Rượu Chàng Tiên

Thái Lăng Chân Uyên


trước sau

Lộ Tiểu Thiền nghe lão ăn mày nói qua, người tu chân, tu vi càng cao, khuôn mặt càng tuấn dật thoát tục.

Nghe cách nói lúc trước của Thư Vô Khích, tu vi của hắn không một ngàn thì cũng tám trăm, nếu không thì sao có thể không đem một ngàn ba trăm năm tu vi của Lăng Niệm Ngô để vào trong mắt?

Nhưng khi cùng nhau đi tới, chỉ nghe thấy có người khen Lộ Tiểu Thiền dễ nhìn, lại không một người nào chú ý tới Thư Vô Khích, chuyện này thật không hợp lý!

"Chuyện này..." Chưởng quầy bỗng nhiên khó xử, hắn trái suy phải nghĩ, còn gãi đầu một cái, sau đó trả lời Lộ Tiểu Thiền một câu: "Ta nghĩ không ra..."

"Cái gì? Ngươi nghĩ không ra? Ca ca ta ngay ở phía trước, ngươi tới liếc nhìn một chút, rồi quay trở lại đây nói cho ta biết!"

Lộ Tiểu Thiền nhẹ nhàng đẩy hắn một cái.

Chưởng quầy cũng cảm thấy kỳ quái, người lúc nãy mới vừa gặp tại sao liền không nhớ ra được bộ dáng, hắn đi lên phía trước, làm bộ hỏi Thư Vô Khích có cần giúp đỡ gì hay không, sau đó liền quay lại trước mặt Lộ Tiểu Thiền.

"Thế nào? Ca ca ta hình dáng ra sao?"

Chưởng quỹ đập đập đầu: "Ôi chao! Ta lại không nhớ rõ rồi! Chỉ biết là ca ca ngươi thoạt nhìn hào hoa phong nhã, dáng dấp thư sinh... Ánh mắt hắn thế nào, mũi thế nào, ta nhớ không được!"

Lộ Tiểu Thiền lập tức hiểu.

Thư Vô Khích quá nửa là thi pháp gì đó, hoặc hạ chú gì đó, khiến người nhìn thấy hắn đều không nhớ rõ dáng dấp của hắn, hoặc căn bản là không thấy rõ dáng dấp của hắn.

Lộ Tiểu Thiền ngồi chồm hỗm trên mặt đất chống cằm suy nghĩ, Thư Vô Khích đã thu vào hơn trăm vò rượu bên trong hầm.

Hắn xoay người lại, ống tay áo xẹt qua đỉnh đầu Lộ Tiểu Thiền, phất qua mớ tóc rối trên trán y, trận mùi hương Thanh Dạ thoang thoảng kia khiến Lộ Tiểu Thiền nhắm hai mắt lại, như chìm đắm giữa đêm trăng yên tĩnh.

Y theo bản năng vươn tay kéo lấy ống tay áo Thư Vô Khích.

Đại khái là tối hôm qua cách chăn có thể sờ hắn, Thư Vô Khích không còn giống trước kia ngay cả ống tay áo cũng không cho y đụng vào, mà là tùy ý y lôi kéo.

"Chúng ta có thể về."

"Nhanh như vậy! Được rồi! Trở về!"

Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, bắt được cành trúc Thư Vô Khích đưa tới, một cái bình nhỏ liền thuận theo cành trúc trượt vào trong tay Lộ Tiểu Thiền.

"Ôi chao? Đây là cái gì?"

"Bình thuốc của ngươi." Thư Vô Khích trả lời.

"Của ta?" Lộ Tiểu Thiền hai tay cầm cái bình, sờ soạng tới sờ soạng lui, bình thuốc kia hình dáng hồ lô, thế nhưng không có tròn như hồ lô, đường nét rất mềm mại, bề mặt sáng bóng trơn nhẵn, trên mặt còn điêu khắc hoa văn.

Tỉ mỉ vuốt ve cảm nhận, Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười: "Ôi chao, bình thuốc này bên ngoài khắc dế! Còn có chim nhỏ! Ha ha ha, còn có con rùa!"

Thư Vô Khích nhàn nhạt hỏi một câu: "Vậy ngươi thích không?"

"Thích! Ôi chao! Hai con dế cử động! Chúng nó còn đánh nhau!"

Lộ Tiểu Thiền đem bình thuốc giắt ở trên eo, tay phải cầm cành trúc, tay trái vẫn tiếp tục sờ nó.

Y muốn đặt tên cho hai con dế ở trên bình, con chân dài một chút gọi là Tướng Quân Chân Dài, con khác vóc dáng to hơn, gọi là Thổ Phỉ Hung Hãn. Tướng Quân Chân Dài cùng Thổ Phỉ Hung Hãn đánh nhau suốt cả quãng đường, Lộ Tiểu Thiền sờ hai đứa chúng nó, ở trong lòng suy đoán xem cuối cùng đứa nào sẽ thắng.

"Bình thuốc này thật lợi hại, vậy mà có thể đem hơn trăm vò rượu đều cất vào! Ngươi thật muốn đem bảo bối này đưa cho ta?"

"Hơn trăm vò rượu tính là gì. Nó có thể dẫn ba ngàn nguồn nước, nạp sông ngòi lục giới."

Lộ Tiểu Thiền choáng váng: "Pháp khí... lợi hại... lợi hại... như vậy... ngươi cứ thế... mà đưa cho ta?"

"Tên của nó không phải pháp khí, mà là "Thái Lăng Chân Uyên". Vật ấy nhận chủ, không phải ta đưa cho ngươi, mà là nó muốn đi theo ngươi."

Lộ Tiểu Thiền nghiêng nghiêng đầu.

"Thái Lăng... Thái Lăng... Nó cùng chính tông Y đạo Thái Lăng Các có quan hệ gì a?"

Thư Vô Khích không trả lời.

Lộ Tiểu Thiền lại sốt ruột, thuận theo cành trúc muốn túm lấy ống tay áo Thư Vô Khích, đại khái là bởi vì Thư Vô Khích thất thần, Lộ Tiểu Thiền thế mà lại bắt được cổ tay áo của hắn!

Không khí tức thời ngưng đọng, chậm rãi như kéo tơ.

Lộ Tiểu Thiền biết mình mà kéo một cái, toàn thân Thư Vô Khích đều lộ ra.

"Đừng nhúc nhích, Tiểu Thiền."

Thanh âm hắn như thoát ra từ giữa đáy khe sâu, giãy dụa dâng trào từ trong cổ họng, có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng chỉ nói được câu kia "Đừng nhúc nhích".

Thư Vô Khích cực kỳ cẩn thận từ giữa ngón tay Lộ Tiểu Thiền rút lại tay áo của chính mình.

Hắn không chán ghét y chạm vào hắn.

Thậm chí... hắn ngóng trông Lộ Tiểu Thiền có thể nhìn thấy hắn, chỉ là vừa nãy Lộ Tiểu Thiền tóm lấy hắn quá nhanh, mém tí nữa là ngón tay của y đụng tới cổ tay Thư Vô Khích.

"Thư Vô Khích, ngươi nói cho ta biết cái bình thuốc này có phải là đến từ Thái Lăng Các hay không! Có người nói với ta, Thái Lăng Các tu y đạo, nói không chừng môn hạ đệ tử nơi đó có thể chữa khỏi con mắt của ta!"

Thư Vô Khích một lúc lâu không trả lời, hắn lôi kéo cành trúc tiếp tục hướng về phía trước mà đi, Lộ Tiểu Thiền lại buông lỏng tay.

"Ngươi không nói cho ta biết, ta sẽ không đi theo ngươi nữa!"

Thư Vô Khích xoay người lại, nhìn Lộ Tiểu Thiền một lúc lâu.

"Nếu như Thái Lăng Các cũng không trị hết con mắt của ngươi thì sao?"

"Sao có khả năng! Thái Lăng Các chẳng những có thể trị liệu thân thể ốm đau, còn có thể dùng y đạo đại chú khứ trừ tâm bệnh! Lợi hại như vậy, ta chỉ là đôi mắt không nhìn thấy mà thôi, tại sao Thái Lăng Các lại không trị hết?"

Lộ Tiểu Thiền từ nhỏ đã nghe lão ăn mày nói qua nhiều chuyện liên quan tới Thái Lăng Các.

Từ lúc y biết đi, y liền mỗi ngày theo lão ăn mày đi đến miếu Y Quân, hướng về Ly Triệt Quân khẩn cầu cho hai mắt của mình có thể phục hồi thị lực.

Chỉ là ngày qua ngày, năm này qua năm khác, ngay cả một tên đệ tử của Thái Lăng Các y cũng chưa từng gặp được.

Y đã từng năn nỉ lão ăn mày dẫn y rời khỏi Lộc Thục Trấn, đi tìm y giả Thái Lăng Các.

Thế nhưng lão ăn mày lại nói, hai ông cháu bọn họ mà rời khỏi Lộc Thục Trấn, liền sẽ bị Tà linh nấn ná xung quanh Lộc Thục ăn tươi nuốt sống. Lộ Tiểu Thiền bị lão ăn mày hù dọa, liền gặp ác mộng suốt một tháng trời, cuối cùng cho ra kết luận: tính mạng khẳng định quan trọng hơn nhiều so với đôi mắt.

Sau đó Lộ Tiểu Thiền lớn lên, phát hiện cầu Y Quân gì đó hay Thái Lăng Các gì đó, còn không bằng một bát cơm no, từ đó y liền không quỳ lạy Ly Triệt Quân nữa. Thậm chí Thái Lăng Các hay chuyện hai mắt hồi phục thị lực này nọ, y đều xem thành cố sự lão ăn mày dỗ trẻ con.

Nhưng hiện tại,
Thư Vô Khích đến, còn mang theo "Thái Lăng Chân Uyên".

"Như vậy ngươi đáp ứng ta thêm một chuyện, nếu như ngươi có thể làm được, ta liền dẫn ngươi đi gặp Y Tông Côn Ngô của Thái Lăng Các."

Lộ Tiểu Thiền ngây ngốc tại chỗ.

Y cảm thấy lỗ tai của mình có phải là xảy ra vấn đề.

Thư Vô Khích muốn mang y đi gặp ai a?

Y Tông Côn Ngô của Thái Lăng Các?

Côn Ngô chính là đồng môn sư huynh của Ly Triệt, tương truyền hắn có hơn hai ngàn tám trăm năm đại tu y đạo.

"Nếu như có thể gặp được Y Tông Côn Ngô, vô luận hắn có thể chữa khỏi con mắt của ngươi hay không, ngươi đều phải cùng ta rời đi."

"Hả?"

Đi theo ngươi? Ngươi muốn ta làm gì?

"Cho dù ta dẫn ngươi đi đến nơi, không có thức ăn trân quý mỹ vị, không có núi sông hùng vĩ, cảnh đẹp nhân gian, ngươi đều không thể lại rời đi."

Lộ Tiểu Thiền nghiêng nghiêng đầu: "Không phải chứ? Ngươi muốn mang ta đi thanh tu?"

Y cũng không muốn thanh tu!

Y chính là muốn ăn thức ăn trân quý mỹ vị, coi như không nhìn thấy y cũng phải dùng tai lắng nghe hoa nở hoa tàn, vạn vật thăng trầm, thú vị cỡ nào a.

Thế nhưng Thư Vô Khích thật giống như nói một không nói hai, nếu như mình không đáp ứng hắn, đừng nói đi Thái Lăng Các, chỉ sợ Thư Vô Khích lập tức sẽ quay người rời đi, bản thân liền phải một mình cơ khổ. Như vậy dù cho có thể nhìn thấy, mọi thứ đều được thỏa thê, nhưng cuối cùng lại mất đi một người đáng quý luôn thật tâm đối đãi với mình.

"Được, ta đáp ứng ngươi!"

"Vậy chúng ta đi. Ta đưa ngươi đi Thái Lăng Các."

Tâm Lộ Tiểu Thiền như đóa hoa khô héo, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền hôi phi yên diệt, nhưng bởi vì một câu nói kia của Thư Vô Khích, lại như có một trận mưa rơi xuống, mặc sức phóng túng mà che phủ rợp trời kín đất.

Bọn họ một đường đi tới, Lộ Tiểu Thiền ngửi một cái, mở miệng nói: "Chúng ta đến miếu Y Quân! Ta muốn vào thắp cho Ly Triệt Quân một nén hương! Cầu ngài ấy phù hộ ngươi có thể thuận lợi mang ta tới Thái Lăng Các!"

"Miếu Y Quân?"

"Đúng vậy! Miếu Y Quân!"

Lần này ngược lại Lộ Tiểu Thiền lôi kéo Thư Vô Khích hướng về miếu Y Quân, bởi vì quá cuống cuồng, thiếu chút nữa đá phải bậc cửa miếu.

Miếu Y Quân lúc này, không có náo nhiệt như mọi khi.

Bởi vì hiện tại là buổi tối, trong miếu Y Quân cơ hồ không có ai.

"Thư Vô Khích, ngươi nói ngươi là bạn cũ của ta... vậy chắc ngươi biết người nhà của ta đi? Bọn họ có tiền không? Ta ở đây ăn uống tiêu xài nhiều tiền như vậy... bọn họ sẽ trả lại cho ngươi chứ?"

"Ta không cần ngươi trả lại."

"Vậy ngươi nhất định là đặc biệt có tiền! Không thì, ngươi lại cho ta ít tiền đi, để ta mua ba nén nhang? Ta muốn bái biệt tiên quân!"

"Đây là tiên quân gì?"

"Ly Triệt a! Y Quân Ly Triệt! Coi như không cầu ngài ấy phù hộ ta thuận lợi nhìn thấy Y Tông Côn Ngô, thì ta cũng nên cảm tạ ngài ấy những năm qua đã để cho ta ké phần lễ vật cúng bái mà ăn no mấy bữa."

Thư Vô Khích đứng bất động ở chỗ cũ, tựa hồ đang ngửa mặt lên nhìn Y Quân.

"Làm sao vậy? Ngươi tại sao không nói lời nào?"

"Ly Triệt không phải bộ dáng này. Ngươi không cần bái." Thư Vô Khích nói.

"Vậy... Vậy Ly Triệt là bộ dáng gì?"

"Ly Triệt mười bốn tuổi đã đến cảnh giới "Nhập Thế", cho nên đến tận khi y tịch diệt vẫn duy trì bộ dáng thiếu niên. Vị tiên quân này dường như quá già rồi."

"Ồ! Đại khái là thế nhân đều cảm thấy Ly Triệt đã có tiên hào, vậy nên tất nhiên phải là dáng dấp tiên phong đạo cốt, lão luyện thành thục?"

"Trèo lên mái nhà lật ngói, nhảy xuống biển đuổi sao, bắt mèo giỡn chó, làm sao lão luyện thành thục? Ngày ngày quyến luyến hoa hoa thế tục, tiên phong đạo cốt chỗ nào."

Thư Vô Khích tựa hồ đối với Ly Triệt Quân nhìn không thuận mắt, nhưng cuối cùng lại thở dài một tiếng, bách chuyển thiên hồi*.

[*trải qua trăm ngàn đổi thay, cuối cùng vẫn quay về chốn cũ.]

"Ta đây vẫn nên bái biệt ngài ấy."

"Không cần, đây chỉ là một pho tượng đất mà thôi. Thế nhân có thể bái y, nhưng ngươi thì không cần."

"Vì sao?"

"Chúng ta đi thôi."

Thư Vô Khích lôi kéo Lộ Tiểu Thiền đi ra.

Tuy rằng cuối cùng vẫn chưa thắp được cho Ly Triệt Quân nén hương nào, nhưng Lộ Tiểu Thiền cảm thấy nếu Thư Vô Khích đã nói không cần bái, vậy thì thật sự bái cũng vô dụng đi.

Nhưng về đến khách sạn, Lộ Tiểu Thiền lại một chút cũng không buồn ngủ.

Y liền dựa vào đầu giường, thưởng thức cái bình thuốc kia.

Trên bình có con rùa bò vào suối nước, bơi một vòng, cập vào bờ, thoắt một cái liền nuốt chửng đôi dế đang đánh nhau.

Lộ Tiểu Thiền kinh sợ: "Con rùa ăn lũ dế rồi! Làm sao bây giờ!"

—–

[hậu trường của tác giả]

Tiểu Thiền: Leng keng, hệ thống phân phát pháp khí "Thái Lăng Chân Uyên"!

Thư Vô Khích: Ngươi đang chơi cái gì đó?

Tiểu Thiền: Hì hì, ngươi chính là hệ thống bên người ta nha! Nhìn ta càng ngày càng tiên phong đạo cốt!

Thư Vô Khích: Tiên phong đạo cốt bị hói đầu sao?

Tiểu Thiền: Trừ điểm! Đánh giá xấu! Ngươi là hệ thống của ta, không thể chế nhạo ta!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện