Tiểu nhị từ dưới bàn thò đầu ra, hướng về y "Xuỵt" một tiếng, lại không nghĩ rằng Lộ Tiểu Thiền giống như người không liên quan, uống rượu, ăn thịt bò hầm. Mà nam nhân bên cạnh y dáng dấp thư sinh trẻ tuổi, cũng vô cùng bình tĩnh.
Vừa lúc đó, cửa tửu quán bỗng nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn, chấn động đến mức tất cả mọi người đều giật mình co rúm.
Đó là tiếng đồ đao chém ở trên cửa.
"Nhâm nhị nương... Nhâm nhị nương...."
Thanh âm kia rất trầm thấp, giống như tiếng rít lọt ra từ khe hở, sắp chết nhưng không chết, rồi lại mang theo dày đặc chấp nhất cùng sát ý.
Tất cả mọi người nhìn về phía Nhâm nhị nương, mang theo ánh mắt khiển trách, tựa hồ muốn nói "Chính là ngươi rước lấy tên điên Vương Đại Dũng".
Ngoại trừ Nhâm nhị nương, còn có một nam nhân khác một đường mò mẫm, bò vào phía dưới bàn chưởng quầy.
"Ngươi đến đây làm gì! Đây là vị trí của ta!" Chưởng quầy nhỏ giọng quát.
"Cho ta trốn một chút!"
Lộ Tiểu Thiền nghiêng mặt sang, bỗng nhiên nhớ ra: "A! Ngươi là thân mật của Nhâm nhị nương!"
"Nói bậy! Ta không phải!" Nam nhân phủ nhận như chém đinh chặt sắt.
Chưởng quầy cùng hắn xoay qua đánh nhau ngay dưới bàn.
"Nguyên lai Vương Đại Dũng tới tìm ngươi cùng Nhâm nhị nương! Ngươi cút ra ngoài cho ta!"
"Căn bản không phải!"
Hai người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng chưởng quầy bị đẩy ra ngoài, còn đụng ngã một chậu cá.
Đúng lúc này, cửa tửu quán bị bổ ra, đồ đao của Vương Đại Dũng đâm tới.
Một vị nữ khách mang theo đứa nhỏ, đứa nhỏ gào khóc lên, nữ khách lập tức bưng kín miệng của nó.
Sau đó, là tiếng cửa gỗ nứt ra, Vương Đại Dũng một chân giẫm vào.
Vai Lộ Tiểu Thiền cũng run lên.
Thư Vô Khích ở đối diện không nhanh không chậm đứng dậy, tựa như chẳng có chuyện gì phát sinh, ngồi xuống bên cạnh Lộ Tiểu Thiền.
Sắc mặt hắn thong dong, thậm chí mang theo một tia điềm đạm, tay nhấc vò rượu, rót một chén cho Lộ Tiểu Thiền.
"Đem những thứ ngươi muốn ăn, muốn uống đều ăn uống cho xong, rồi chúng ta trở về nghỉ ngơi."
"Còn ăn? Lúc này không phải nên chạy sao?" Lộ Tiểu Thiền gãi đầu.
"Tại sao phải chạy? Ngươi không có dùng kế sách thâm độc để hại hắn, hắn không phải tới tìm ngươi." Thư Vô Khích trả lời.
"Hả?"
"Đồ ăn sắp nguội."
Thư Vô Khích tay trái giữ ống tay áo bên phải, đem vài miếng thịt bò non mềm nhất trong mâm gắp lên, bỏ vào trong chén Lộ Tiểu Thiền.
Lại "Rầm" một tiếng, Vương Đại Dũng đã xông tới.
Nước bọt trong miệng hắn thuận theo khóe miệng tí tách rơi xuống.
Mới đi đến cái bàn thứ nhất, đồ đao của hắn liền rơi xuống, bàn gỗ cứ như vậy bị chém thành hai nửa, người trốn phía dưới lập tức lăn ra.
"Nhâm nhị nương ở nơi đó —— ở nơi đó —— "
Vương Đại Dũng phát ra một tiếng nghẹn ngào giống như thanh âm, ngây ngốc mà quay đầu đi, sau đó từng bước từng bước hướng về phía trước.
Đám khách nhân phía sau hắn lập tức bò ra, xông thẳng ra ngoài từ cánh cửa rách nát của tửu quán.
Vương Đại Dũng loạng choạng, nhưng đồ đao trong tay lại nắm vô cùng chặt.
Lộ Tiểu Thiền không nhìn thấy, nhưng lại ngửi thấy mùi vị trên người Vương Đại Dũng.
Mùi vị hư thối đó khiến người buồn nôn, có mấy phần tương tự với khí vị của Tà linh "Nhĩ Thương" trước kia cắn y, nhưng so với "Nhĩ Thương" càng thêm khó ngửi.
"Ta không muốn ăn..." Lộ Tiểu Thiền nhỏ giọng nói.
"Vậy chúng ta quay về khách sạn nghỉ ngơi."
Cánh tay Thư Vô Khích vòng qua sau lưng Lộ Tiểu Thiền, ngón tay cách không hướng lên trên khẽ nhấc, cửa sổ bên cạnh Lộ Tiểu Thiền liền mở ra.
Gió đêm trong nháy mắt ùa vào, không khí vẩn đục bên trong tửu quán bị thổi tan.
Thư Vô Khích bay qua cửa sổ, thân hình hắn thon dài, một cái xoay người liền dễ dàng rơi xuống đất, sau đó kêu lên: "Tiểu Thiền."
Rõ ràng chuyện nhảy cửa sổ đối với một người mù mà nói, là hết sức bất tiện, nhưng Lộ Tiểu Thiền lại tín nhiệm Thư Vô Khích một cách khó giải thích.
Y nằm nhoài trên bệ cửa sổ, vươn mình một cái liền ngã ngồi xuống, sau đó phát hiện mình ngồi lên trên cành trúc Thư Vô Khích duỗi tới.
"Xuống dưới." Thư Vô Khích nhẹ giọng nói.
Lộ Tiểu Thiền nhẹ nhàng nhảy một cái, phát hiện hai chân của mình cách mặt đất chỉ vài tấc mà thôi.
"Đi thôi."
Lộ Tiểu Thiền cầm cành trúc Thư Vô Khích đưa tới, hai người cứ như vậy rời khỏi tửu quán.
Vừa đi, Lộ Tiểu Thiền không nhịn được quay người hỏi: "Những người kia sẽ không... sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
"Bọn họ, cùng chúng ta có quan hệ gì đâu?" Thư Vô Khích nhàn nhạt hỏi.
"Ta là lo lắng cho tiểu nhị. Ân tình một bữa cơm, không thể quên. Càng không cần nói, hắn cho ta không chỉ một bữa cơm."
"Hắn đã nhảy ra từ cửa sổ." Thư Vô Khích trả lời.
"Ồ." Lộ Tiểu Thiền lúc này mới thở ra một hơi.
Từ xa, Lộ Tiểu Thiền có thể nghe thấy tiếng đao chém điên cuồng của Vương Đại Dũng.
Nhâm nhị nương thấy tiểu nhị mở cửa sổ đào tẩu, cũng đứng dậy hướng về phía cửa sổ chạy đi.
Nhưng còn chưa chạy được hai bước, Vương Đại Dũng đã đuổi tới, một đao bổ xuống, thiếu chút nữa bổ trúng bả vai của nàng.
Nhâm nhị nương ngã rầm xuống mặt đất, xoay người liền nhìn thấy Vương Đại Dũng bước tới trước mặt nàng.
Đồ đao trong tay hiện ra ánh sáng sắc lạnh, mặt mày tái nhợt, thần sắc dữ tợn, đôi mắt vô thần cố tình trợn lên như chuông đồng, giống như muốn bạo liệt.
Nhâm nhị nương vừa lui về phía sau, vừa khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
"Đại Dũng! Đại Dũng ngươi hãy nghe ta nói, không phải ta hạ độc hại ngươi! Là hắn! Là Hồ Đồ mơ ước sắc đẹp của ta! Vẫn luôn có ý đồ xấu với ta! Ta không theo hắn, hắn liền hạ độc vào trong canh ta nấu cho ngươi!"
Lúc này, Hồ Đồ đang núp ở dưới bàn, cả người run cầm cập!
Trong lòng hắn hận a, chưa từng thấy qua nữ nhân không biết liêm sỉ như vậy!
Hắn muốn đem miệng của nữ nhân kia xé ra, nhưng sợ một chút động tĩnh liền dẫn Vương Đại Dũng lại đây.
Đến lúc này chưởng quầy xem như đã hiểu rõ, thì ra Nhâm nhị nương cùng thân mật của mình độc hại Vương Đại Dũng, Vương Đại Dũng tìm tới trả thù!
Khó trách ngày hôm nay không nhìn thấy Vương Đại Dũng bày sạp!
Chờ chút, tên này sùi bọt mép khắp miệng, sao còn sức lực mang theo đồ đao đi ra ngoài trả thù?
Chưởng quầy cúi đầu, ánh trăng yếu ớt trước cửa sổ lọt vào, tạo thành một mảng lớn bóng tối trên mặt đất.
Bóng tối kia lại giống như hàm răng sắc nhọn của quái vật, từng chút từng chút một lan tràn về phía Hồ Đồ và Nhâm nhị nương.
Mà khởi nguồn
của bóng tối kia, chính là Vương Đại Dũng.
Chưởng quầy bỗng nhiên phản ứng, chạy ra khỏi tửu quán.
Một bên lao nhanh, một bên lớn tiếng kêu cứu: "Người đâu mau tới đây! Tiên quân ở nơi nào? Tiên quân ở nơi nào a! Vương Đại Dũng bị Tà linh bám vào người! Vương Đại Dũng bị Tà linh bám vào người!"
Chưởng quầy vọt thẳng tới phủ Trần gia giàu có nhất vùng.
Ngày hôm qua Trần lão thái gia quy thiên, "tiên quân" hiện tại đang giúp Trần phủ cầu phúc cho Trần lão thái gia.
Chưởng quầy dùng sức vỗ cửa lớn Trần gia: "Tiên quân cứu mạng! Tiên quân cứu mạng!"
Cũng không lâu lắm, cửa mở ra, chưởng quầy bất chấp tất cả liền vọt vào, dưới cái nhìn của hắn, chỉ có chỗ của tiên quân, mới là an toàn nhất.
Cùng lúc đó, Lộ Tiểu Thiền đã bị Thư Vô Khích mang về khách sạn.
Lộ Tiểu Thiền ngồi xuống một bên giường, lại không cởi giầy của mình.
"Làm sao vậy?" Thư Vô Khích hỏi.
"Ngươi nói... Vương Đại Dũng làm sao biến thành như vậy?"
"Hắn bị Tà linh bám vào người."
"Cái gì, Tà linh? Tà linh này tên gọi là gì? Dùng cái gì làm thức ăn?" Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt, hiếu kỳ vô cùng.
"Ta nếu như nói cho ngươi, ngươi sẽ ngoan ngoãn ngủ sao?"
"Ừm." Lộ Tiểu Thiền gật đầu.
"Nó dùng oán nộ làm thức ăn, là một loại Tà linh tràn ngập sát dục, tên "Xung Oan"."
"Sau đó thì sao?" Lộ Tiểu Thiền vẫn là ngửa mặt lên, bộ dáng muốn tiếp tục nghe cố sự.
"Vương Đại Dũng miệng đầy bọt mép, hẳn là trúng độc. Thời điểm sắp chết, là lúc oán nộ dày đặc nhất, vì vậy hấp dẫn "Xung Oan" vào cơ thể. "Xung Oan" cắn nuốt một hơi cuối cùng của hắn, xâm chiếm thân thể hắn."
Lộ Tiểu Thiền vẫn nhìn Thư Vô Khích, chờ hắn tự động nói tiếp, phải làm thế nào mới hàng phục được "Xung Oan".
Thế nhưng Thư Vô Khích lại nói: "Ta nói xong, ngươi còn chưa ngủ?"
"A? Chỉ như vậy? Vậy làm sao hàng phục nó? Không phải luyện hóa xong Tà linh, là có thể tăng cường tu vi của ngươi sao? Sao ngươi không đi hàng phục nó?"
"Loại Tà linh thấp kém này, lãng phí sức lực."
Thư Vô Khích nâng lên cành trúc, nhẹ nhàng điểm vào bả vai Lộ Tiểu Thiền, cũng không dùng sức, chỉ là ra hiệu cho y ngủ.
Lộ Tiểu Thiền lại hỏi: "Vậy ta ngủ giường, còn ngươi thì ngủ đâu?"
"Ta nhìn ngươi ngủ."
Lộ Tiểu Thiền nằm xuống, kéo chăn che lại chính mình, nhưng hai mắt vẫn mở to thật to, nhìn nóc giường.
"Sao không nhắm mắt?"
"Ta không nhìn thấy, nhắm mắt hay không nhắm mắt không khác nhau."
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên ầm ĩ một trận khua chiêng gõ trống, ánh đèn vốn đã tắt đều sáng lên.
"Tiên quân muốn đi trừ tà!"
"Tiên quân đến!"
"Chúng ta đi trợ uy cho tiên quân!"
Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên ngồi bật dậy, một khắc kia, y có loại cảm giác, Thư Vô Khích chính là đang cúi đầu nhìn mình, hơn nữa cách y rất gần, bởi vì trong nháy mắt chóp mũi của y cơ hồ cảm giác được nhiệt độ của Thư Vô Khích, thế nhưng đối phương liền tránh được.
"Ngươi ngồi dậy làm gì?"
"Ta muốn đến xem tiên quân trừ tà!"
Lộ Tiểu Thiền tràn đầy phấn khởi mà vén chăn lên, mũi chân lúc ẩn lúc hiện trên đất tìm giày của mình.
"Ngủ."
"Ta không ngủ được! Ta vẫn luôn cảm thấy cái tên tiên quân kia... là một tên lừa ăn lừa uống! Hiện tại Vương Đại Dũng bị Tà linh bám vào người, ta nhất định phải đi xem trò vui, xem xem tiên quân này có mấy phần bản lĩnh?"
Lộ Tiểu Thiền còn chưa đứng dậy, đã bị Thư Vô Khích dùng cành trúc đè ép trở về.
"Ngủ."
Thanh âm hắn trầm thấp mấy phần.
Lộ Tiểu Thiền biết mình không phải đối thủ của hắn, hắn tự tại quen rồi, vẫn là lần đầu tiên bị người quản như thế, tâm lý có chút khó chịu.
"Ta muốn đi."
"Ngủ, ngày mai liền phải khởi hành."
"Để ta xem một chút thôi! Bỏ qua thôn này, sẽ không còn quán trọ khác nữa*!"
[*
xuất phát từ một câu thành ngữ "quá liễu giá thôn một giá điếm", ý nói hoàn cảnh hiện tại là tốt nhất rồi, nếu bỏ qua thì sẽ không còn cái khác.]
Cành trúc áp ở trên người y vẫn không nhúc nhích.
"... Ngươi là cha ruột ta a... để ta đi xem một chút đi..." Lộ Tiểu Thiền chắp lại hai tay cầu xin.
Cành trúc vẫn không động.
Lộ Tiểu Thiền an tĩnh chốc lát, liền náo loạn lên.
"Vô Khích ca ca, ta muốn xem tiên quân trừ tà, ngươi dẫn ta đi đi, mang ta đi đi! Vô Khích ca ca!"
Mỗi lần y gọi "Vô Khích ca ca", cành trúc áp trên người y đều sẽ biến nhẹ.
Thế nên y liền gọi không ngừng.