Rượu Chàng Tiên

(Chính văn hoàn)


trước sau

Thế nhưng Vô Khích kiếm lại từng chút từng chút bị kéo ra ngoài.

Mắt thấy mũi kiếm sắp sửa rời khỏi Giải Kiếm Thạch, Thuần Ninh Quân lộ ra nụ cười điên cuồng.

"Ha ha — ha ha ha ha —— để ta xem xem thiên hạ này so với mặt của ta còn thê thảm ra sao!" (editor: con điên ~)

Nhưng đúng lúc này, Vô Khích kiếm bỗng nhiên chấn động, chấn động đến khiến hai tay Thuần Ninh Quân đều chảy máu, nó trở mình, bay ra ngoài.

Một khắc ấy, Vô Ý Kiếm Hải liền nghiêng đổ xuống!

Cho dù là tại nơi cách xa Vô Ý Cảnh Thiên, đều có thể nghe thấy kiếm ý rít gào.

Dân chúng điên cuồng bỏ chạy, cao giọng kêu la.

"Trời sập rồi —— trời sập rồi —— "

Cây cỏ ngã rạp, núi non vạn dặm như gánh lấy sức nặng vạn cân, sông suối dừng quanh co uốn lượn...

Nhưng ngay thời khắc Thư Vô Khích nắm lấy Vô Khích kiếm, biển kiếm liền chảy ngược mà bay lên, mây đảo khí cuộn, hóa thành dòng thác khổng lồ.

Lộ Tiểu Thiền ngự kiếm đứng một bên, nhìn Thư Vô Khích lơ lửng ở một bên khác, đem Vô Ý Kiếm Hải sắp sụp đổ thu hồi trở về!

Khí thế bàng bạc, linh khí của Thư Vô Khích toàn bộ khai hỏa, phảng phất như cùng biển kiếm dung hợp thành một thể, hiệu lệnh kiếm ý trong thiên hạ!

Trời đất quay cuồng, Lộ Tiểu Thiền cả nửa ngày vẫn chưa thể hoàn hồn.

"Thuần Ninh Quân, ngươi thật sự cho rằng rút xuống kiếm của ta, là có thể thả ra Hỗn Độn sao?"

Thư Vô Khích nhìn Thuần Ninh Quân, ánh mắt lãnh túc.

Lộ Tiểu Thiền cơ hồ không nhận ra linh khí của Thuần Ninh Quân, chỉ thấy một mảng đen ngòm, phảng phất như vực sâu không đáy.

Thuần Ninh Quân xoay người lại, áo choàng màu đen trên người nàng theo gió bay đi, lộ ra dung nhan mỹ mạo vô song đích thực của nàng.

Vừa lúc ấy, đám người Lăng Niệm Ngô, Miểu Trần Nguyên Quân cũng ngự kiếm bay đến.

Mạc Thiên Thu nhìn thấy Thuần Ninh Quân, cười lạnh một tiếng: "Mặt nữ nhân này, sao lại so với hơn ngàn năm trước còn khiến người ta chán ghét hơn cơ chứ?"

Thuần Ninh Quân không chút sợ hãi, phá lên cười ha ha.

"Quá tốt rồi! Thật sự là quá tốt! Người ta muốn gặp đều gặp được cả rồi! Bản quân đỡ phải đi tìm từng người từng người một các ngươi!"

Thanh âm cuồng tà dữ tợn này, hoàn toàn không thuộc về nữ nhân.

Lộ Tiểu Thiền đem linh khí ngưng tụ tại hai mắt, tỉ mỉ phân biệt, đột nhiên cả kinh.

"Nàng bị Ma Quân bám vào người!"

"Ma Quân? Là Ma Quân nào?"

Mạc Thiên Thu nghĩ thầm, ngày đó tại Tây Uyên, Ma Quân Lục Lệ cùng Mị Ỷ dưới trướng Tà thần Hỗn Độn đều đã bị luyện hóa, kẻ đang khống chế Thuần Ninh Quân này là ai?

Là ai đều không quan trọng, Thư Vô Khích tay cầm Vô Khích kiếm khai hỏa toàn bộ linh khí, một đạo kiếm trận xông thẳng về phía Thuần Ninh Quân, đại khí dũng mãnh tràn vào trong trận, xuất trận dứt khoát mà vô tình, cái gọi là khí nuốt núi sông chính là như thế!

Lộ Tiểu Thiền vốn tưởng rằng đạo kiếm trận Thiên Khuyết này, không chỉ Ma Quân Vọng Sát sẽ bị luyện hóa, thân thể Thuần Ninh Quân cũng sẽ bị phá hủy, nhưng không ngờ rằng thiên quân vạn mã mà kiếm trận Thiên Khuyết xuất ra đều xông thẳng vào trong hai mắt Thuần Ninh Quân.

Kiếm trận cường đại như thế, Thư Vô Khích lại khống chế cẩn thận tỉ mỉ, không chệch đi chút nào!

Ma Quân Vọng Sát bị luồng sức mạnh dữ dội này từng chút từng chút tróc ra khỏi cơ thể Thuần Ninh Quân, thế nhưng ngay sau đó khuôn mặt trở lại bình thường của nàng lại từng chút từng chút quay về bộ dáng khủng bố.

"Là ngươi! Là ngươi! Ta có ngày hôm nay, đều là bởi vì ngươi —— " nàng nhìn về hướng Mạc Thiên Thu, hận ý khó tiêu tán.

Thân thể Thuần Ninh Quân đã không thể tránh khỏi việc bị kiếm trận của Thư Vô Khích phá hủy, giống như cát chảy từng chút từng chút rời khỏi thân thể nàng, mà Vọng Sát trong cơ thể nàng lại hung ác nói: "Chấp niệm của ngươi cũng chỉ như thế mà thôi! Thật là vô dụng!"

Thuần Ninh Quân hao tổn tâm sức đi tới trước mặt Mạc Thiên Thu, máu thịt của nàng đã ly tán, lại chấp nhất mà đưa tay ra, muốn bấu lấy cổ họng Mạc Thiên Thu.

"Ngươi có hôm nay, là bởi vì chính bản thân ngươi. Cùng ta có quan hệ gì đâu?" thanh âm Mạc Thiên Thu hờ hững mà lạnh nhạt.

Hắn nhẹ nhàng thổi một ngụm khí, Thuần Ninh Quân mở to hai mắt nhìn Mạc Thiên Thu, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó mà sợ hãi cực kỳ, nhưng hết thảy đều đã chậm, trong phút chốc nàng hóa thành bụi trần, biến mất không còn tăm hơi.

Vốn tưởng rằng Vọng Sát sẽ hốt hoảng bỏ chạy, nhưng không nghĩ tới hắn lại dám đi đến trước mặt Thư Vô Khích, lượn quanh một vòng, bản thể Tà linh hóa thành bộ dáng Lộ Tiểu Thiền, hoặc cười, hoặc nháo, giống y như thật.

"Ương Thương Quân, ngươi ở cái nơi cằn cỗi này mấy ngàn năm, nhật nguyệt tinh thần vòng đi vòng lại, giống như hồ nước ngàn năm không còn hứng thú với bất cứ thứ gì, mãi đến khi Lộ Tiểu Thiền như chuồn chuồn lướt nước... Ngươi muốn độc chiếm y như vậy, cùng y trường sương tương thủ, sẽ không còn ai khác giữa ngươi và y, hiện tại không phải là cơ hội tốt nhất hay sao?"

Lộ Tiểu Thiền giật nảy cả mình, lá gan Vọng Sát không khỏi quá lớn đi, dám khiêu khích ngay trước mặt Thư Vô Khích?

"Lộ Tiểu Thiền ta ở ngay đây này? Ai nói với ngươi ta không muốn cùng hắn trường sương tương thủ —— "

Lộ Tiểu Thiền tức giận đến nguyên đan cũng muốn phát nổ, vung kiếm lên, trực tiếp đẩy ra Thái Lăng Chân Uyên bên hông, hồng thuỷ vào trận, xông thẳng về phía Vọng Sát!

Thư Vô Khích lại rất bình tĩnh mà ngước mắt nhìn Vọng Sát, phảng phất như nhìn bản thân trong quá khứ.

"Ta đã có được y. Ngàn năm vạn năm, giữa ta và y vốn không có ngoại vật."

Trong nháy mắt đó, Thái Lăng Tịnh Không chú từ mi tâm Thư Vô Khích được thúc phát phóng thích, linh ảo thuần triệt, Vọng Sát bị chấn bay ra ngoài, lại bị kiếm trận của Lộ Tiểu Thiền vây khốn, thống khổ không thôi.

"Vọng Sát không hổ là Ma Quân khó đối phó nhất dưới trướng Tà thần Hỗn Độn, chúng ta đều là kẻ có tu vi chí cao trong tiên môn, vậy mà lại để cho nó liên tục khiêu khích!"

"Là bởi vì nó luyện hóa linh khí vạn năm của linh đằng "Thiên Lý Thiền Quyên"... tà khí tăng mạnh." Lộ Tiểu Thiền nỗ lực vây khốn Vọng Sát ở trong trận của mình.

Thư Vô Khích khuỵu một gối về phía cây bất tử "Phụng Thiên", cúi đầu một tay chống kiếm, một tay áp trên mặt đất, linh khí của hắn xuyên qua Linh Lung Hàn Ngọc tiến xuống phía dưới, tựa hồ đang tra xét cảm nhận cái gì đó.

Miểu Trần Nguyên Quân cùng Mạc Thiên Thu đồng thời ra tay, kiếm trận hợp nhất, không ngờ lại bị Vọng Sát chống đỡ được.

Thư Vô Khích xoay người, ánh mắt lạnh xuống, dùng thanh âm lạnh đến cực điểm nói: "Ngươi vọng tưởng phóng thích Hỗn Độn —— "

Lộ Tiểu Thiền nhìn linh khí quanh thân Thư Vô Khích không tiếp tục thu liễm, cùng Vô Ý Kiếm Hải mênh mông dung hợp thành một thể, biển kiếm cuộn trào, hình thành khí thế dời núi lấp biển, kiếm trận ngập đầu mà lao tới.

Linh khí như dòng thác cuộn lấy mây trời của Thư Vô Khích, không thể hạn lượng.

Đây là lần đầu tiên Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy Thư Vô Khích chân chính, phảng phất như tất cả hình dung đều trở nên nông cạn.

Kiếm trận của Thư Vô Khích vây nhốt Vọng Sát, linh áp trùng điệp rơi xuống, nhưng từ dưới đáy Vô Ý Cảnh Thiên một cỗ sức mạnh tà ác khổng lồ lại đột ngột chồm lên cao, mở ra cái miệng lớn, phát ra tiếng vang làm cho tâm thần mọi người đều chấn động, một ngụm hút lấy Vọng Sát lẫn kiếm trận của Thư Vô Khích.

Lộ Tiểu Thiền choáng váng: "Đó... Đó là cái gì..."

"Là Tà thần Hỗn Độn!"

Miểu Trần Nguyên Quân hơn ngàn năm trước từng giao thủ cùng Hỗn Độn, nàng phản ứng cực nhanh phóng ra kiếm trận Niết Hoàng theo sát, thế nhưng cỗ tà khí khổng lồ này có thể cắn nuốt kiếm trận của Thư Vô Khích, tự nhiên cũng bao gồm cả nàng.

Cùng lúc đó, cây bất tử "Phụng Thiên" nguyên bản bao phủ đỉnh núi Vô Ý Cảnh Thiên bỗng nhiên nứt toác ra một đường từ rễ cây hướng lên trên.

Tiếng nứt toác làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Lộ Tiểu Thiền hoàn toàn há hốc mồm: "Đây... Đây chính là cây bất tử a!"

Tà khí màu đen nồng đậm hóa thành móng vuốt xé toạc "Phụng Thiên", một con mắt kim sắc như ẩn như hiện.

Lộ Tiểu Thiền cảm thấy hồn phách của chính mình phảng phất như không cách nào tiếp tục dừng lại trong cơ thể, mãi đến khi Thư Vô Khích bỗng nhiên chắn trước mặt y.

"Đừng nhìn —— "

Linh áp mạnh mẽ khiến Lộ Tiểu Thiền phục hồi tinh thần.

Vô Ý Kiếm Hải chập trùng bất định, bầu trời đột nhiên trở nên âm trầm, bóng tối từ Vô Ý Cảnh Thiên lan tràn ra bên ngoài.

"Gay go! Chúng ta đều rơi vào bẫy của Vọng Sát!" Mạc Thiên Thu cao giọng nói.

"Bẫy gì a?" Lộ Tiểu Thiền còn chưa hiểu, một tay Thư Vô Khích đã đẩy y không ngừng lùi về phía sau.

Đường nứt ngay giữa cây bất tử "Phụng Thiên" càng lúc càng lớn, con mắt kim sắc kia cũng càng lúc càng rõ ràng.

Mặc dù Thư Vô Khích đã chắn trước mặt y, nhưng con mắt tà khí kia quá mức cường liệt, xuyên qua đan hải hồn hậu của Thư Vô Khích, Lộ Tiểu Thiền vẫn như cũ có thể nhìn thấy nó!

"Toàn bộ Vô Ý Cảnh Thiên đều ở trong tà trận! Vì để thúc phát đại trận này, Vọng Sát hiến tế chính mình!"

Miểu Trần Nguyên Quân như thể vừa tỉnh ngộ, Lộ Tiểu Thiền hiện tại mới hiểu ra Vọng Sát hấp thụ tinh nguyên của linh đằng vạn năm không phải là để rút xuống Vô Khích kiếm, mà là để thu được sức mạnh bố trí tà trận, thả ra Hỗn Độn bị trấn áp dưới cây bất tử "Phụng Thiên", hiện tại bọn họ đều rơi vào trong tà trận, Vọng Sát sợ là muốn luyện hóa tất cả bọn họ, trở thành sức mạnh cho Tà thần Hỗn Độn!

"Lập tức rời khỏi mắt trận."

Thư Vô Khích không chút ham chiến, quyết đoán một tay ôm lấy eo Lộ Tiểu Thiền, ngự kiếm bay lên.

Những người khác cũng cấp tốc bay đi, dốc hết toàn lực rời khỏi mắt trận.

Tà trận tạo thành lốc xoáy khổng lồ, cây bất tử "Phụng Thiên" hoàn toàn nứt ra, hướng về bốn phương tám hướng ngã xuống, phát ra thanh âm đinh tai nhức óc.

Con mắt vốn chỉ nửa khép đột nhiên mở ra hoàn toàn, trong nháy mắt, giống như thời gian đảo ngược, Lộ Tiểu Thiền bị một cỗ sức mạnh không thể cản nổi túm lấy, hút vào bên trong con mắt kia.

Thư Vô Khích vì áp trận, còn chưa hoàn toàn rời khỏi tà trận, hắn một tay dùng sức kéo lại Lộ Tiểu Thiền, lực độ trong nháy mắt đó, quả thực muốn kéo rớt cả cánh tay lẫn máu thịt của hai người!

Chín tầng Linh Lung Hàn Ngọc tại Vô Ý Cảnh Thiên cũng theo đó mà tan rã, ba ngàn thế giới phảng phất như cũng bị hút vào.

Thư Vô Khích nắm chặt kiếm, nhắm lại hai mắt.

Lộ Tiểu Thiền nhìn linh khí lượn vòng bên trong đan hải của Thư Vô Khích, Vô Ý Kiếm Hải phát ra một tiếng rít lên như tiếng nổ vang, trong nháy mắt thu nạp, hình thành một thanh kiếm thật lớn, sấm sét trải rộng, mây gió cuốn vào!

Miểu Trần Nguyên Quân cao giọng nói: "Là kiếm trận "Vấn Thiên" —— "

Mạc Thiên Thu nghe thấy thanh âm cảnh báo này, lập tức nhanh chóng bay đi.

Bọn họ ngự kiếm bay lên, nỗ lực đi đến đỉnh kiếm trận "Vấn Thiên".

"Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích sẽ có chuyện hay không!" Mạc Thiên Thu hỏi.

"Không biết —— " Miểu Trần Nguyên Quân trả lời.

"Vậy chúng ta liền bay đến đỉnh kiếm trận Vấn Thiên, dùng tứ phương kiếm trận trấn áp đạo tà trận này, giúp Thư Vô Khích có cơ hội mang Tiểu Thiền thoát thân!"

Lăng Niệm Ngô tuy rằng tâm trói buộc nơi Lộ Tiểu Thiền, nhưng hắn biết thời khắc này nếu làm việc không quyết đoán, hậu quả chính là ngọc đá cùng vỡ.

"Chúng ta chỉ có ba người, làm sao dùng tứ phương kiếm trận trấn áp?" Mạc Thiên Thu cao giọng hỏi.

"Liên Nguyệt Nguyên Quân không phải đã tới sao?" Lăng Niệm Ngô hất cằm.

Chỉ thấy một đường ánh sáng bạc từ phương bắc đang cấp tốc bay tới.

"Liên Nguyệt —— kết trận —— " Miểu Trần Nguyên Quân không rãnh cùng hắn ôn chuyện.

Liên Nguyệt vừa mới tránh được uy áp của kiếm trận Vấn Thiên, bị kiếm khí bá đạo sượt qua người, chỉ nghe "Roẹt" một tiếng, nửa bên vạt áo đều bị xé nát, Dạ Lâm Sương trong lồng ngực thiếu chút nữa rơi xuống, được Liên Nguyệt ấn trở về.

"Ngươi xem ngươi xem! Ta đã nói chúng ta ngốc tại Bắc Minh là tốt rồi! Cho dù Vô Ý Kiếm Hải có rơi xuống cũng không nhấn chìm được toàn bộ Bắc Minh —— "

"Ba —— " một tiếng, trên mặt Liên Nguyệt liền bị đánh ra một dấu hồng hồng.

Tứ phương đều có cao thủ tọa trấn, Liên Nguyệt Nguyên Quân mượn ánh sáng vạn vật, Miểu Trần Nguyên Quân mượn độ ấm nhật nguyệt, Mạc Thiên Thu mượn tinh hồn sinh linh, Lăng Niệm Ngô trực tiếp mượn tiếng rít gào của Vô Ý Kiếm Hải, tứ phương kiếm trận liên kết, thanh thế vô cùng hùng vĩ.

Vạn vật phảng phất như đều cảm giác được nguy hiểm sống còn, toàn bộ trợ lực đổ dồn vào trong trận.

Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy Thư Vô Khích cách mắt của tà trận quá gần rồi, y hiểu rõ một khi kiếm trận Vấn Thiên rơi xuống, y và Thư Vô Khích đều chạy không thoát.

Mà bên trong con mắt kim sắc kia lại vươn ra vô số bàn tay, leo lên chân Lộ Tiểu Thiền, từng chút từng chút hướng lên trên bao phủ lấy y.

Lộ Tiểu Thiền cắn răng thúc giục Vô Ngân kiếm, thúc phát kiếm trận Viên Trạch, hồng thuỷ bên trong Thái Lăng Chân Uyên tuôn trào, uy lực kiếm trận tăng mạnh, trong nháy mắt đem đám tà khí biến ảo thành bàn tay toàn bộ luyện hóa!

Thế nhưng Thái Lăng Chân Uyên bên hông Lộ Tiểu Thiền lại bị lôi xuống!

"Đừng cúi đầu!" Thư Vô Khích cắn chặt hàm răng nhắc nhở.

Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền đã cúi đầu — con mắt kim sắc kia phảng phất như chiếm cứ toàn bộ thế giới, dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận Lộ Tiểu Thiền.

"Vô Khích ca ca —— "

Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy Thư Vô Khích trong mắt mình đang bị mắt tà kia nuốt mất, mà Thư Vô Khích cũng không thể không phóng thích kiếm trận "Vấn Thiên", trong nháy mắt, ngàn vạn kiếm ý từ trên trời giáng xuống, giống như thiên ý không thể trái nghịch, xông thẳng vào trong con mắt kia.

Kiếm trận xuyên qua thân thể Thư Vô Khích, vô luận Lộ Tiểu Thiền giãy giụa thế nào, kêu khóc "Buông ta ra —— ", cuối cùng thần hình của Thư Vô Khích vẫn đều bị diệt, đến một khắc cuối cùng ấy vẫn cứ nắm thật chặt tay Lộ Tiểu Thiền...

"Tiểu Thiền, ngươi phải tin tưởng ta — Ta sẽ không buông ngươi ra — Không nên tin Tà thần Hỗn Độn! Tin tưởng ta!"

Trong thanh âm của Thư Vô Khích, nước mắt Lộ Tiểu Thiền tuôn trào, y cảm giác được những mảnh vụn của Thư Vô Khích xông tới trước mặt, y cũng bị kiếm trận Vấn Thiên ép vào trong mắt tà kia!

Sau khi rơi xuống không gian vô tận, y bị một nguồn sức mạnh lôi kéo lại, là Kiếm Linh bên trong Kiếm Ý Các!

Kiếm Linh không có thực thể, chỉ có thể cùng Vô Ngân kiếm ràng buộc lẫn nhau.

Vô Ngân kiếm mượn linh thể của Kiếm Linh, ngược chiều mà bay lên, mang theo Lộ Tiểu Thiền lao ra khỏi mắt tà.

"Thư Vô Khích —— Thư Vô Khích —— "

Lộ Tiểu Thiền một đường giống như phát điên mà bắt giữ lấy những mảnh vụn của Thư Vô Khích, thế nhưng hết thảy đều giống như cát chảy qua kẽ tay, từ giữa những ngón tay của y trôi đi.

Mãi đến khi bầu trời xanh thẳm ôn hoà xuất hiện ở trước mắt của y.

Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy cây bất tử Phụng Thiên, chỉ là vào lúc này Phụng Thiên giống như một cái cây bình thường, mà bốn phía đều không thấy được bóng dáng của Linh Lung Hàn Ngọc, kỳ hoa dị thảo khắp nơi, linh điệp vỗ cánh bay qua, trên đỉnh đầu một con linh thú mang theo đuôi cánh màu sắc sặc sỡ, lướt vào trong mây.

"Nơi này là... nơi nào...." Lộ Tiểu Thiền ngây ngốc nhìn quanh bốn phía.

"Vô Ý Cảnh Thiên." Kiếm Linh nhẹ giọng nói.

"Vô Ý Cảnh Thiên? Vô Ý Cảnh Thiên mới vừa nãy đã sụp đổ a —— " Lộ Tiểu Thiền choáng váng.

Kiếm Linh hóa thành hình thái thiếu niên, mượn một tảng đá nhẹ nhàng nhảy một cái, rơi xuống trên cành cây bất tử "Phụng Thiên", lại nhảy tiếp một cái, liền lên tới ngọn cây.

Hắn xoay người lại, hướng về Lộ Tiểu Thiền vẫy vẫy tay: "Đến a!"

Lộ Tiểu Thiền không rõ ràng lắm, ngự kiếm bay đến bên cạnh Kiếm Linh.

Cúi đầu nhìn, bốn phía cũng không có Vô Ý Kiếm Hải mênh mông, mà là bầu trời trong trẻo, bát phương rộng lớn vô ngần, lòng dạ cũng cùng theo đó mà trải rộng.

"Nơi này là Vô Ý Cảnh Thiên cuối thời đại Hồng Hoang a!" Kiếm Linh chống cằm nói.

Lộ Tiểu Thiền tiếp tục choáng váng: "Ta... Tại sao ta lại tới nơi này? Ta còn phải tìm Thư Vô Khích a!"

"Lộ Tiểu Thiền, ta chính là đã tiêu hao hết năng lượng từ thuở Hồng Hoang, mới đưa ngươi về được thời đại Hồng Hoang! Ngươi không muốn biết, nguồn gốc của Tà thần Hỗn Độn sao? Chỉ khi ngươi biết nó là cái gì, mới có thể đối phó nó! Mới có cơ hội tìm được Thư Vô Khích của ngươi a!"

"Tà thần Hỗn Độn... Ý ngươi là hắn có nguyên thân?"

"Thiên hạ tà niệm, đều có căn nguyên. Tà thần Hỗn Độn đương nhiên cũng là —— ngươi xem!"

Thuận theo tầm mắt Kiếm Linh, Lộ Tiểu Thiền thấy được một người trẻ tuổi toàn thân mặc y phục trắng, linh khí của hắn trong suốt, trong suốt đến thế gian hiếm có.

Hắn ngồi dựa vào một chỗ trên núi đá đối diện với thần thụ Phụng Thiên, gác chân, mũi chân lười biếng xoay chuyển vài vòng, khiến Lộ Tiểu Thiền cảm thấy thật quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi là ai.

Y phát hiện bản thân tại thế giới này, giống như người đứng xem không tồn tại, chỉ có thể nhìn nhưng không cách nào thay đổi bất cứ chuyện gì.

Thế nhưng linh hải dồi dào mềm mại của thanh niên áo trắng, vạn vật sinh trưởng bên trên Vô Ý Cảnh Thiên trống trải, đây tuyệt đối là linh khí trên "Đại Thế" tiếp cận với Thần.

Thanh niên áo trắng kia chậm rãi xoay người, thời điểm đứng dậy dưới thân đã mọc ra một mảng tiên thảo.

Phản ứng đầu tiên của Lộ Tiểu Thiền chính là: "Người này... lẽ nào chính là Lăng Nguyên Chân Quân?"

Kiếm Linh gật đầu, trong mắt là thần sắc ngóng trông: "Ta vô số lần xoay mình nghịch chuyển, muốn liếc nhìn hắn thêm một cái... Chỉ tiếc thiên đạo luân hồi, vạn vật thăng trầm không thể nghịch chuyển, ta có thể vô số lần nhìn hắn, nhưng lại mãi mãi không cách nào thay đổi kết quả."

"Kết quả gì?"

Lộ Tiểu Thiền vừa dứt lời, trời đất chợt biến đổi, tà khí bỗng nhiên quét qua toàn bộ Vô Ý Cảnh Thiên.

Trời đất tối tăm đến một tia sáng cũng không có, linh điểu vui sướng bay lượn trên đỉnh đầu bị bóng tối ăn mòn, từ từ ngã xuống.

Thanh niên áo trắng lạnh lùng nhìn trời, hai tay giao nhau chấn động, linh khí bạo trướng, đây là Lăng Nguyên Chân Quân đang thi triển "Thái Lăng Thanh Nguyên chú", cùng với những gì mà Lộ Tiểu Thiền học được ở đời sau hoàn toàn bất đồng, càng thêm phức tạp, mà người kết chú tu vi cùng tâm trí càng cao xa, hậu thế khó lòng sánh kịp.

Vô Ý Cảnh Thiên bị tà khí ăn mòn trong khoảnh khắc được đạo đại chú này thanh tẩy, Lăng Nguyên Chân Quân cao giọng kêu lên: "Ương Thương —— "

Chỉ thấy một thân ảnh ngạo nghễ bước ra từ trong tà khí dày đặc, một đôi mắt chầm chậm mở ra, khiến Lộ Tiểu Thiền đang bàng quan giật nảy cả mình — chúng là kim sắc, cùng mắt tà nuốt chửng lấy Lộ Tiểu Thiền giống nhau như đúc!

Lăng Nguyên Chân Quân lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ngươi... nhập ma?"

Ương Thương Quân từng bước từng bước đi về phía Lăng Nguyên Chân Quân, mở rộng vòng tay ôm lấy hắn.

"Thế gian có ngươi, thật tốt... Tại sao mọi người đều muốn ta vứt bỏ tình yêu, một mình trở thành Thần?"

Chứng kiến hết thảy những thứ này, Lộ Tiểu Thiền không cách nào kiềm hãm nỗi kinh sợ, "Chẳng lẽ... Tà thần Hỗn Độn kỳ thực..."

Kiếm Linh dùng thanh âm nhẹ như mây gió trả lời: "Ai nói Ương Thương không thành Thần? Hắn thành Thần a. Tu vi của hắn cao bao nhiêu, đối với Lăng Nguyên Chân Quân lưu luyến sâu bao nhiêu, hóa thành chấp dục liền nặng bấy nhiêu. Dẫn dắt thiên hạ chấp dục tiến vào trong cơ thể, tâm ma thành thần — trở thành Tà thần Hỗn Độn."

Vì Lăng Nguyên Chân Quân là chấp niệm nguyên bản của Ương Thương, nên hắn liền sử dụng "Thái Lăng Tịnh Không chú".

Đó là linh hải rộng lớn bao la nhất mà Lộ Tiểu Thiền từng gặp qua, Lăng Nguyên Chân Quân đem mấy chục ngàn năm tu vi của chính mình đưa vào trận, bức tâm ma Hỗn Độn ra khỏi cơ thể Ương Thương.

Nhưng khoảnh khắc Tà thần Hỗn Độn rời khỏi cơ thể Ương Thương, liền xông vào nội phủ Lăng Nguyên Chân Quân, lấy đi nguyên đan của hắn.

Lăng Nguyên Chân Quân ngã xuống trong lồng ngực Ương Thương, trong nháy mắt đó, cây cỏ trên Vô Ý Cảnh Thiên khô mục héo tàn, trời đất đảo ngược, Ương Thương chưa từng biểu lộ một tia tình cảm, lại rơi xuống nước mắt, xuyên qua tầng tầng bụi trần, rơi vào trong mắt Lăng Nguyên Chân Quân.

Ương Thương gọt đẽo sông băng vạn năm tại Bắc Minh, làm thành chín tầng Linh Lung Hàn Ngọc, đem nguyên thân của Lăng Nguyên Chân Quân đặt vào trong đó, bảo tồn một tia hơi thở cuối cùng của hắn.

Ương Thương gọi ra linh thú Trường Yên, truy đuổi Tà thần Hỗn Độn, đến tận Tây Uyên.

Một hồi giao chiến kia, Trường Yên bỏ mình, Ương Thương bổ ra vùng đất Vô Vọng, thu hồi nguyên đan của Lăng Nguyên Chân Quân.

Ương Thương sức cùng lực kiệt, linh khí quanh thân tán loạn, lại chấp nhất phải bảo vệ nguyên đan của Lăng Nguyên Chân Quân.

Mà Lộ Tiểu Thiền ngồi bên cạnh "Phụng Thiên" giống như tâm niệm cộng cảm, Lăng Nguyên Chân Quân ở bên trong chín tầng Linh Lung Hàn Ngọc cô độc chờ đợi được nhìn thấy Ương Thương, tất cả đều tiến vào trong lòng Lộ Tiểu Thiền. Y ôm chặt lấy chính mình, cơ hồ cũng bị nỗi thống khổ kia xung kích đến vỡ vụn.

Nguyên lai Lăng Nguyên Chân Quân xưa nay đều không để ý đến nguyên đan của mình, hắn chỉ muốn Ương Thương Quân ở bên cạnh hắn.

Không để ý vĩnh viễn lưu truyền, chỉ quan tâm khoảnh khắc hiện tại.

Hắn đem hết toàn lực duy trì nguyên thân của mình, thế nhưng cuối cùng vẫn không đợi được đến khi Ương Thương trở về.

"Tiểu Thiền, ngươi còn muốn gặp lại Thư Vô Khích không?" Kiếm Linh hỏi y.

"Ta muốn..." Lộ Tiểu Thiền đau lòng đến tột độ.

Y chỉ muốn vọt vào trong lồng ngực Thư Vô Khích, ôm chặt lấy hắn, ghìm nát xương của hắn, dung nhập máu của mình bên trong, vĩnh viễn không muốn tách ra.

"Tiểu Thiền, ta còn nhớ lần đầu tiên ngươi lên Vô Ý Cảnh Thiên, là ta chơi đùa cùng ngươi bên trong Kiếm Ý Các, cũng là ngươi khiến mấy chục ngàn năm qua của ta lần đầu tiên không phải cô độc... Ngươi yêu thích, ta cũng cảm thấy thú vị. Có thể khiến ngươi thoải mái, cũng khiến ta cảm thấy vui sướng. Ngươi chính là ta, mà ta chính là ngươi... Cho nên nguyện vọng của ngươi, ta đều sẽ giúp ngươi đạt thành."

Kiếm Linh hướng về Lộ Tiểu Thiền vươn tay ra, thời khắc này Lộ Tiểu Thiền chỉ muốn giải thoát khỏi nỗi tiếc nuối cùng chờ đợi khó thể chịu đựng mà Lăng Nguyên Chân Quân đã mang đến cho y, y cắn răng, dùng sức mà nắm lấy tay Kiếm Linh, giống như trong lúc chết đuối nắm được cọng cỏ cứu mạng.

Trong nháy mắt ấy, Kiếm Linh từng chút từng chút một hóa thành hình dáng của Lộ Tiểu Thiền, tiến vào trong cơ thể y.

Tại một khắc Kiếm Linh sắp sửa hoàn toàn cùng y hợp thành một thể, bên tai của y tựa hồ lướt qua thanh âm trầm thấp mà kiên định của Thư Vô Khích.

"Tiểu Thiền — đừng tin tất cả những gì mà Tà thần Hỗn Độn cho ngươi xem!"

Kiếm trận "Vấn Thiên" rơi thẳng xuống, linh khí tập hợp mà thành hơn ngàn vạn năm qua nhảy vào trong mắt tà kia, cuồng phong bay lên, phảng phất như thế gian chí tà cùng linh khí trời đất va chạm, hai nguồn sức mạnh nghiền ép hao tổn lẫn nhau, thanh âm bạo liệt liên tiếp phát ra, như khai thiên tích địa từ trong hỗn độn!

Mạc Thiên Thu cùng những người khác đem hết toàn lực áp trận, thậm chí tiên kiếm cũng sắp bị đánh nứt rồi!

Tầng tầng tà khí bị luyện hóa, bầu trời nguyên bản bị mắt tà nuốt trọn dần dần lộ ra màu sắc vốn có.

Vô Ý Cảnh Thiên bị rung chuyển thành bình địa, khói lửa tiêu tán, một cái hố cực lớn xuất hiện ngay trước mặt chúng tiên thủ.

Thư Vô Khích ôm Lộ Tiểu Thiền ở dưới đáy hố.

"Tiểu Thiền! Tiểu Thiền ngươi tỉnh lại đi!"

Mi tâm Thư Vô Khích nhíu chặt, cắn chặt hàm răng, một tay ôm lấy sau gáy Lộ Tiểu Thiền, nhẹ nhàng lắc lắc.

"Tiểu Thiền!"

Mạc Thiên Thu cùng Lăng Niệm Ngô đang muốn ngự kiếm bay qua, lại bị Miểu Trần cùng Liên Nguyệt chặn lại.

"Chờ một chút!"

Chỉ thấy Lộ Tiểu Thiền trong lồng ngực Thư Vô Khích chậm rãi mở mắt ra, bên trong con ngươi kim sắc, phảng phất như ẩn chứa một không gian hư ảo khác sâu không lường được.

Y cong lên khóe môi nở nụ cười: "Ương Thương Quân — có khoẻ hay không!"

Nụ cười tà tứ cuồng quyến làm cho tất cả mọi người không rét mà run.

"Đó là... cái gì..." Mạc Thiên Thu nhìn đôi mắt kim sắc kia, thân thể không tự chủ được bắt đầu run rẩy.

"Các ngươi có biết thế giới "Lộng Trần"?" Lăng Niệm Ngô nói.

"Ý ngươi là... vừa nãy mắt tà mở rộng, Hỗn Độn tạo ra thế giới "Lộng Trần", mê hoặc Tiểu Thiền?"

Đây là kết quả mọi người hoàn toàn chưa từng dự liệu được.

"Thế giới "Lộng Trần" chỉ có mấy vạn năm tu vi hoà cùng tiên giới nguyên tôn của trời đất mới có thể tạo thành." Liên Nguyệt thay đổi biểu tình nhẹ như mây gió, thần sắc lạnh xuống, "Thế nhưng Tà thần tích lũy mấy chục ngàn năm tà khí, thế giới "Lộng Trần" đối với nó cũng không phải việc khó..."

"Nó dùng thế giới "Lộng Trần" dẫn ra chấp niệm của Tiểu Thiền, tiến vào nguyên thân của Tiểu Thiền! Thư Vô Khích có thể không chút do dự mà luyện hóa Tà thần, nhưng đối mặt với Tiểu Thiền, muốn Thư Vô Khích làm sao ra tay đây..."

Lộ Tiểu Thiền nhìn vào đôi mắt Thư Vô Khích, y đưa tay nhẹ nhàng xoa hàng lông mày của hắn: "Ta rất nhớ ngươi, ngàn vạn năm qua vẫn luôn nghĩ về ngươi..."

Ánh mắt Thư Vô Khích không hề do dự nhìn vào đôi mắt kim sắc kia, nhàn nhạt nói: "Ta nói rồi, ta sẽ không rời khỏi ngươi, cũng sẽ không buông ngươi ra."

"Vậy chúng ta sẽ vĩnh viễn không tách ra."

Lộ Tiểu Thiền ôm chặt Thư Vô Khích, đôi mắt kia khiến người run sợ, mà Vô Ngân kiếm lượn vòng bay lên, tà khí đem Vô Ngân kiếm nhuộm thành đêm tối.

Mọi người kết trận, chặn lại Vô Ngân kiếm sau lưng Thư Vô Khích.

Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền bị Tà thần phụ thể tà khí quá thịnh, Vô Ngân kiếm từng chút từng chút xuyên ra khỏi kiếm trận mà mọi người kết thành.

Tay Thư Vô Khích nhấn giữ mi tâm Lộ Tiểu Thiền, nhẹ giọng nói: "Ta tới tìm ngươi."

Vô Ý Kiếm Hải vốn xoay quanh trên bầu trời bỗng nhiên đáp xuống, không chút do dự mà xông vào trong thân thể Thư Vô Khích.

Đây là mấy chục ngàn năm kiếm ý, nguyên thân cùng đan hải của Thư Vô Khích tiếp nhận nguồn sức mạnh khổng lồ này, bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ.

Mà Lộ Tiểu Thiền thì lại cười nói: "Ngươi cho rằng mượn ngàn vạn năm kiếm ý của Vô Ý Kiếm Hải, là có thể tiến vào thế giới "Lộng Trần" của ta sao? Ngươi còn chưa vào được, thì nguyên thân đã diệt mất rồi!"

Thư Vô Khích không chút do dự, dung nhan tuấn tú cũng chưa từng thay đổi.

Chỉ thấy tinh hồn của hắn từng chút từng chút rời khỏi thân thể, muốn tiến vào trong đôi mắt Lộ Tiểu Thiền!

"Thư Vô Khích — nếu như nguyên thần của ngươi sụp đổ như thế! Cho dù ta có rời đi nguyên thân của Lộ Tiểu Thiền, thì y cũng sẽ hối hận thống khổ, mỗi một ngày còn sống đều sẽ chịu sự dày vò vô thượng — sống không bằng chết!"

Nguyên đan của Thư Vô Khích chấn động đến lợi hại, mơ hồ có tư thế rạn nứt!

"Ổn định nguyên đan của hắn!" Miểu Trần Nguyên Quân quyết định thật nhanh, dùng kiếm trận Niết Hoàng tiến vào nội phủ Thư Vô Khích, giữ vững nguyên đan của hắn.

Lăng Niệm Ngô cùng Liên Nguyệt cũng thúc giục kiếm trận, tầng tầng gia cố.

Thế nhưng kiếm khí của Vô Ý Kiếm Hải rung chuyển trời đất, bọn họ giữ vững nhất thời lại không thể giữ vững một đời.

Đúng lúc này Côn Ngô cưỡi Cửu Diêu bay tới, nhìn thấy Vô Ý Cảnh Thiên bị phá hủy, thật lâu chưa thể hoàn hồn.

Khi hắn phát hiện đôi mắt Lộ Tiểu Thiền nhuộm thành kim sắc tà mị đến cực điểm, giống như muốn đầu độc hết thảy vạn vật trong trời đất, hắn thiếu chút nữa từ trên Cửu Diêu té xuống.

"Chuyện gì... Chuyện gì thế này...."

Mạc Thiên Thu ngự kiếm bay tới bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Côn Ngô, Tiểu Thiền nhập ma, bị nhốt vào trong thế giới "Lộng Trần" của Hỗn Độn!"

Côn Ngô kinh hãi: "Vậy phải làm sao đây! Thế giới "Lộng Trần" mặc dù giả nhưng cũng là thật! Hơn nữa với tu vi của chúng ta không thể đi vào thế giới "Lộng Trần" kia!"

"Cho nên Thư Vô Khích dẫn Vô Ý Kiếm Hải vào thân thể, muốn cưỡng chế tiến vào thế giới "Lộng Trần" của Hỗn Độn!"

"Chuyện này vạn lần không thể a! Năm đó hắn bảo vệ nguyên đan của Tiểu Thiền đã tiêu hao mất sáu trăm năm tu vi... Sau đó vì thắp sáng nguyên đan của Tiểu Thiền, mở ra tuệ nhãn cho y, tu vi cũng bị hao tổn! Làm sao chịu đựng được Vô Ý Kiếm Hải!"

"Cho nên ngươi phải giúp ta!" Mạc Thiên Thu nói.

"Giúp ngươi, làm sao giúp ngươi?"

"Ngươi thân là Y Tông, hẳn là biết "Thái Lăng Tịnh Không chú" đi!"

Côn Ngô hai mắt sững sờ, lập tức sáng tỏ: "Ta đương nhiên biết, chỉ là cảnh giới của ta không bằng Ly Triệt năm đó, hôm nay nếu muốn ta liều mình vì nghĩa độ hóa Tiểu Thiền, ta cũng không chút do dự!"

Côn Ngô thần sắc kiên quyết, hắn hiểu rõ chỉ có làm suy yếu đi sức mạnh của Hỗn Độn, mới có thể làm cho Thư Vô Khích thuận lợi đi vào thế giới "Lộng Trần"!

Ngàn năm trước, thân là sư huynh của ngươi, trơ mắt nhìn ngươi thần hình đều diệt. Ngàn năm sau, vì ngươi vứt bỏ hết thảy, có cái gì không được!

"Nguyện lần này ngươi cùng hắn... có thể thật sự thiên hoang địa lão!"

Linh khí của Côn Ngô bay lên không trung, ngưng tụ tinh thần, hắn tin tưởng bản thân có thể bảo vệ tâm trí của Lộ Tiểu Thiền, nhất định có thể độ hóa chấp niệm của y!

Tại thời khắc linh khí bạo phát dâng trào mà rơi xuống biển kiếm, Thái Lăng Tịnh Không chú xuất hiện, Côn Ngô vung tay lên, đem Cửu Diêu đuổi đi, sắp sửa thả người nhảy vào bên trong đại chú.

Thế nhưng một bóng người từ bên cạnh hắn lại lướt như bay vụt ngang qua, chính là Mạc Thiên Thu!

Mủi chân hắn đạp một cái, đem Thiên Thu kiếm đá ra ngoài, không chút do dự nhảy vào "Thái Lăng Tịnh Không chú".

"Mạc Thiên Thu —— " Côn Ngô trơ mắt nhìn Thiên Thu kiếm sượt qua người hắn.

Mạc Thiên Thu cười nói: "Ngươi không hiểu chấp niệm của Tiểu Thiền, làm sao độ y!"

Côn Ngô vươn tay nhưng không túm được Mạc Thiên Thu, nguyên thân của hắn tiến vào chú, linh khí của Tịnh Không chú tăng lên dữ dội, trực tiếp đè ép xuống.

Mọi người kinh ngạc cảm thán, Liên Nguyệt Nguyên Quân lại nói: "Lấy niệm độ niệm, trong chúng ta chỉ có Mạc Thiên Thu là có thể làm được!"

Lăng Niệm Ngô nhìn Mạc
Thiên Thu hoàn toàn bị "Thái Lăng Tịnh Không chú" nuốt chửng, rốt cuộc hiểu rõ.

Hơn ngàn năm qua, bảo vệ cùng chờ đợi Lộ Tiểu Thiền đâu chỉ mình Thư Vô Khích?

Mạc Thiên Thu ngóng trông chờ đợi, không cầu hồi báo, có niệm cũng không chấp, mới là chân chính khoáng đạt!

(editor: thật sự là quá thích nhân vật Mạc Thiên Thu này luôn, Thiên Thu của ta, ngươi là người duy nhất chân chính tiêu sái giữa cõi đời này, hầu hết mọi người khi vướng niệm đều sẽ chấp nhất, riêng ngươi dù có niệm cũng không chấp, ngươi yêu Lộ Tiểu Thiền nhưng lại không chiếm hữu y, không cần bất cứ hồi báo nào từ tình yêu ấy, nếu ngươi thật sự tồn tại trên thế giới này, ta muốn bất chấp tất cả mà yêu ngươi... sorry bà con, cảm xúc dâng trào dữ quá!!)

Lộ Tiểu Thiền mở to đôi mắt kim sắc, gào thét nói: "Lũ các ngươi độ không được ta —— "

Tịnh Không chú trực tiếp áp xuống, từ đỉnh đầu Lộ Tiểu Thiền tiến thẳng vào đan hải của y.

"A —— A —— " Lộ Tiểu Thiền ngẩng cổ, phảng phất như thân thể bị bẻ gãy thành hai đoạn.

Sức mạnh của Tà thần Hỗn Độn bị suy yếu, nguyên thần của Thư Vô Khích rốt cuộc tiến vào thế giới "Lộng Trần"!

Hắn nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền đang tìm kiếm mình khắp các thế giới, nguyên lai y vẫn cho rằng nguyên thân của Thư Vô Khích bị kiếm trận "Vấn Thiên" phá hủy, lại không biết đó là Hỗn Độn làm cho y "mê muội".

Y mệt mỏi mà điên cuồng muốn bắt lấy khói bụi trong không trung, lại chắp vá không ra Thư Vô Khích.

Nước mắt nhấn chìm y, dù cho dời núi lấp biển y cũng vô cùng cô độc, thế giới hoang vu này khiến y sợ hãi.

Mãi đến khi Thư Vô Khích từ trong tuyệt vọng chen người vào, hướng về Lộ Tiểu Thiền đưa tay ra.

"Tiểu Thiền, ta ở đây!"

Lộ Tiểu Thiền nghe thấy thanh âm Thư Vô Khích, mừng rỡ như điên, nhưng vô luận chỗ nào cũng không tìm được Thư Vô Khích.

Đôi mắt của y bỗng nhiên cái gì cũng không nhìn thấy, phảng phất ngay cả tuệ nhãn cũng đều biến mất.

"Tiểu Thiền, ta ở đây! Đi theo ta!"

Thanh âm Thư Vô Khích rõ ràng như vậy, thế nhưng Lộ Tiểu Thiền có làm thế nào cũng không bắt được hắn.

Cho đến khi có một nguồn sức mạnh đẩy y một cái, Lộ Tiểu Thiền vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Mạc Thiên Thu.

Mạc Thiên Thu cười nói với y: "Tiểu Thiền, ngươi nên đi ra ngoài."

Lộ Tiểu Thiền rơi vào một cái ôm quen thuộc mà kiên cố, toàn bộ băng lãnh cùng cô độc trước đó trong nháy mắt vỡ vụn, Thư Vô Khích ôm chặt lấy y, phi thân rời đi.

Thế giới "Lộng Trần" trong nháy mắt sụp đổ tan rã, Lộ Tiểu Thiền mở mắt ra, cảm giác được bốn phía đều là linh khí quay cuồng sôi sục, mà trước mắt của y chính là hình ảnh nguyên thân Mạc Thiên Thu giống như cát bụi bị gió thổi tiêu tán.

"Thiên Thu —— " Lộ Tiểu Thiền phi thân bay tới, vươn tay muốn bắt lấy Mạc Thiên Thu.

Hết thảy quá khứ, đều tràn vào trong đầu Lộ Tiểu Thiền.

Bất kể bản thân là Ly Triệt lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Thiên Thu, cùng mở ra khóa Vạn Tượng, hay là du lịch Đông Khư tìm kiếm kỳ hoa dị thảo, hay là đời này Mạc Thiên Thu ngay tại thời khắc nguy nan hiện ra trước mặt y...

Mạc Thiên Thu lại rất hờ hững, hắn vươn tay đến, nhẹ nhàng điểm trên mi tâm Lộ Tiểu Thiền.

"Lần này ta rốt cuộc có thể bảo vệ ngươi...."

"Thiên Thu không được! Ngươi mau trở lại! Mau trở lại!"

"Tụ tán chung quy đều có lúc. Duyên khởi duyên diệt, tại tâm mà thôi."

Trong nháy mắt, nguyên thân Mạc Thiên Thu tiêu tán, Lộ Tiểu Thiền gào thét khàn cả giọng lại chỉ có thể chạm phải vô số hạt cát.

Nụ cười của Mạc Thiên Thu, dung mạo của hắn, thời điểm hắn buông xuống quá khứ bộ dáng bình thản phẳng lặng đều ở tại đáy lòng Lộ Tiểu Thiền không sao quên được.

"Mau dùng khóa Tiên Lăng —— " Côn Ngô cao giọng hét lên.

Thư Vô Khích dùng sức kéo một cái, khóa Tiên Lăng thoát khỏi cổ tay Lộ Tiểu Thiền, tiếp theo liền bay ra ngoài, chặt chẽ khóa lại nguyên đan của Mạc Thiên Thu, chậm rãi rơi xuống.

"Thiên Thu —— " Lộ Tiểu Thiền vươn tay tiếp lấy nó, như nhặt được chí bảo, ôm chặt vào trong lòng.

Lúc này, Kiếm Linh dùng tốc độ cực nhanh bay đi.

"Đó là cái gì!" Côn Ngô hỏi.

Hắn chưa từng thấy qua linh thể như vậy.

Vẻ mặt Miểu Trần Nguyên Quân trở nên nghiêm túc, lập tức ngự kiếm đuổi theo: "Đó chính là nguyên thần của Tà thần Hỗn Độn a!"

"Thế mà lại là nguyên thần của Tà thần Hỗn Độn!"

Lăng Niệm Ngô cùng Liên Nguyệt Nguyên Quân lập tức đuổi theo, kết ra kiếm trận nỗ lực đuổi bắt nó.

"Hắn... Hắn không phải Kiếm Linh sao? Là tàn niệm kiếm ý của các đời Ương Thương Kiếm Tông tụ lại thành linh..."

Lộ Tiểu Thiền ôm chặt nguyên đan của Mạc Thiên Thu, ngạc nhiên mà nhìn về phương hướng Kiếm Linh bỏ chạy.

Thư Vô Khích ôm lấy Lộ Tiểu Thiền, ngự kiếm mà đi, hắn lạnh lùng nói: "Tàn niệm kiếm ý của các đời Kiếm Tông chính là Vô Ý Kiếm Hải, sao lại là Kiếm Linh!"

Trong nháy mắt, Lộ Tiểu Thiền đột nhiên tỉnh ngộ.

Năm đó y dùng thân phận Ly Triệt đi đến Vô Ý Cảnh Thiên, Tà thần Hỗn Độn cũng đã ẩn náu ở đây, giả làm Kiếm Linh chơi đùa cùng Ly Triệt, chiếm được sự tin tưởng của y!

Chính là Kiếm Linh năm đó nghĩ kế giúp Ly Triệt, dùng "Rượu Chàng Tiên" và "Hoa trong gương, trăng dưới nước" đến dò xét chấp niệm trong lòng Thư Vô Khích, Ly Triệt hốt hoảng muốn bỏ chạy khỏi Vô Ý Cảnh Thiên, lúc này mới khiến Thư Vô Khích nổi lên chấp niệm phải đem y cưỡng ép giữ lại bên người, vì vậy Tà thần Hỗn Độn mới tiến vào được nguyên thân của Thư Vô Khích.

Tiền duyên hậu quả, Tà thần Hỗn Độn đã sớm trăm phương ngàn kế tính toán kỹ rồi!

Vô Ý Kiếm Hải bên trong nguyên đan của Thư Vô Khích lăn lộn bạo trướng, bất cứ lúc nào cũng có thể nứt toác ra, khiến Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy kinh hồn bạt vía.

Nhưng Lộ Tiểu Thiền lại cảm động đối với quyết tâm của Thư Vô Khích, bởi vì sự tồn tại của Hỗn Độn chính là chấp niệm vĩnh viễn trong nội tâm Lộ Tiểu Thiền, nó khiến Lộ Tiểu Thiền vĩnh viễn sợ hãi mất đi Thư Vô Khích.

Vì yêu mà sinh sợ hãi, lúc trước là Thư Vô Khích, hiện tại là Lộ Tiểu Thiền.

Thư Vô Khích thừa thế xông lên, lần thứ hai kết ra kiếm trận "Vấn Thiên", mây trên trời lũ lượt kéo tới, gió thổi trong thế gian đều bị cuốn vào.

Lộ Tiểu Thiền trơ mắt nhìn đan hải của Thư Vô Khích bị Vô Ý Kiếm Hải bàng bạc lao nhanh xung kích, vết nứt ẩn hiện!

"Thư Vô Khích — Thư Vô Khích —!"

Lộ Tiểu Thiền ngự kiếm nghịch thế mà đi, vươn dài tay muốn bắt lấy hắn.

Kiếm trận Vấn Thiên đem Kiếm Linh trói buộc vào bên trong, linh thể của Kiếm Linh cũng từng chút từng chút bị luyện hóa rời khỏi nguyên thần.

Nó cười nhìn Lộ Tiểu Thiền hao hết khí lực cũng phải bắt được Thư Vô Khích.

"Tiểu Thiền a Tiểu Thiền, ngươi đoán xem là ta bị kiếm trận Vấn Thiên luyện hóa trước, hay là nguyên đan của Thư Vô Khích bị phá hủy trước đây?"

Hình ảnh Lăng Nguyên Chân Quân gần như tuyệt vọng chờ đợi Ương Thương lần thứ hai tràn vào cõi lòng Lộ Tiểu Thiền, mà vết nứt trên nguyên đan của Thư Vô Khích cũng càng lúc càng rõ ràng, kiếm khí không ngừng tràn ra, ở trong cơ thể hắn đấu đá lung tung, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị Vô Ý Kiếm Hải làm cho sụp đổ.

"Không cần luyện hóa nó... hãy để nó đi!" Lộ Tiểu Thiền tê tâm liệt phế gào thét.

"Tiểu Thiền, nếu như nó còn tồn tại, cho dù ta thời thời khắc khắc trông chừng ở bên cạnh ngươi, tâm ngươi cũng sẽ sinh sợ hãi... Nếu như nó không tồn tại, cho dù ta không ở bên cạnh ngươi, lòng ngươi cũng sẽ vô tà không sợ hãi!"

Lộ Tiểu Thiền nhìn bóng lưng Thư Vô Khích, giữa biển linh cuồng bạo không hề dao động.

Hắn không phải vì bảo vệ thiên hạ, càng không phải vì các đời Ương Thương Quân giao phó cho hắn chuyện duy nhất phải làm, mà là vì bảo vệ Lộ Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền muốn cùng hắn sóng vai tác chiến, Thái Lăng Chân Uyên bên hông sớm đã không còn, mà y muốn ngưng tụ thế nước từ bốn phương, cho dù chỉ là một giọt cũng tốt rồi... Nhưng toàn bộ đều đã bị Thư Vô Khích dẫn vào bên trong đại trận "Vấn Thiên".

Thư Vô Khích mượn hết thảy đại thế trong thiên hạ, khiến Lộ Tiểu Thiền không có thế để mượn!

Lúc này, kiếm trận của Liên Nguyệt Nguyên Quân cùng Miểu Trần Nguyên Quân lại xông vào đan hải của Thư Vô Khích, giúp hắn bổ khuyết vết nứt.

Lộ Tiểu Thiền chợt nhớ tới trước khi Liên Nguyệt Nguyên Quân tiến vào "Đại Thế" tầng thứ nhất, Thư Vô Khích từng nói "Ánh sáng từ nơi không có ánh sáng".

"Không sinh ra Có, Có trở về Không." tám chữ trước cửa động của Diệp Hoa Nguyên Tôn bỗng nhiên hiện ra trước mắt Lộ Tiểu Thiền.

Ương Thương ôm lấy Lăng Nguyên Chân Quân mất đi nguyên đan, một giọt nước mắt kia rơi vào trong mắt Lăng Nguyên Chân Quân, phảng phất như trải qua ngàn vạn năm thời gian chất chồng, rốt cuộc rơi vào trong lòng Lộ Tiểu Thiền.

Một khắc ấy, trong đôi mắt của Lộ Tiểu Thiền ẩm ướt.

Vậy ta liền mượn sợ hãi trong lòng ta, cùng ngươi liều mạng!

Lộ Tiểu Thiền nắm chặt Vô Ngân kiếm, một giọt nước mắt trong mắt của y tiến vào trong trận, kiếm trận Viên Trạch giống như "Không sinh ra Có" bỗng dưng xuất hiện, xông vào trong kiếm trận "Vấn Thiên"!

Kiếm Linh vốn tưởng rằng Lộ Tiểu Thiền muốn luyện hóa nó, nhưng vạn vạn không nghĩ tới đối tượng mà kiếm trận Viên Trạch muốn luyện hóa lại là Vô Ý Kiếm Hải!

Kiếm khí của các đời Kiếm Tông lưu lại nguyên bản khó có thể khống chế hay thuần phục, nhưng một giọt nước mắt này của Lộ Tiểu Thiền vào trận, lại là tâm ý quý trọng mềm mại nhất.

Biển kiếm vốn chính là kiếm ý của các đời Kiếm Tông, nó chỉ tăng lên chứ không giảm đi, rồi lại không chỗ dung thân, được kiếm trận của Lộ Tiểu Thiền ôn nhu bao dung, phảng phất như cỗ sức mạnh mênh mông vô biên này rốt cục có chốn thuộc về.

Nguyên đan rạn nứt của Thư Vô Khích đang từ từ khép lại, Lộ Tiểu Thiền ngự kiếm đi tới bên cạnh hắn, đối diện với hắn nở nụ cười.

"Ta sợ mất đi ngươi, cho nên ta càng muốn bảo vệ ngươi."

Ngàn vạn thế giới tất cả đều rút lui, chỉ còn dư lại nụ cười của Lộ Tiểu Thiền.

"Vô Khích ca ca, cái gì ta cũng không cho được ngươi, vậy hãy để kiếm ý ngàn vạn năm qua của các đời Ương Thương Kiếm Tông, chân chính thuộc về ngươi!"

Thư Vô Khích lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngàn vạn năm qua vô số vị Ương Thương không có người nào có thể độ hóa Vô Ý Kiếm Hải, nhưng Tiểu Thiền lại làm cho nó cam tâm tình nguyện yên tĩnh!

Kiếm Linh vào thời khắc này rốt cuộc lộ ra thần sắc hốt hoảng, nó muốn tạo ra một thế giới "Lộng Trần" khác, bỏ chạy vào trong đó, nhưng không ngờ rằng Lộ Tiểu Thiền thế nhưng lại một lần nữa kết ra Thái Lăng Tịnh Không chú.

"Tiểu Thiền! Không được!"

Thư Vô Khích không để ý hết thảy ôm lấy y, dùng Vô Ý Kiếm Hải bao bọc y lại.

Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười: "Lần này ta không cần liều mình vì nghĩa nữa rồi! Chấp niệm trong lòng ngươi chính là nghiệp hỏa bên trong nguyên đan của ta! Hôm nay ta liền đem nghiệp hỏa trả lại cho ngươi!"

Lộ Tiểu Thiền không chút do dự muốn dùng Vô Ngân kiếm xé ra nguyên đan của chính mình, Thư Vô Khích lập tức dùng Vô Khích kiếm cản lại Vô Ngân kiếm.

"Tiểu Thiền!"

Lộ Tiểu Thiền lùi về phía sau dựa vào lồng ngực Thư Vô Khích, vạn phần quyến luyến mà nhắm mắt lại nói với hắn: "Vô Khích ca ca, năm đó Ương Thương Quân chính vì thu hồi nguyên đan của Lăng Nguyên Chân Quân, trái lại khiến cả hai người đều ôm lấy hối tiếc mà chết đi... thiên trường địa cửu không thể cầu, từ bỏ điều vốn không thuộc về chúng ta, còn lại mới là chân chính thiên hạ vô khích."

Lúc Lộ Tiểu Thiền mở mắt ra lần nữa, Thư Vô Khích nhìn thấy một thế giới sạch sẽ đơn sơ vạn dặm.

Vô Ngân kiếm đâm vào nội phủ Lộ Tiểu Thiền, móc ra nguyên đan của y.

Thư Vô Khích cúi đầu ôm chặt Lộ Tiểu Thiền, hắn dùng Vô Ý Kiếm Hải bổ khuyết nội phủ của Lộ Tiểu Thiền.

Kiếm Linh khó thể tin nổi: "Chuyện này không thể nào... Chuyện này không thể nào! Lúc trước Lăng Nguyên Chân Quân không bỏ xuống được! Ương Thương cũng không bỏ xuống được! Các ngươi làm sao lại bỏ được!"

"Thái Lăng Tịnh Không chú" tiến vào nguyên đan, nghiệp hỏa đột nhiên được đại chú thắp sáng, phản phệ Kiếm Linh!

Kiếm Linh không thể giãy dụa, bị nghiệp hỏa của chính mình thiêu đốt tới linh thể tán loạn.

Liệt diễm hừng hực khiến hết thảy đều vặn vẹo, ngay cả Liên Nguyệt Nguyên Quân ngự kiếm lơ lửng ở bên trên đại chú cũng kinh ngạc không thôi.

"Đây phảng phất như thể chính là luyện ngục của Hỗn Độn tái hiện..."

Kiếm Linh giống như tan chảy, nó không ngừng vươn dài tay ra, như đang khẩn cầu Lộ Tiểu Thiền cứu nó.

Thư Vô Khích ôm thật chặt Lộ Tiểu Thiền, vào thời khắc này tầm mắt của bọn họ phảng phất như xuyên qua vô số thời gian, nhìn thấy Lăng Nguyên Chân Quân cùng Ương Thương Quân từ thuở Hồng Hoang.

Lăng Nguyên Chân Quân dùng khóa Tiên Lăng lôi kéo Ương Thương, cười giống như một đứa trẻ, đáy mắt không có tiếc nuối, cũng không có thống khổ, chỉ có thân ảnh của Ương Thương Quân.

"Ta không muốn thiên hoang địa lão, chỉ nguyện thời điểm ta nhìn ngươi, ngươi cũng nhìn ta giống như vậy."

Kiếm Linh nhìn thân ảnh của Thư Vô Khích cùng Lộ Tiểu Thiền giao chồng lên nhau, nói một câu: "Tà niệm cùng chấp nhất trên thế gian, không tăng không giảm, vô tận vượt qua", rồi tan thành mây khói.

Mà nguyên đan của Lộ Tiểu Thiền rơi ra từ bên trong Thái Lăng Tịnh Không chú sau khi tiêu tán, trong suốt như lưu ly, phản chiếu trời xanh vạn dặm tới tận phía cuối chân trời.

Thư Vô Khích phi thân qua, nắm chặt lấy nó, đưa trở về bên trong nội phủ của Lộ Tiểu Thiền.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng rạng ngời chiếu vào trong mắt Lộ Tiểu Thiền, y lập tức bưng kín mắt của mình.

Miểu Trần Nguyên Quân ngơ ngác mà nhìn liệt diễm tiêu tán, vốn tưởng rằng vạn vật sinh linh đều sẽ bị nghiệp hỏa Hỗn Độn phá hủy, nhưng lại phát hiện chúng vẫn tươi tốt, đây mới chân chính là liều chết để được sống.

"Tiểu Thiền! Tiểu Thiền ngươi làm sao vậy?" Thư Vô Khích chạm vào đôi mắt Lộ Tiểu Thiền.

"Thật chói mắt!" Lộ Tiểu Thiền nháy mắt một cái, y đem ngón tay của mình hơi lộ ra khe hở, sau đó từ giữa khe hở này, thấy được Thư Vô Khích.

Y lập tức buông lỏng tay ra, đột nhiên nhào vào trong lồng ngực Thư Vô Khích, nâng lên mặt của hắn, mừng rỡ như điên.

"Vô Khích ca ca ta nhìn thấy ngươi rồi! Nguyên lai ngươi vẫn là bộ dáng này! Không đúng không đúng! Là so với ngàn năm trước càng thêm dễ nhìn!"

"Chuyện gì thế này..." Lăng Niệm Ngô kinh ngạc nói.

Côn Ngô cưỡi linh thú bay tới, cảm thán một tiếng: "Là vì nghiệp hỏa bên trong nguyên đan của y được Thái Lăng Tịnh Không chú mang đi rồi."

Lộ Tiểu Thiền nhìn Liên Nguyệt Nguyên Quân, lập tức nhào tới muốn ôm Dạ Lâm Sương trong lồng ngực hắn, bị Liên Nguyệt nhanh nhảu tránh né.

"A! Liên Nguyệt Nguyên Quân, ngươi quả nhiên lớn lên có một khuôn mặt phong lưu bạc tình a!"

Liên Nguyệt Nguyên Quân hừ nhẹ một tiếng: "Ta là phong lưu bạc tình, ngươi là khắp nơi lưu tình! Chúng ta nửa cân đối tám lạng!"

Nói xong, chân Dạ Lâm Sương quả nhiên đá một cái trên mặt Liên Nguyệt Nguyên Quân.

"Ôi — Ngươi lại đá ta!"

Lộ Tiểu Thiền nhìn về phía Lăng Niệm Ngô, lúc này mới phát hiện thiếu niên ngàn năm trước bây giờ đã là thanh niên phong hoa tuyệt đại.

"Niệm Ngô, ta...."

Lăng Niệm Ngô cười nhạt một tiếng: "Ngươi nhìn rõ ràng bộ dáng của ta không?"

"Nhìn rõ ràng." Lộ Tiểu Thiền biết Lăng Niệm Ngô nhiều năm qua vẫn luôn trả giá cùng chờ đợi y, chỉ là tất cả tình thâm ý trọng đều giữ lại trong lòng không nói ra.

Lăng Niệm Ngô nhìn quanh bốn phía, đã không còn một tia tối tăm trong trời đất, xa xa núi sông trùng điệp, cây cỏ đón gió lay động, sinh sôi nảy nở, vòng đi vòng lại, chỉ nói hai chữ: "Thật tốt."

Hắn xoay người, tiêu sái mà ngự kiếm rời đi.

Những năm tháng ly biệt qua đi, qua đi một Lăng Niệm Ngô nhìn thấy Ly Triệt Quân tịch diệt, rốt cuộc tiêu thất.

Lộ Tiểu Thiền ôm chặt nguyên đan trong lồng ngực, nói một câu: "Đáng tiếc..."

Đáng tiếc không thể nhìn thấy Mạc Thiên Thu.

Tay Thư Vô Khích che phủ trên nó: "Chỉ cần nguyên đan vẫn còn, ngươi và ta sớm muộn sẽ tái tạo được nguyên thân của Mạc Thiên Thu."

Nhưng vào lúc này, Thiên Thu kiếm vốn đang nằm trong tay Côn Ngô bỗng nhiên chấn động, hướng về phía đông bay đi.

Sinh linh khắp nơi, bao gồm cả tâm hồn của Lộ Tiểu Thiền cũng đều cảm giác bị thanh kiếm kia lôi kéo theo, cho đến khi nó biến mất ở chân trời, chúng sinh linh mới khôi phục tâm thần.

"Sao lại... Chuyện gì xảy ra thế này? Thiên Thu kiếm muốn đi đâu?" Côn Ngô tính đuổi theo, lại bị Miểu Trần Nguyên Quân ngăn cản.

"Là Đông Khư Giải Kiếm Thạch, nó chọn Mạc Thiên Thu làm Đông Khư Kiếm Tông."

Côn Ngô một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn, bỗng nhiên bắt đầu cười ha hả: "Nếu bàn về tâm tính, chúng ta không một ai bằng Mạc Thiên Thu. Lần này hắn xả thân vì nghĩa xông phá cảnh giới "Đại Thế"... Cơ duyên trên thế gian quả thực không lường được a!"

"Hỗn Độn bị luyện hóa rồi sao?" Miểu Trần Nguyên Quân đi đến trước mặt Thư Vô Khích hỏi.

Hiện tại Thư Vô Khích không chỉ điều động, mà còn hoàn toàn nắm giữ mấy chục ngàn năm linh khí của Vô Ý Kiếm Hải, đan hải cùng kiếm hải dung hợp, nếu bàn về tu vi, nhân gian chân chính không gì địch nổi.

"Không có. Nó chỉ trở thành linh thể khó thể tụ hợp mà thôi. Cưỡng ép độ hóa nó, cũng là chấp niệm." Thư Vô Khích lạnh nhạt nói.

Miểu Trần Nguyên Quân giờ mới hiểu ra: "Nguyên lai Lộ Tiểu Thiền cũng không phải độ hóa nó, mà là thừa nhận nó."

Bách gia kiếm môn luôn cho rằng bọn họ theo đuổi cảnh giới "vô dục vô tà", nhưng tà niệm thế gian không tăng không giảm, không sinh không diệt.

Thản nhiên khoáng đạt, mới thật sự là cảnh giới.

"Tiểu Thiền... Vô Ý Cảnh Thiên đã không còn tồn tại, ngươi trở về Thái Lăng Các đi." Côn Ngô mở miệng nói.

Nét mặt Lộ Tiểu Thiền lộ ra nụ cười trước sau như một: "Ai nói Vô Ý Cảnh Thiên không tồn tại? Ta và Vô Khích ca ca ở nơi nào, nơi đó chính là Vô Ý Cảnh Thiên a!"

Vĩ Thanh (kết cục)

Lộ Tiểu Thiền chống cằm, cưỡi Lộc Thục, chỗ bên hông lúc trước mang theo Thái Lăng Chân Uyên, hiện tại mang theo một cái bình gốm nhỏ.

Bên trong bình gốm chứa đất, trong đất là một hạt mầm giống như dạ minh châu.

Đây là điện chủ tiền nhiệm của Thiên Thu Điện lúc trước lưu lại, Côn Ngô nói, chỉ cần có thể khiến hạt mầm này nảy mầm sinh trưởng, là có thể trồng ra Mạc Thiên Thu, a không đúng, mọc ra linh quả tái tạo nguyên thân của Mạc Thiên Thu.

Nhưng Thư Vô Khích theo Lộ Tiểu Thiền từ khe băng Tây Uyên đến hoang mạc Đông Khư, từ sông băng Bắc Minh đến núi Mộ Vãn của Nam Ly, Lộ Tiểu Thiền cũng không tìm ra linh thổ có thể làm cho cái hạt này nảy mầm.

Cứ như vậy lang thang qua mấy trăm năm cảnh sắc, Lộ Tiểu Thiền vốn còn có chút lo lắng, ngày tháng lâu dần, y cũng không còn quá để tâm.

"Ngươi không lo lắng hạt mầm này vĩnh viễn không trổ sinh sao?" Thư Vô Khích từ phía sau ôm lấy Lộ Tiểu Thiền, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai y nói.

"Hừ! Còn không phải do ngươi thường xuyên lăn lộn ta! Bị Mạc Thiên Thu nghe thấy, hắn hoặc là sinh khí hoặc là thẹn thùng, cho nên không chịu nảy mầm nha!"

Lộ Tiểu Thiền muốn xoa xoa eo của mình, thế nhưng Thư Vô Khích đã thay y xoa bóp, cường độ cùng thủ pháp đều tương đối khá.

Bọn họ về tới Lộc Thục Trấn, ngõ phố vẫn nhìn quen mắt như xưa, Vô Tứ Tửu Phường thế nhưng không có đóng cửa, chỉ có điều lão bản đã là tằng tằng tôn của chưởng quầy lúc trước rồi! Trăm năm phảng phất như không có thay đổi cái trấn này, ngoại trừ thôn dân cũ đã không còn tồn tại nữa, thì ngay cả những viên gạch đã mất ở cái ngõ quẹo kia tựa hồ cũng không thay đổi. Thư Vô Khích cùng Lộ Tiểu Thiền liền lắc lư trong trấn.

Một nhánh sông Hạm Đạm chảy qua trung tâm thôn trấn, dân chúng ở phía trên đắp một cây cầu nhỏ.

Lộ Tiểu Thiền một tay lôi kéo Thư Vô Khích, một tay khác cầm kẹo đường, ngậm lấy liếm qua liếm lại đi tới trên cầu.

Vừa đến chỗ cao nhất của cây cầu hình vòm, thân ảnh của một người mặc y phục trắng liền sượt ngang qua y, kẹo đường trong tay "Răng rắc" một tiếng vỡ vụn ra.

Lộ Tiểu Thiền "Ôi" một tiếng, cảm giác bình gốm bên hông mình phảng phất như nặng thêm một chút.

Y cúi đầu nhìn, phát hiện chẳng biết từ khi nào bên trên lớp thổ nhưỡng trong bình gốm lại có thêm một tầng cát mỏng màu vàng, càng quan trọng hơn là cái hạt mầm hơn trăm năm cũng không chịu nảy mầm kia, thế nhưng nảy mầm!

"Vô Khích ca ca ngươi xem!" Lộ Tiểu Thiền hưng phấn đến sắp bay lên rồi.

"Ừm." Thư Vô Khích khẽ đáp, tựa hồ đang tìm kiếm ai đó trong đám đông.

"Làm sao vậy?" Lộ Tiểu Thiền một bên lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đùa giỡn chồi non nhỏ, một bên hỏi.

"Là Diệp Hoa Nguyên Tôn." Thư Vô Khích đáp.

"Ai?" Lộ Tiểu Thiền bối rối, luôn cảm giác bản thân đã bỏ lỡ chuyện gì đó hay ho.

"Khiến hạt mầm này nảy mầm, là Diệp Hoa Nguyên Tôn." Thư Vô Khích từng câu từng chữ mà trả lời.

"Cái gì? Diệp Hoa Nguyên Tôn? Ta còn chưa thấy qua nguyên thân của hắn a!" Lộ Tiểu Thiền xoay người, lôi kéo Thư Vô Khích hướng về đoàn người mà chạy đi.

Thế nhưng lúc dòng người không còn ai, Lộ Tiểu Thiền cũng không nhìn thấy thân ảnh Diệp Hoa Nguyên Tôn.

Y liếm liếm một nửa thanh kẹo đường còn chưa có vỡ nát kia, sau đó thờ ơ nở nụ cười.

"Tiểu Thiền, ngươi cười cái gì?"

"Ta cười Diệp Hoa Nguyên Tôn lén lén lút lút! Phỏng chừng lo sợ ta sẽ coi trọng hắn! Ha ha ha!"

- ----

Tác giả có lời muốn nói: đến đây chính văn kết thúc, cảm tạ mọi người đã làm bạn trong suốt thời gian qua!

Editor có lời muốn nói: chính văn kết thúc rồi *tung bông* *tung hoa*, tất cả sẽ được viên mãn ở phần phiên ngoại nhé!

Kế tiếp sẽ có 1 phần bỏ phiếu cho nhân vật mà mọi người thích nhất trong truyện, mọi người cùng chơi nhiệt tình nhé ^_^ Các bạn đọc trên wattpad có thể vào wordpress để cùng chơi vì cái phần vote này tui chỉ post trên wordpress thôi!

Phần phiên ngoại sẽ được post lên wattpad sau khi toàn văn hoàn trên wordpress.

*** Nhớ like (thả sao) nha các tình yêu ***

*** Để tui có động lực mà làm nhanh luôn phần phiên ngoại nà ***

*** Tới 10 chương phiên ngoại lận nha ^_^ ***

*** Và đừng quên comment ở những đoạn mọi người thích, mặc dù tui hông có trả lời hết được nhưng tui thích đọc comment của mọi người lắm đó ***

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện