Editor: Mia Tree
Phí sinh hoạt ba ngàn đồng mỗi tháng, vẫn phải tính toán tỉ mỉ, chia đều ra mỗi ngày chỉ có một trăm đồng, là phi thường cần thiết tính toán tỉ mỉ.
Lộ Tiểu Thiền không dám mua đồ ăn mắc tiền, chỉ lấy sữa bò, ngay cả đi ngang qua quầy đồ ăn vặt, muốn mua túi khoai chiên, tính toán một hồi lại thôi. Y một bên đẩy xe, một bên tưởng tượng xem Thư Vô Khích đang làm gì.
Cái tên này từng đi dạo siêu thị sao?
Hơn nữa một câu cũng không nói, chẳng lẽ lạc mất rồi?
Lộ Tiểu Thiền lập tức quay đầu nhìn, phát hiện Thư Vô Khích vẫn đứng ở sau lưng y, một tay bỏ vào túi quần tây, trên cánh tay vắt cái áo khoác âu phục, tầm mắt vừa vặn đụng phải Lộ Tiểu Thiền.
Tim như bị chọt một cái, toàn thân tê dại giống như có điện chạy qua.
Ở tại thế giới nguyên bản của bọn họ, y và hắn nhìn nhau hàng ngàn, hàng vạn lần, nhưng lúc này đây khi đối diện với đôi mắt Thư Vô Khích, Lộ Tiểu Thiền không tự chủ phát hiện mình vẫn động lòng.
“Sao vậy?” Thư Vô Khích mở miệng hỏi.
Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa liền hỏi ra ‘Vừa nãy không phải là ngươi vẫn nhìn luôn ta đó chứ’, y siết chặt xe đẩy, nhịn xuống.
“Ngươi đừng để lạc mất đó.”
“Sẽ không.”
Thời điểm Lộ Tiểu Thiền xoay người lại, liền chú ý thấy trong siêu thị bất kể là bà chủ trung niên hay là bé gái nhỏ tuổi, tầm mắt đều trắng trợn hoặc lén lút, nhìn Thư Vô Khích.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng, nghiêm túc thận trọng, trái lại hấp dẫn người khác phái nhất.
Lộ Tiểu Thiền có chút khó chịu, ngươi chẳng phải từng nói bộ dáng của ngươi chỉ cho ta nhìn sao?
Trước đây là rạp chiếu phim tư nhân, hiện tại đã thành công chiếu mất rồi! Thư Vô Khích, bản quyền của ngươi là thuộc về ta a!
Kéo kéo khóe miệng, Lộ Tiểu Thiền đẩy xe tới một quầy hàng khác, Thư Vô Khích vẫn không nhanh không chậm theo sau lưng y.
Quầy hàng này, người lui tới liền ít đi rất nhiều, rất yên tĩnh.
Trên kệ hàng hóa chất đủ loại hộp nhỏ, trên đó viết cái gì mà ‘Cực mỏng’, ‘Kéo dài’, ‘Hạt tròn’ vân vân.
Lộ Tiểu Thiền dừng lại, nghiêng đầu nhìn đám hộp nhỏ kia, sờ sờ cằm của mình, híp mắt tỉ mỉ nghiên cứu, sau đó tiện tay cầm một cái, cố ý ném về phía Thư Vô Khích.
Thư Vô Khích quả nhiên tay chân nhanh nhẹn, dễ dàng chụp được.
“Thư tiên sinh, ngươi biết cái này dùng để làm gì sao?”
Nhớ năm đó, lúc ngươi còn ở trên Vô Ý Cảnh Thiên, chính là một tên nhà quê cái gì cũng không biết!
Hiện tại, ngươi đã bắt kịp thời đại hay chưa?
“Biết.”
Ngón tay Thư Vô Khích kẹp lấy cái hộp nhỏ kia, ngón tay búng một cái, bên trong tao nhã còn mang theo một chút khinh thường kiêu ngạo, cái hộp nhỏ “Ba” một tiếng rơi vào trong xe đẩy của Lộ Tiểu Thiền.
Xong, tim giống như bị vỗ cái ‘bộp’.
Nhưng Lộ Tiểu Thiền không phải loại người dễ dàng từ bỏ như vậy!
“Ồ? Ngươi cũng biết a!” Lộ Tiểu Thiền cố ý ôm cánh tay, cười đến xấu xa mà tiếp tục hỏi, “Vậy ngươi thích loại nào? Loại có hương vị dâu tây? Hay là hoa văn xoắn ốc? Ta đoán loại này sẽ kéo dài!”
Thư Vô Khích nhàn nhạt lên tiếng: “Bất luận loại nào, đối với ngươi mà nói đều là hàng xa xỉ.”
Lộ Tiểu Thiền cảm giác mình bị trúng tên.
Y một tháng chỉ có ba ngàn đồng! Có tiền mua đống hộp nhỏ này, còn không bằng lấy ra mua trứng gà!
Thư Vô Khích không nhanh không chậm lướt qua bên người Lộ Tiểu Thiền, hơi nghiêng mặt sang, mở miệng nói: “Hơn nữa căn bản ta không cần.”
Nói ra câu này, thanh âm của hắn cũng không lớn, thế nhưng nói rất chậm, mỗi một từ vô cùng rõ ràng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, một khắc ấy, khóe môi Thư Vô Khích phảng phất so với bình thường lún vào sâu hơn một chút.
Giống như mỉm cười từ đáy lòng.
“Cái gì gọi là ‘căn bản ta không cần’?” Lộ Tiểu Thiền đẩy xe đi theo, “Ngươi chưa từng có kinh nghiệm ở phương diện kia sao?”
“Phương diện nào?” Thư Vô Khích không hề dừng bước.
“Còn có thể là phương diện nào? Chính là phương diện dùng được vật này a!”
Lộ Tiểu Thiền cầm cái hộp nhỏ quơ quơ trước mặt Thư Vô Khích, Thư Vô Khích một phát liền giữ lấy cổ tay của y, hỏi ngược lại một câu: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Lộ Tiểu Thiền lúc này mới phát hiện bọn họ đã đi ra khỏi quầy hàng kia, mọi người trong siêu thị đều nhìn về phía y, đại khái là do phong cách y cầm cái hộp nhỏ này lớn tiếng thảo luận rất chi là ‘phóng khoáng’ đi.
Tay Thư Vô Khích thuận theo cổ tay Lộ Tiểu Thiền trượt xuống phía dưới, trực tiếp đem cái hộp nhỏ kia quăng vào trong xe đẩy.
“Còn muốn mua cái gì nữa không?”
Đôi mắt Thư Vô Khích nhìn như không hề lay động, nhưng lại dùng ánh mắt rất sâu nhìn y.
“Không… Không có…”
Thời điểm tính tiền, Lộ Tiểu Thiền mới phát hiện mình còn chưa có trả cái hộp nhỏ kia về chỗ cũ, nhìn quanh không có chỗ nào có khả năng vứt lại, không thể làm gì khác hơn là kiên trì mua nó.
Xách túi đồ đi ra khỏi siêu thị, Lộ Tiểu Thiền giật mình, đột nhiên cảm thấy có phải Thư Vô Khích đang giả bộ hay không?
Y đột ngột xoay người, tiến đến trước mặt Thư Vô Khích, đối diện với đôi mắt của hắn tiến hành kiểm tra đột xuất.
Thế nhưng cái tên này chỉ phô ra sắc mặt nguội lạnh nhìn y, tựa hồ muốn nói ‘Người thừa kế này không phải là một kẻ ngốc đó chứ’.
Cũng đúng, Thư Vô Khích ngay thẳng như vậy, muốn hắn giả bộ không biết mình, hắn làm không nổi a!
“Sao vậy?”
“Không có gì, về nhà!”
Ai ngờ Lộ Tiểu Thiền vừa đi qua một ngõ hẻm, liền nhìn thấy kẻ đòi nợ xông tới.
Từ khi cha mẹ y qua đời, đám người kia liền bám dai như đỉa! Thậm chí còn đuổi tới tận trường học, cũng vì thế, Lộ Tiểu Thiền ngay cả nộp đơn xin vay vốn học tập cũng không dám nộp, trực tiếp nghỉ học.
“Ôi chao, Lộ Tiểu Thiền! Ngươi để cho mấy ca tìm thật vất vả a! Trốn tới chỗ này a?”
“Ngươi còn tiếp tục không trả tiền, đừng trách mấy ca sử dụng thủ đoạn cực đoan!”
Bốn năm tên đại hán vạm vỡ vô cùng có cảm giác ngột ngạt tiến đến gần, tên thì trên mặt có vết sẹo, có tên còn đeo bịt mắt làm độc nhãn, Lộ Tiểu Thiền đã từng mấy lần cảm thấy bọn họ giống như công ty đòi nợ thuê tới diễn.
“Thủ… thủ đoạn cực đoan gì?”
Lộ Tiểu Thiền lộ ra bộ dạng nhát gan, từng bước từng bước lùi về phía sau, vừa vặn đụng vào lồng ngực Thư Vô Khích.
Thủ đoạn cực đoan của bọn họ, Lộ Tiểu Thiền đã sớm gặp qua, không phải là kéo ra cái biểu ngữ, viết dòng chữ lớn, đại loại như ‘Trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho ta’, ở trước cổng trường học khóc lóc thảm thiết, bộ dạng so với đứa không cha không mẹ như y còn thê thảm hơn.
“Đánh gãy tay chân của ngươi!”
“Rót nước ớt cho ngươi uống!”
“Xem ngươi tiến vào bệnh viện tâm thần!”
Ôi, ta thật sợ hãi nha!
Lộ Tiểu Thiền dùng sức mà dựa vào lồng ngực Thư Vô Khích, thế nhưng Thư Vô Khích lại không có giơ tay che chở cho y, chỉ thẳng tắp mà đứng.
“Vô Khích ca ca… Cứu ta… Nếu như ta toi mạng ở chỗ này, xem như ngươi thất trách đi?”
Y còn chưa thấy Thư Vô Khích ra tay đâu!
Không biết có phải giống như trong phim ảnh hay không, tiêu sái mà mở ra nút áo sơ mi ở cổ tay, xắn lên, sau đó một quyền nhanh chuẩn dứt khoát, một cước đá văng ra phổi của bọn họ! (editor: bị lậm phim hả cưng, đời không như mơ nhé ~)
Càng nghĩ càng mong chờ a!
Trên lỗ tai của Thư Vô Khích còn đang đeo tai nghe bluetooth, hắn báo ra địa điểm hiện tại của mình, sau đó không nhúc nhích.
“Ồ! Ngươi còn gọi người đến hả?” tên có vết sẹo khẽ hừ một tiếng, những tên khác cũng bắt đầu cười lớn.
“Ta gọi luật sư.” Thư Vô Khích trả lời.
Lộ Tiểu Thiền hết chỗ nói rồi, gọi luật sư tới làm gì a?
“Ha ha ha ha! Gọi luật sư tới để thiếu nợ thì trả tiền sao!”
Ba phút sau, luật sư đeo kính mang theo cặp công văn đến, phía sau còn có cảnh sát đi theo cùng.
Thư Vô Khích mở ra đoạn ghi âm lúc đám mặt sẹo muốn đánh gãy tay chân Lộ Tiểu Thiền từ điện thoại di động.
Mắt kính của luật sư phát ra tia sáng phản chiếu: “Ta có lý do tin tưởng, những người này uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn thân thể của đương sự Lộ Tiểu Thiền tiên sinh. Giữa đêm tối mờ mịt, tại một con hẻm nhỏ cơ hồ không người qua lại, bọn họ chặn đường Lộ tiên sinh ở đây, mục đích là gì? Nếu như chúng ta không báo cảnh sát, thì đây chính là một vụ án cực kỳ bi thảm bạo lực!”
Đám mặt sẹo ngây ra như phỗng mà nhìn luật sư tuôn trào một hơi lời lẽ chính nghĩa, sau đó bị mang đi. (editor: cạn lời!!!)
Lộ Tiểu Thiền đi theo đến cục cảnh sát để lấy lời khai, sau đó đi ra liền nhìn thấy Thư Vô Khích đứng dưới ánh đèn đường, chờ y, trong tay còn cầm mấy túi đồ từ siêu thị.
Không hiểu tại sao, Lộ Tiểu Thiền có chút cảm động.
“Đi thôi, về nhà… Tuy rằng theo như kịch bản trong phim truyền hình, thì ngươi nên khoác âu phục lên vai ta.”
“Đó là việc làm của vai nam chính đối với vai nữ chính, nhưng ngươi đâu phải vai nữ chính.” Thư Vô Khích trả lời.
Lộ Tiểu Thiền muốn đánh hắn, thế nhưng còn biết mình không phải là đối thủ của hắn, không dám tùy tiện ra tay.
“Lộ tiên sinh.”
Trước đây gọi ta ‘Tiểu Thiền’, hiện tại lạnh như băng gọi ta ‘Lộ tiên sinh’, sao ngươi không đi luôn đi?
Lộ Tiểu Thiền khịt khịt mũi, phi thường khó chịu mà xoay người lại: “Làm gì?”
“Nếu ngươi hoàn thành ba điều kiện kia, như vậy ngươi chính là vai nam chính.”
“Vậy ngươi sẽ đem âu phục của ngươi khoác lên vai ta sao?” Lộ Tiểu Thiền lạnh lẽo hỏi.
“Ngươi có thể tự mua âu phục cho mình.”
“Âu phục, vẫn là để người khác mặc cho mình, mới sảng khoái.” Lộ Tiểu Thiền ở trong lòng cho Thư Vô Khích 10 ngàn cái bình chọn kém.
“Kiểu ngụy biện gì đây?”
“Ngươi chưa từng nghe nói à — hài tử của người khác, luôn tốt hơn so với của mình. Âu phục cũng cùng một đạo lý đó.”
Lộ Tiểu Thiền kéo qua túi đồ của mình từ trong tay đối phương, hầm hừ về nhà.
Thời điểm tắm rửa, Lộ Tiểu Thiền một bên tự nói với mình ngày mai sẽ là một ngày mới, một bên xả nước vào bồn tắm, dự định tắm một bữa cho đã.
Y đang muốn đóng cửa lại thì Thư Vô Khích quấn khăn tắm đi tới.
Nhìn đường nét cơ bắp vai cổ của hắn, cánh tay mạnh mẽ hữu lực, còn có cơ bụng lồi lõm đúng độ … Ôi chao má ơi, Diệp Hoa Nguyên Tôn ngươi hơi quá đáng rồi nha! Tại sao ta không có!
Lộ Tiểu Thiền u ám ở trong lòng mà chọt chọt bụng nhỏ của mình.
“Ta muốn sử dụng phòng tắm!”
Lộ Tiểu Thiền cố ý vươn tay ấn giữ đối phương đẩy ra phía ngoài.
“Ngươi nói, thiếu một giờ, một phút, một giây đồng hồ cũng không gọi là 24 giờ.”
Thư Vô Khích bước một bước vào bên trong, Lộ Tiểu Thiền bị khí thế như chuyện đương nhiên của đối