trước của Khương Mục.Nếu bạn đọc được dòng này, mong bạn hãy đọc truyện bên chính chủ, đừng đọc ở mấy trang ăn cắp.
Tạ Nhiên phát hiện mình có một chút ghen tỵ vi diệu chẳng thể ức chế, trào lên từ đáy lòng, ngâm trái tim của cậu đến bủn rủn.
Tạ Nhiên nhìn chăm chú mấy dòng chữ này, không phải mới ghi.
Cậu lại lục lọi trên kệ sách, bản thân mình cũng không biết vì sao lại muốn tìm xem còn có dấu vết khác hay không
Cậu âm thầm giễu cợt chính mình, phòng sách này có nhiều sách đến mức không thể nào đếm hết được, quyết tâm lật cũng không biết phải lật đến bao lâu.
Huống chi, tìm được rồi thì có ý nghĩa gì.
Nhưng không nghĩ tới, cậu lại tìm ra được thật.
Là một quyển sách chuyên ngành rất hiếm thấy, không cùng một kệ với cuốn tiểu thuyết nước ngoài ban nãy. Tạ Nhiên sẽ chú ý tới, là bởi vì trên gáy sách vàng nhạt của quyển sách này, viết ba chữ rất nắn nót — tặng Khương Mục.
Tạ Nhiên vừa mới lấy xuống, một tấm ảnh rớt ra từ bên trong, trùng hợp rơi vào tay Tạ Nhiên tựa như muốn để cậu nhìn cho kỹ.
Trên bức ảnh kia là hai thanh niên đứng sát nhau, vừa mới thoát khỏi nét trẻ con, đều mang theo dung mạo thanh tú trắng nõn, một người cao, một người hơi thấp.
Người cao hơn không cười, nhưng khuôn mặt vẫn khá là nhu hòa, còn người thấp hơn lại tùy ý hơn nhiều, tóc màu đay dưới ánh mặt trời gần như chuyển sang màu vàng, tươi cười rực rỡ, cầm tay của người cao hơn, thân mật dựa gần nhau.
Người cao hơn không cần phải nói, chính là Khương Mục.
Còn người thấp hơn, Tạ Nhiên chỉ gặp qua hai lần, là một người bạn của Khương Mục, từng tới nhà làm khách. Tên là Lục Phàn.
Tạ Nhiên nhìn bức ảnh này hồi lâu, lật nó qua, thấy sau lưng tấm ảnh, vẫn là dòng chữ nắn nót kia, viết ——
“Chờ tôi trở lại, chúng ta còn có khả năng không?”
Ảnh này chụp vào mùa hè ba năm trước.
Tới đây, mấy lời trên cuốn tiểu thuyết kia lập tức được giải thích.
Tạ Nhiên nắm tấm ảnh thật chặt, móng tay bởi vì dùng sức, có chút trắng bệch.
Cậu nhớ lại, vào mùa hè năm nào đó, Khương Mục quả thật cực kỳ dễ giận, vào lúc đó Khương Mục thường xuyên ra ngoài, Tạ Nhiên từng định bám dính lấy hắn, nhưng lại không tìm thấy người.
Có đôi khi chờ đến đêm khuya, Khương Mục thật vất vả mới trở lại, Tạ Nhiên lấp tức trông mong dán lên, Khương Mục lại chỉ có lệ vài câu đuổi cậu về ngủ, có khi thấy Tạ Nhiên không chịu nghe lời, Khương Mục suýt chút nữa là phát hoả với cậu.
Nghĩ lại có lẽ bởi vì trong khoảng thời gian đó, người tên Lục Phàn này xuất ngoại.
Còn một khả năng tệ hơn nữa, có thể là chuyện giữa bọn họ bị phát hiện, Lục Phàn mới không thể không xuất ngoại.
Tạ Nhiên nhìn tấm ảnh trong tay, trên ảnh là hai thanh niên, tuổi trẻ giống nhau, tuấn mỹ như nhau. Chỉ đứng chung một chỗ, đã khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Cậu nhìn chằm chằm vào nụ cười cùng với đôi môi của Lục Phàn, không thể không thừa nhận anh ta trông quả thật rất ngọt, giống một quả táo căng tròn chín mọng, dụ hoặc người hái.
Khó trách có thể khiến một người như Khương Mục cũng phải viết lời âu yếm ấu trĩ xuống.
Tạ Nhiên đứng giữa kệ sách hồi lâu, nếu là ngày trước, nếu cậu vẫn là đứa em trai yêu quý của Khương Mục, là tiểu thiếu gia tôn quý của Tạ gia, có lẽ cậu đã chẳng màng gì hết, chạy tới quấy nhiễu Khương Mục, nói mình thích hắn.
Thật ra khi Khương Mục đột nhiên trở nên hung ác với cậu, kéo cậu lên giường, tuy rằng cậu tủi nhục khó chịu, nhưng vẫn từng có một chút vọng tưởng phi thực tế trong lòng, có lẽ nào Khương Mục… cũng có một chút thích cậu?
Nhưng chút vọng tưởng này, theo chân tướng cái chết của ba mẹ Khương Mục vào ngày nghe lén đó, bị đập nát không còn một mảnh.
Khương Mục không thích cậu, hắn hận cậu.
Hận mình coi con của kẻ liên luỵ tới ba mẹ mình như em trai ruột, cưng chiều tận mười mấy năm.
Tạ Nhiên đặt bức ảnh và cả quyển sách về trên giá sách, cất cả cuốn tiểu thuyết nước ngoài kỳ quặc kia nữa.
Nhưng khi nhét cuốn tiểu thuyết kia về chỗ cũ, Tạ Nhiên nhìn lướt qua phần tóm tắt, phát hiện bộ truyện này không ngờ lại viết về câu chuyện tình yêu