"Ngươi không xứng biết." Thư Vô Khích nhàn nhạt đáp, "Đi ra ngoài."
Tên kia bò dậy, lảo đảo cuống quít bỏ chạy.
Thế nhưng trong phòng còn nằm ba người, Lộ Tiểu Thiền ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đang muốn vươn tay sờ bội kiếm bên hông bọn họ, Thư Vô Khích lại cầm sẵn tay Lộ Tiểu Thiền, đem y kéo trở về.
"Những thứ linh tinh, đừng chạm vào."
Nói xong, còn lấy ra "Thanh Dạ Trụy Huyền Thiên", nhỏ xuống trên tay Lộ Tiểu Thiền.
"Ta chỉ hiếu kỳ kiếm của bọn họ. Ta đã thấy qua Minh Lan kiếm của Giang Vô Triều, cũng đã gặp qua kiếm của Thiên Thu Điện chủ, thế nhưng kiếm của mấy người này hình như không giống với kiếm của bọn họ."
"Kiếm của những người này, bất quá là huyền kiếm thông thường mà thôi. Linh khí hoàn toàn không đáng nói. Kiếm của Giang Vô Triều là tiên kiếm chân chính, bội kiếm của Thiên Thu Điện chủ là linh kiếm."
Nghe tới đây, liền cảm giác Thư Vô Khích đối với Thiên Thu Điện chủ tốt hơn rất nhiều so với Giang Vô Triều.
"Vô Khích ca ca, ngươi quen biết Thiên Thu Điện chủ?"
Tuy rằng Lộ Tiểu Thiền chỉ cùng Mạc Thiên Thu nói qua mấy câu, thế nhưng lại có một loại hảo cảm quen thuộc, nhưng không thể nói được là tại sao.
"Mạc Thiên Thu linh cơ thâm hậu, thiên phú vượt trội, nếu như chuyên tâm tu hành, thì trước sau gì cũng sẽ đi vào cảnh giới "Đại Thế"."
Khiến Thư Vô Khích nói ra nhiều lời tốt đẹp như vậy, cho thấy thiên phú của người này không phải chỉ là "vượt trội", mà là ngàn năm khó gặp một lần.
"Như vậy kiếm của ngươi đâu? Ta chưa từng thấy qua, cũng là linh kiếm sao?"
"Không, kiếm của ta là do di cốt của thượng cổ linh thú nhận chủ, Diệp Hoa Nguyên Tôn rèn đúc thành, chính là thế gian chí kiếm."
Lộ Tiểu Thiền tinh tế thưởng thức cái ý nghĩa của chữ "chí" này — "chí" chính là cực hạn của tốt nhất, đại khái chính là cực hạn tu vi mà con người trong thế gian này có thể đạt tới.
"Khoan đã! Tiên kiếm tương lai của ta cũng là di cốt của thượng cổ linh thú! Xương sườn Trường Yên đó! Vậy có phải hay không kiếm của ta cũng là..."
Bất thình lình, cái trán của Lộ Tiểu Thiền bị Thư Vô Khích búng một cái.
"Kiếm của ngươi đương nhiên là chí kiếm, nếu như được Diệp Hoa Nguyên Tôn ra tay rèn đúc."
"... Nhưng mà, tu vi của ta..." Lộ Tiểu Thiền khoa chân múa tay, "Chỉ có một chút xíu như vậy, có khi nào điều khiển không được nó hay không a?"
"Có ta ở đây, tu vi của ngươi làm sao có khả năng chỉ có một chút xíu như vậy."
Nói xong, Thư Vô Khích kéo lấy tay Lộ Tiểu Thiền, hướng ra ngoài phòng mà đi.
"Đi chỗ nào a? Toàn bộ Bồng thành đều vắng ngắt, không có gì hay ho để dạo a!"
Cùng một chỗ với Thư Vô Khích, Lộ Tiểu Thiền không có gì phải sợ hãi, căn bản cũng không sợ Mạnh gia tại Bồng Nguyên Sơn đến gây phiền phức.
Thế nhưng buổi tối ở Bồng thành so với Lộc Thục trấn còn muốn thanh lãnh vô vị hơn, Lộ Tiểu Thiền căn bản không muốn ra ngoài đi dạo, còn không bằng ở trong phòng, chống cằm nhìn Thư Vô Khích đâu!
"Bọn họ vừa nãy ói máu, làm bẩn gian phòng này. Chúng ta đổi một gian khác."
"Được!"
Ai ngờ vừa mới đổi một gian phòng khác, Lộ Tiểu Thiền đang muốn cùng Thư Vô Khích thảo luận chuyện tu hành, liền nghe thấy bên ngoài có thanh âm truyền đến.
Là tiếng bước chân, hơn nữa số lượng còn không ít.
Lộ Tiểu Thiền ngẫm nghĩ, quả thật không hay, Mạnh gia đây là cho toàn bộ người trong môn phái đều kéo đến gây phiền toái sao?
Tuy rằng là một đám người ô hợp, nhưng dù có thu thập tất cả bọn họ cũng không có gì đặc sắc a!
Ai ngờ, bọn họ dừng ở trước cửa, thanh âm đồng loạt quỳ xuống đất vang lên.
Lộ Tiểu Thiền nghiêng nghiêng đầu, bật thốt: "Đây là tính xướng cái tuồng kịch nào vậy a?"
Ngoài cửa truyền đến một thanh âm trong sáng của nam tử.
"Tại hạ là chưởng kiếm Mạnh Ninh Sinh của Bồng Nguyên Sơn, biết được có cao nhân Tiên môn ở đây, đặc biệt tới để tiếp đón!"
Lộ Tiểu Thiền giờ mới hiểu ra, dựa vào Thư Vô Khích nhỏ giọng nói: "Nhất định là đệ tử Mạnh gia rất sợ chết, dự định vứt bỏ sư phụ của bọn họ! Đặc biệt đến van cầu ngươi hỗ trợ phá giải "Tử Ấn", rời đi nơi này!"
"Không, bọn họ là nhờ ta cứu Mạnh Viễn Đạo." Thư Vô Khích trả lời.
"Đúng là như thế. Lúc nãy, đệ tử của bổn phái vô lễ với tiền bối, toàn bộ là bởi vì bị gia sư bức bách. Gia sư bị Tà linh cưỡng bức, đánh mất tâm trí, mong rằng tiền bối vì đại nghĩa Tiên môn, trừ ma vệ đạo! Ra tay giúp đỡ!"
Ngay sau đó, chính là thanh âm đồng thời dập đầu lạy của vài tên đệ tử.
Thư Vô Khích một chút phản ứng đều không có, chỉ ngồi ở trước bàn uống trà.
Thanh âm dập đầu lạy vẫn không có dừng lại, Lộ Tiểu Thiền tiếp thu kinh nghiệm, đối với chuyện vô bổ không quản mới tốt. Quản không tốt sẽ quản ra phiền toái lớn, còn có thể chọc cho Thư Vô Khích mất hứng.
Nhưng bọn họ lại liên tục dập đầu suốt một canh giờ, hoặc là Thư Vô Khích ra tay giúp đỡ, hoặc là cứ thế vỡ đầu chảy máu chết ở chỗ này, phi thường kiên định.
Lộ Tiểu Thiền suy đoán, Tà linh cưỡng bức Mạnh Viễn Đạo không thể khinh thường a, khẳng định cùng một cấp bậc với Tà thần ở Hà gia thôn!
Cố tình thính lực của Lộ Tiểu Thiền lại so với người thường nhạy bén hơn nhiều, thanh âm xương sọ đều sắp nứt mẻ ra kia, làm cho y cảm thấy buồn bực.
Lộ Tiểu Thiền đạp nhẹ Thư Vô Khích ở dưới bàn một cái: "Không phải lúc ở Thái Lăng Các Côn Ngô từng thi triển tiên pháp với ta hay sao? Ngươi cũng học theo hắn, trực tiếp dùng nước trà bịt lại lỗ tai của ta đi!"
Thư Vô Khích lúc này mới lên tiếng: "Các ngươi đừng tiếp tục dập đầu nữa."
Nhóm đệ tử Bồng Nguyên Sơn rốt cuộc yên tĩnh.
"Tiền bối chịu ra tay tương trợ sao?"
Thư Vô Khích còn chưa mở miệng, Lộ Tiểu Thiền đã nhịn không được.
"Các ngươi ở đây không ngừng dập sứt mẻ đầu, mục đích cũng không phải là trừ ma vệ đạo, mà là dùng đại nghĩa Tiên môn đến ép buộc chúng ta. Giả như các ngươi thật sự có tâm, sao lại trợ Trụ vi ngược, giúp sư phụ các ngươi cướp bóc thiếu nữ? Đã sớm nên vì "trừ ma vệ đạo", "đại nghĩa Tiên môn" mà cùng Tà linh kia liều mình đến cá chết lưới rách rồi! Nói cho cùng, không phải đều là sợ chết hay sao!"
Lộ Tiểu Thiền mở miệng nói như thế, đám người ngoài cửa đột nhiên không còn lời gì để nói.
"Đó là sư phụ của các ngươi a! Biết rõ là có Tà linh, các ngươi ngay cả dũng khí ra tay chiến đấu cũng đều không có! Hiện tại gặp chúng ta, liền muốn đem chúng ta đẩy ra làm bia đỡ đạn, nghĩ cũng đẹp quá đi? Cút! Cút! Cút!"
Lộ Tiểu Thiền trực tiếp cầm cốc trà, ném lên trên cửa.
Mạnh Ninh Sinh ngoài cửa mặt xám như tro tàn, hắn há miệng, lại không nói ra được một câu.
Vừa lúc đó, một tên đệ tử sau lưng Mạnh Ninh Sinh bỗng nhiên đâm xuyên bàn tay vào nội phủ của hắn, nắm lấy nguyên đan của hắn!
Cũng may Mạnh Ninh Sinh phản ứng nhanh, trở tay giữ lại cổ tay vị sư đệ kia, nhưng chính hắn cũng không thể động đậy, bởi vì nếu lôi kéo tay của sư đệ ra ngoài, nguyên đan của chính hắn cũng sẽ bị lôi ra ngoài.
"Sư đệ... Ngươi... Ngươi từ khi nào thì bị Tà linh bám vào người..."
Nhóm đệ tử còn lại lập tức kinh hãi, hốt hoảng thất thố lùi về phía sau.
"Trời ạ, nhị sư huynh cũng bị Tà linh bám vào người rồi!"
"Mau chạy đi a! Chúng ta không phải đối thủ của Tà linh!"
Mạnh Ninh Sinh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đang muốn lấy ra bội kiếm bên hông, nhưng nhị sư đệ của hắn cũng nhanh tay rút kiếm, Mạnh Ninh Sinh chỉ còn cách đem kiếm của mình chặn ra phía sau, đặt ở trên bội kiếm của sư đệ, không cho hắn xuất kiếm.
Hai người giằng co không xong, nhóm sư đệ còn lại liên tục cuống cuồng bỏ chạy.
Lộ Tiểu Thiền nhìn xuyên qua tường, có thể thấy được linh khí của bọn họ, tự nhiên cũng rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Y dở khóc dở cười: "Có lầm hay không a! Không phải là Tà linh thôi sao? Bất cứ tên đệ tử nào cũng có thể xuất kiếm, kết kiếm trận, bức Tà linh rời khỏi thân thể, nếu không dùng được cũng có thể xuất kiếm chém đứt cánh tay của tên nhị sư đệ kia, không phải sẽ bảo vệ được nguyên đan của Mạnh Ninh Sinh rồi sao!"
Thư Vô Khích gật đầu, nhưng vẫn không có ý xuất thủ.
Mạnh Ninh Sinh đau đớn không thôi, máu tí tách tí tách mà rơi xuống.
Hai mắt nhị sư đệ của hắn bị che phủ bởi một tầng sương mù đen tối dày đặc, thanh âm phát ra cũng là khàn khàn hung tàn.
"Ngươi còn muốn đối phó chúng ta! Ta muốn ngươi không được chết tử tế!"
Lộ Tiểu Thiền cầm cái cốc trong tay Thư Vô Khích, đem nước trà uống cạn, rồi đưa qua cho Thư Vô Khích.
"Ta không hiểu a! Tà linh nếu biết ngươi là tiền bối cao nhân, tại sao còn muốn ở ngay trước mặt ngươi động thủ? Đây không phải là muốn chết sao? Ngươi vừa ra tay, nó liền chết thật khó coi!"
Thư Vô Khích ngước mắt lên, giúp Lộ Tiểu Thiền rót đầy nước trà vào cốc.
"Ngươi thật sự không hiểu tại sao?"
Lộ Tiểu Thiền cười cười: "Ta lại không phải người ngu, đương nhiên rõ ràng nha! Hẳn là Tà linh cưỡng bức Mạnh Viễn Đạo kia biết có cao nhân tới nơi này, liền phái thủ hạ là Tà linh cấp thấp đi tìm chết đến thăm dò trước tiên, nhìn xem ngươi đến cùng có bao nhiêu bản lĩnh! Vô Khích ca ca, ngươi muốn ra tay sao?"
"Không cần. Huyền môn chính tông chân chính đã đến."
Thanh âm Thư Vô Khích rất bình tĩnh, thế nhưng Lộ Tiểu Thiền lại biết, người được Thư Vô Khích xưng là "Huyền môn chính tông", tất nhiên tu vi cùng phẩm hạnh không thể bắt bẻ.
Bất tri bất giác, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy không khí hít vào trong mũi dần dần thấm lạnh, ngay cả trên da thịt của chính mình cũng giống như phủ lên một tầng sương lạnh mỏng manh.
Nhưng dù là vậy, Lộ Tiểu Thiền cũng không cảm thấy cần tăng thêm quần áo hay lập tức muốn ấm áp lên, ngược lại cảm thấy hàn ý như vậy làm cho toàn thân y khoan khoái.
Y theo bản năng nghiêng mặt sang một phía, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Dưới ánh trăng, không biết từ khi nào đã nổi lên vô số sương hoa.
Chúng long lanh trong suốt, lan tràn, nhẹ nhàng tao nhã.
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy cực kỳ xinh đẹp, bèn rời khỏi bàn, chạy hướng về phía cửa sổ, vươn tay đụng vào đám sương hoa kia.
"Thật là đẹp mắt a! Nhưng mà... mùa này tại sao lại có sương hoa?"
"Nếu là sương hoa bình thường, bất quá chỉ là hiện tượng tự nhiên, không có linh khí, làm sao ngươi nhìn thấy được?" Thư Vô Khích lạnh nhạt nói.
Lộ Tiểu Thiền nháy mắt một cái: "Nguyên lai đám sương hoa này là do linh khí tạo thành! Chẳng trách đẹp như vậy! Tu vi của người này khẳng định rất cao!"
Vừa lúc đó, quanh thân nhị sư đệ phía sau Mạnh Ninh Sinh bao trùm lên một tầng sương hoa mỏng như cánh ve, mỗi một mảnh đều chỉ to bằng cái móng tay, sương hoa nổi lên linh quang, lặng yên không tiếng động xông vào da thịt hắn, gân cốt toàn thân nhị sư đệ như bị banh chặt, một luồng khí đen từ trong miệng hắn phun ra ngoài, hai mắt của hắn cũng khôi phục lại sự trong sáng.
Hắn phát hiện tay của mình đang ở trong thân thể của đại sư huynh, kinh hãi đến biến sắc, run rẩy buông lỏng tay ra, từ phía sau Mạnh Ninh Sinh cẩn thận từng li từng tí lui ra ngoài.
Mạnh Ninh Sinh lập tức cầm máu cho bản thân, dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống.
Lúc này Lộ Tiểu Thiền mới hiểu được, từng mảnh từng mảnh sương hoa nhỏ bé kia, chính là từng cái từng cái kiếm trận nhỏ bé.
Y nhớ Thư Vô Khích từng nói qua với y, cảnh giới "Tá Thế" của người tu chân, uy lực kiếm trận — to lớn có thể sánh với Côn Bằng, nhỏ bé có thể đi vào hạt bụi.
Người này đối với uy lực kiếm trận đã khống chế đến cẩn thận tỉ mỉ, không biết là hắn lợi hại, hay là Thiên Thu Điện chủ lợi hại.
Lộ Tiểu Thiền nghiêng tai, nghe được trên hành lang có người chậm rãi đi đến, mỗi một bước đều bình tĩnh ung dung, chân rơi xuống đất lại không có lấy một hạt bụi trần bay lên.
"Đại sư huynh! Đại sư huynh ngươi có khỏe không? Ta không phải cố ý!" nhị sư đệ đi đến bên cạnh Mạnh Ninh Sinh, giúp hắn nhấn giữ vết thương không ngừng chảy máu.
Tà linh đột nhiên xông vào gian phòng Lộ Tiểu Thiền đang ở, mặt đối mặt cùng Thư Vô Khích, không muốn sống mà thăm dò, lộ ra đủ loại hình thái dữ tợn.
Thư Vô Khích thần sắc như thường, trên trán của hắn thoáng hiện ra một luồng ánh sáng hoa văn lam nhạt, giống như ấn ký, nóng đến độ khiến Tà linh kia khô cạn khí tức.
"... Thái Lăng... Tịnh Không Đại Chú....."
Tà linh kia vô cùng hoảng sợ, đâm về phía Lộ Tiểu Thiền bên cạnh.
Lộ Tiểu Thiền nhớ lại phương pháp thúc phát đan hải mà Thư Vô Khích dạy y lúc sử dụng thuật "Nhất Diệp Chướng Mục", linh khí tụ lại tại đầu ngón tay, trong không khí hiện ra Thái Lăng Thanh Nguyên chú, chú văn càng lúc càng rõ ràng, trong nháy mắt xông vào trong cơ thể Tà linh.
Tà linh giãy giụa kịch liệt, Lộ Tiểu Thiền tâm niệm ép tới, chú văn sôi trào, trong nháy mắt liền đem Tà linh kia luyện hóa.
Bụi trần lam nhạt lả tả rơi xuống.
Lộ Tiểu Thiền mừng rỡ kéo kéo ống tay áo Thư Vô Khích: "Vô Khích ca ca! Ngươi mau nhìn! Ta luyện hóa Tà linh kia!"
Thư Vô Khích giơ tay lên, đốt ngón tay xoa xoa trên gò má Lộ Tiểu Thiền một chút.
"Ma Quân Lục Lệ mà ngươi còn dám đối đầu, huống hồ chỉ là Tà linh cấp thấp."
"Thì ra là đạo hữu Thái Lăng Các, thất kính."
Thanh âm lạnh lẽo cách cửa truyền đến, trong nháy mắt Lộ Tiểu Thiền nghĩ tới hình ảnh chiếc lá thu không kịp rơi xuống từ đầu cành đã
bị băng giá sảng khoái ngưng đọng lại, cùng sự thanh lãnh kỳ ảo của Thư Vô Khích là hai loại cảm giác bất đồng.
Thư Vô Khích đặt chén trà xuống, quay sang nói với Lộ Tiểu Thiền: "Kiếm trận Ngưng Sương Hoa, hẳn là chưởng kiếm dưới trướng Kiếm Tông Miểu Trần của Nam Ly Cảnh Thiên — Dạ Lâm Sương."
"Tại hạ chính là Dạ Lâm Sương của Nam Ly Cảnh Thiên, phụng mệnh gia sư đến đây điều giải phân tranh giữa Bồng Nguyên Sơn và Trần Hoàn Động."
Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt, kích động, không nhịn được lay động Thư Vô Khích bên cạnh: "Vô Khích ca ca! Hắn là chưởng kiếm dưới trướng Nam Ly Cảnh Thiên a! Vậy có phải Kiếm Tông đời tiếp theo của Nam Ly Cảnh Thiên chính là hắn hay không a! Hắn nhất định rất là lợi hại đi?"
Thư Vô Khích nhìn dáng vẻ hưng phấn của Lộ Tiểu Thiền, mở miệng hỏi: "Ngươi mới vừa nói, ai lợi hại?"
Lộ Tiểu Thiền trong nháy mắt liền bị đông cứng.
"Đương nhiên không có lợi hại bằng ngươi...."
Thanh âm nhỏ như con muỗi hừ hừ.
Thế nhưng tu vi cỡ Dạ Lâm Sương, làm sao không nghe thấy được.
"Hai vị, không biết tại hạ có thể vào cửa bái phỏng hay không."
Lộ Tiểu Thiền rất muốn vỗ tay nói "Tiến vào! Tiến vào!", nhưng Thư Vô Khích bên cạnh y không nói lời nào, y cũng không dám nói tiếp nữa.
Người ngoài cửa cũng không thúc giục, không vội vã, đứng yên chờ đợi Thư Vô Khích hồi phục tâm tình.
Nhẫn nại như vậy, Lộ Tiểu Thiền liền biết tu vi của đối phương rất tốt.
"Vào đi." Thư Vô Khích rốt cuộc đặt chén trà xuống.
Cánh cửa lặng yên không tiếng động bị một luồng linh khí đẩy ra, một thân ảnh thon dài đứng ở nơi đó, hai tay vòng ra phía sau giữ lấy một thanh kiếm, quanh thân mang theo một tia kình lực.
Linh khí bám vào xung quanh thân thể hắn, phác hoạ ra hình dáng như tùng bách trên vách núi cheo leo, Lộ Tiểu Thiền không nhịn được liên tục nhìn hắn.
Khóa Tiên Lăng vung lên, vừa vặn lướt qua đôi mắt Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền lập tức phản ứng lại, thiếu chút nữa làm đổ cốc trà.
Xong xong, chính mình nhìn chằm chằm người khác lâu như vậy, Thư Vô Khích sẽ không mất hứng đi?
"Ngàn năm không gặp, tu vi của Lâm Sương kiếm lại tăng lên không ít." Thư Vô Khích mở miệng nói.
Dạ Lâm Sương hướng về Thư Vô Khích cúi đầu, eo lưng tạo thành một đường cong mượt mà, giống như dây cung.
"Tiền bối nếu đã đến Bồng thành, không ngại cùng đi xem xem Tà linh cưỡng bức Mạnh Viễn Đạo rốt cuộc là gì?"
Lễ độ khắc chế, rồi lại mang theo một tia ngạo cốt.
Nghe hắn nói xong, Lộ Tiểu Thiền cũng rất thưởng thức hắn.
Không hổ là chưởng kiếm của Nam Ly Cảnh Thiên, tu vi hẳn là so với chưởng môn của các Huyền môn dưới trướng Nam Ly Cảnh Thiên còn cao thâm hơn.
"Ta đối với việc xem náo nhiệt cùng lo chuyện bao đồng đều không có hứng thú." Thư Vô Khích đáp.
"Xem ra là vãn bối quấy rầy tiền bối."
Dạ Lâm Sương cũng không khuyên nữa, chỉ lui về phía sau ba bước rồi muốn quay người rời đi.
Ngay thời khắc đầu tiên hắn nhìn vào Thư Vô Khích, liền biết Thư Vô Khích sử dụng thuật "Nhất Diệp Chướng Mục", nhưng dù bản thân có hơn một ngàn năm trăm năm tu vi cũng không nhìn thấu được dung nhan thật của đối phương, liền nói rõ tu vi của đối phương cao hơn hắn.
Trên cõi đời này tu vi cao hơn hắn chỉ còn dư lại tứ phương Kiếm Tông.
Vị tiền bối trang phục thư sinh trước mắt, không thể nào là sư phụ Miểu Trần của mình, vậy chỉ còn lại Tây Uyên Cảnh Thiên Hạo Phục cùng Vô Ý Cảnh Thiên Ương Thương.
Xem cái khí chất thư sinh này, hẳn là Ương Thương thanh lãnh vô dục không thể nghi ngờ.
Chỉ là... Ương Thương cả đời cô độc, sao lại mang theo một thiếu niên ở bên người?
Thế nhưng Dạ Lâm Sương đối với chuyện tình của người khác từ trước đến giờ cũng không có lòng hỏi đến.
Lộ Tiểu Thiền thỉnh thoảng ngẩng đầu lén nhìn thân ảnh Dạ Lâm Sương.
Thanh trường kiếm mà hắn giữ ở sau lưng kia, Lộ Tiểu Thiền có thể nhìn thấy linh khí như tơ mỏng nhẹ nhàng tự do bay ra khỏi vỏ kiếm, giống như sương sớm ngưng động thành dòng suối.
"Tiểu Thiền." mi tâm Thư Vô Khích hiếm thấy nhăn lại.
"À..." Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, tội nghiệp mà tiếp tục uống trà.
Dạ Lâm Sương mặc dù đối với chuyện tình của người ngoài không có hứng thú, nhưng từ lúc hắn bước vào cửa đến giờ, ánh mắt của thiếu niên liền chưa từng rời khỏi người hắn.
Người ngoài đều bởi vì khí chất băng lãnh của hắn mà không muốn cùng hắn thân cận, một vài đệ tử tu vi không cao ngay cả liếc mắt nhìn hắn nhiều thêm một cái cũng không dám, nhưng thiếu niên này lại mặt mày ngóng trông mà nhìn hắn, ngược lại làm cho hắn có chút hiếu kỳ.
Dạ Lâm Sương hiếm thấy mà xoay người lại, nhìn về phía Lộ Tiểu Thiền tuy rằng đang cúi đầu, nhưng vẫn nâng mắt nhìn lén hắn.
"Vị tiểu huynh đệ này, không biết tại sao ngươi vẫn cứ nhìn tại hạ."
Bên tai Lộ Tiểu Thiền vang lên một trận ong ong, mặt lập tức ửng đỏ.
Đuôi lông mày Thư Vô Khích thoáng giương lên.
Tuy rằng chỉ một chút, có lẽ người khác không phát hiện được, thế nhưng Lộ Tiểu Thiền có thể nhìn thấy linh khí quanh thân Thư Vô Khích gợn sóng.
"Ta không phải nhìn ngài, ta chỉ nhìn kiếm của ngài mà thôi." Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng giải thích.
Không thể nhìn người, vậy nhìn kiếm chắc là không có vấn đề gì đi?
"Kiếm của ta?"
Dạ Lâm Sương trở tay, liền đem Lâm Sương kiếm từ trong vỏ kiếm rút ra, linh quang trong trẻo không tì vết lập tức lan tràn, sương hoa tự thành, Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt mà nhìn.
"Tiểu huynh đệ nếu muốn nhìn, vậy thì nhìn đi."
Dạ Lâm Sương ngược lại không chút để ý, tay phải cầm cán kiếm, ngón tay trái nâng lên mũi kiếm, đưa nó đến trước mặt Lộ Tiểu Thiền.
"Ta..." Lộ Tiểu Thiền nhìn về phía Thư Vô Khích bên cạnh.
Thư Vô Khích gật đầu: "Ngươi nhìn đi."
Đại khái là bởi vì phát hiện Lộ Tiểu Thiền cảm thấy hứng thú với Lâm Sương kiếm, chứ không phải cảm thấy hứng thú với Dạ Lâm Sương, linh khí quanh người hắn liền vững vàng trở lại như biển gương.
Lộ Tiểu Thiền nhịn không được vươn tay đụng vào lưỡi kiếm của Lâm Sương kiếm, Dạ Lâm Sương vốn muốn ra tay ngăn cản, lo lắng Lộ Tiểu Thiền bị hàn ý ẩn chứa bên trong kiếm gây thương tích, thế nhưng đầu ngón tay Lộ Tiểu Thiền vừa mới chạm vào, thân kiếm liền tràn ra một vòng sóng linh nhàn nhạt.
Dạ Lâm Sương trên mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại hiểu rõ chỉ có người tu chân tâm tư thuần khiết, hơn nữa còn phải có ngàn năm tu vi trở lên mới có thể cùng linh khí của Lâm Sương kiếm giao hòa với nhau.
Thiếu niên vừa nãy sử dụng chính là y đạo đại chú của Thái Lăng Các, tuy rằng kết chú có chút mới lạ, nhưng uy lực của y chú cũng không yếu.
Dạ Lâm Sương suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hiểu ra.
"Tiểu Thiền, ngươi nên trả lại kiếm cho Dạ chưởng kiếm." Thư Vô Khích mở miệng nói.
"Được rồi. Dạ chưởng kiếm," Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, hướng về phía Dạ Lâm Sương hành lễ, "Cảm ơn ngươi hào phóng như vậy, cho ta nhìn Lâm Sương kiếm của ngươi."
"Không cần khách khí." Dạ Lâm Sương lấy lại kiếm, quay người rời đi.
Mỗi bước đi của Dạ Lâm Sương, giống như đêm khuya giá rét tuỳ tùng theo sau người hắn mà cùng rời đi, tầng sương mỏng che lấp cả gian phòng chậm rãi biến mất, dần dần ấm áp trở lại.
Ngoài phòng, Mạnh Ninh Sinh được nhị sư đệ của mình đỡ dậy, lảo đảo đi theo phía sau Dạ Lâm Sương.
"Xem ra bọn họ sẽ không dây dưa với chúng ta nữa! Bởi vì Dạ Lâm Sương sẽ giúp bọn họ giải quyết Tà linh!"
"Ngươi rất thích Lâm Sương kiếm?" Thư Vô Khích hỏi.
Lộ Tiểu Thiền vừa định gật đầu nói thích, nhưng nghĩ đến, vạn nhất Thư Vô Khích nói "Nếu ngươi thích, ta liền lấy Lâm Sương kiếm tới cho ngươi" vậy thì phải làm sao a?
"Cũng thường, cũng thường thôi! Ta chính là hiếu kỳ trên kiếm của hắn có phải cũng có sương hoa hay không. Thế nhưng không có a, linh khí ngược lại rất thuần khiết." Lộ Tiểu Thiền nhún nhún vai.
Ngay sau đó, không biết y nghĩ tới điều gì, kéo kéo ống tay áo Thư Vô Khích.
"Vô Khích ca ca, kiếm của ngươi đâu? Kiếm của ngươi không phải là xương sống của thượng cổ linh thú Trường Yên sao? Hình dáng của nó thế nào? Nó đang ở đâu? Có phải là vì ngươi muốn điệu thấp không để người khác chú ý, nên đem nó giấu ở trong túi Càn Khôn?"
"Linh khí của nó quá thịnh, ngươi không thể giống như tới gần Lâm Sương kiếm mà tới gần nó."
"Tại sao?"
"Bởi vì... Ngươi đối với ta mà nói là đặc biệt... Tâm niệm của ta cũng sẽ ảnh hưởng tới kiếm của ta. Nếu như nó được ta mang theo bên người, nhất định mỗi giờ mỗi khắc đều muốn cảm thụ linh khí của ngươi."
"Nói cách khác, nó cũng sẽ giống như Vô Khích ca ca ngươi bảo vệ ta?"
"Ừm. Không chỉ là bảo vệ... Nó có thể sẽ muốn nuốt chửng linh khí của ngươi." Thư Vô Khích lôi kéo tay Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, "Ngươi nên nghỉ ngơi."
"Ta không buồn ngủ a. Bằng không ngươi kể cho ta nghe một chút về cố sự thu phục Tà linh trước kia của ngươi đi?"
"Cố sự thu phục Tà linh của ta đều giống nhau. Gặp phải Tà linh, kết kiếm trận, luyện hóa, tiến vào đan hải."
"... Nhưng mỗi một Tà linh đều sẽ bất đồng đi, lý do bị Tà linh phụ thể cũng là bất đồng đi..."
"Tiểu Thiền." Thanh âm Thư Vô Khích bỗng nhiên biến nhẹ.
"Làm sao vậy?"
"Ta là người không thú vị, sẽ không kể cố sự thú vị để chọc ngươi vui vẻ."
Mi mắt Thư Vô Khích hơi buông xuống, Lộ Tiểu Thiền nhìn linh khí quanh người hắn tuy rằng vẫn nồng đậm, nhưng lại có vẻ thất lạc.
Lộ Tiểu Thiền vươn tay dùng sức ấn một cái trên trán Thư Vô Khích.
"Ngươi rất vô vị, vậy ta đây liền kể cố sự thú vị đến chọc ngươi vui vẻ a!" Lộ Tiểu Thiền chậm rãi xoay người, "Chúng ta ngủ đi, phỏng chừng chỉ có thể ngủ không tới hai canh giờ là trời liền sáng. Nhanh chóng rời khỏi nơi này, gấp rút lên đường tới Diệp Xuyên!"
Lộ Tiểu Thiền ngồi ở một bên giường, hai chân gác ở trên đùi Thư Vô Khích.
Thư Vô Khích cũng không tức giận, nâng mắt cá chân Lộ Tiểu Thiền thay y cởi giày, bỏ vào trong chăn.
"Ngủ đi."
"Ừm."
Lộ Tiểu Thiền nhắm hai mắt lại, cong người về phía Thư Vô Khích, đem đầu vùi vào trong lồng ngực đối phương, ngửi hương vị nhàn nhạt như sương đêm của Thanh Dạ Trụy Huyền Thiên, ngủ thiếp đi.
Ánh trăng ngoài cửa sổ từ từ ám trầm, gió đêm thổi vào qua khung cửa sổ cũng mang theo mùi vị ẩm mốc, giống như có cái gì đó tối tăm ùn ùn kéo tới muốn từ trên cao đè ép xuống, khiến người bí bách đến không thở nổi.
- ---