Lộ Tiểu Thiền mang theo một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, ngự kiếm lơ lửng bên ngoài cửa sổ Bát Bảo Linh Quang Các.
Trong các thờ phụng một cây linh chi vạn năm, Lộ Tiểu Thiền đang suy nghĩ xem làm sao đi vào bên trong, dùng dao cạo xuống một chút, một chút xíu thôi là đủ, bảo đảm không làm tổn thương đến bản thân linh chi.
Thật sự là ba trăm năm gần đây, không biết Thư Vô Khích tu cái đạo gì, tà hỏa rất lợi hại, quả thật đã dằn vặt y đến muốn sống không được, muốn chết lại không nỡ, vết xanh tím trên cổ và eo tháng trước còn chưa biến mất, tháng này liền chồng thêm màu sắc.
Y dự định dùng cây linh chi vạn năm này làm thuốc, cho Thư Vô Khích ăn, để cho hắn yên tĩnh một hai trăm năm… mười, hai mươi năm… một hai ngày cũng tốt a!
Mà thiếu niên theo bên cạnh y một thân trường sam tơ trắng, tóc tai tùy ý buộc ở sau gáy, chống cằm ngáp một cái: “Sư phụ a… Ngươi cân nhắc hơn nửa ngày rồi… Trực tiếp lấy đi cây linh chi kia không phải được rồi sao? Bên trong Bát Bảo Linh Quang Các cũng không có ai đánh được ngươi!”
Lộ Tiểu Thiền phất phất tay: “Thiên Thu a… Ngươi còn nhỏ, cho nên ngươi không hiểu, nếu như bị người ta nói chúng ta đoạt bảo vật của Bát Bảo Linh Quang Các, đám nhân sĩ chính đạo kia sẽ đuổi theo chúng ta lải nhải không thôi!”
“Đây không phải là vừa lúc sao?” Mạc Thiên Thu hư hỏng nở nụ cười.
“Vừa lúc cái gì?”
“Có bọn họ quấy rối, sư trượng không thể làm cái gì đó với ngươi rồi!”
Lộ Tiểu Thiền nhíu mày lại, trực tiếp búng ra một đạo linh khí, đụng ngã kiếm của Mạc Thiên Thu, Mạc Thiên Thu bất thình lình ngã xuống, vừa vặn té nhào lên người một vị nữ đệ tử của Bát Bảo Linh Quang Các.
Nữ đệ tử kinh hãi hét lên, tiếng la hét không nằm ngoài mấy câu ‘phi lễ’ này nọ.
Mạc Thiên Thu ngự kiếm bay lên, cười nói: “Vị tiểu sư tỷ này, tại hạ thoạt nhìn là loại người sẽ phi lễ ngươi sao?”
Nữ đệ tử định thần nhìn lại, thiếu niên trước mắt hàng mi như nhiễm mực, đuôi lông mày như mũi kiếm tiến vào tóc mai, mắt như sao trời, quả nhiên là phong hoa tuyệt đại.
Nữ đệ tử vừa muốn nói điều gì đó, những đồng môn khác nghe tiếng chạy tới, muốn ra tay với Mạc Thiên Thu.
Mạc Thiên Thu vừa ngẩng đầu, phát hiện Lộ Tiểu Thiền đã sớm không còn bóng dáng.
“Già mà không đứng đắn, đáng đời bị sư trượng giáo huấn! Tốt nhất vĩnh viễn không vươn mình lên được!”
Mạc Thiên Thu cắn răng nghiến lợi nói.
Những đệ tử này chỉ có mấy chục năm tiên linh, chẳng phải là đối thủ của Mạc Thiên Thu, một đạo kiếm trận liền giải quyết tất cả.
Đúng lúc này, chuông cảnh báo của Bát Bảo Linh Quang Các phát ra tiếng kêu to, là Lộ Tiểu Thiền thừa dịp hỗn loạn tiến vào trong các, đánh cắp cây linh chi vạn năm kia!
Ngay sau đó chưởng môn Bát Bảo Linh Quang Các mang theo chưởng kiếm chạy tới, coi Mạc Thiên Thu như kẻ trộm linh chi, ra tay đánh nhau.
Mạc Thiên Thu hao hết sức lực chín trâu hai hổ mới tránh thoát được đám kẹo mè xửng kia, thời điểm trở lại Lộc Thục Trấn, liền phát hiện Lộ Tiểu Thiền đang ở đó luyện đan.
Mạc Thiên Thu giận không chỗ phát tiết, đạp lên lò luyện đan của y, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Sư phụ, ngươi chạy cũng thật nhanh a!”
Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười: “Nào có nào có, vẫn là hai thầy trò chúng ta phối hợp thiên y vô phùng*!”
[*áo tiên không có đường may, ý là hoàn hảo không có kẽ hở.]
Mạc Thiên Thu trực tiếp xuất kiếm, học theo Lộ Tiểu Thiền cười cười: “Đợi đồ nhi bổ lò luyện đan này ra, nhìn một chút xem kim đan có thể khiến sư trượng trăm năm không dậy nổi hình dạng ra sao!”
Lộ Tiểu Thiền giật nảy cả mình, ôm lấy Mạc Thiên Thu: “Thiên Thu a! Ngẫm lại xem sư phụ khổ cực cỡ nào, bỏ ra mấy trăm năm, bị Diệp Hoa Nguyên Tôn kia chỉnh qua vô số trận, mới trồng ra ngươi!”
Mạc Thiên Thu hừ một tiếng: “Ngươi cho rằng ta không biết hả! Diệp Hoa Nguyên Tôn chỉnh ngươi, là bởi vì ngươi đối với cái nhà xí như tiên giới của hắn — Đại Bất Kính!”
“Ngươi từ trên cây lớn lên thành đứa nhỏ, rơi vào trong lồng ngực của ta, ta đêm không thể chợp mắt mà chăm sóc ngươi, giặt tã cho ngươi, cách mỗi nửa canh giờ liền phải đút cho ngươi ăn…”
“Thôi đi! Buổi tối không ngủ chăm sóc ta chính là sư trượng! Giặt tã cho ta chính là đệ tử Thiên Thu Điện của ta! Đút cho ta ăn chính là Côn Ngô sư bá! Khiến cho ngươi đêm không thể chợp mắt chính là sư trượng đi? Kim đan này ta không thể để cho ngươi luyện thành, bằng không trong thiên hạ còn ai có thể trị được ngươi!”
Nói xong, Mạc Thiên Thu liền không chút lưu tình đạp lò luyện đan ngã lăn quay!
“Thằng nhãi ranh —— ta liều mạng với ngươi!”
Lộ Tiểu Thiền nhào tới, Mạc Thiên Thu lập tức ngự kiếm bỏ chạy.
“Ngươi chạy chỗ nào! Chân trời góc biển ta cũng lột rớt da của ngươi!”
Mạc Thiên Thu trong chớp mắt liền biến mất không thấy bóng dáng, khi hắn bay qua Thiên Kính Hồ, một đạo linh quang chợt lóe, vừa vặn bắn trúng vai Mạc Thiên Thu, hắn lần thứ hai ngã nhào xuống, ngay cả Thiên Thu kiếm cũng bị Lộ Tiểu Thiền đánh lật.
Chính giữa Thiên Kính Hồ có một bãi đá san hô nhỏ, một nam tử mặc y phục xanh đang ngồi thả câu, Mạc Thiên Thu nghĩ thầm thôi xong rồi, mình đừng đè chết người này đó.
Hắn muốn tránh né nam tử thả câu kia, nhưng cuối cùng vẫn mạnh mẽ đập vào trên người đối phương.
Nam nhân kia ngửa mặt lên trời, hai tay thế nhưng thoải mái tiếp được Mạc Thiên Thu rơi thẳng xuống từ trên không trung!
Mạc Thiên Thu ngây ngẩn cả người, hắn vốn cho rằng sư trượng Thư Vô Khích của hắn đã là dung nhan tuyệt thế vô song, lại không ngờ người trước mắt phảng phất như hội tụ linh khí trời đất, dáng vẻ của ngàn sông vạn suối đều phác họa nơi mi mục của hắn.
“Nhóc con, như thế nào rớt xuống?”
Thanh âm ôn nhuận vang lên, Mạc Thiên Thu bỗng nhiên nhớ tới thời điểm đầu xuân ánh nắng từ kẽ hở bóng cây rơi xuống, lan tỏa trên đầu vai, ấm áp đến khiến người ta không muốn động.
Hiện tại thân thể này tuy rằng đã có hơn trăm năm tiên linh, nhưng bên trong nguyên đan lại tích trữ hơn một ngàn bảy trăm năm linh khí, người này lại gọi mình là ‘nhóc con’, chẳng lẽ tiên linh của hắn cùng Côn Ngô sư bá không sai biệt lắm?
“Sư phụ ta đánh rớt kiếm của ta.” Mạc Thiên Thu trả lời.
Nam tử cúi đầu nở nụ cười: “Phía trên xà nhà không ngay thẳng, phía dưới