Tạ Thầm là người mù nhưng biết y thuật.
Y thuật không cao siêu lắm, dù sao cũng không thể tự chữa khỏi mắt mình, nhưng khám bệnh ốm đau vặt vãnh cho người ta thì vẫn dư sức, thế là mở một y quán nhỏ kiếm sống trong thành Tây, cứ mỗi ba ngày lại dẫn dược đồng A Sênh lên núi hái thuốc.
A Sênh hỏi y sao không tới tiệm thuốc mua mà nhất định phải tự mình lên núi hái.
Tạ Thầm nói vì muốn tiết kiệm tiền.
A Sênh nói vậy để một mình ta đi là được rồi, ngươi không thấy đường còn đi theo làm gì.
Tạ Thầm nói ta đã ngồi trong y quán ba ngày liền, muốn ra ngoài đi dạo một chút cũng không được sao.
Giọng nói kia rất nhỏ, nghe vô cùng đáng thương.
Chẳng biết giả vờ hay là thật nữa.
A Sênh thở dài, đành phải đeo cái sọt lên lưng rồi kéo tay y nói được được được, ngươi vui thì tốt rồi.
Đường núi gập ghềnh khó đi, Tạ Thầm được A Sênh dẫn đi thật chậm, vì không nhìn thấy gì nên y càng ỷ lại vào khứu giác, trên đường ngửi Đông ngửi Tây giống như cún con chưa thấy sự đời bao giờ.
Đương nhiên đây chỉ là ví von mà thôi.
Chỉ dựa vào khứu giác mà có thể phân biệt các loại dược thảo trên núi này cũng không phải việc mà cún con chưa thấy sự đời có thể làm được.
Đương nhiên ——
Vận khí xui xẻo đến mức đi hái thuốc lại gặp phải người chết cũng không phải ai cũng có.
"...... Vẫn chưa chết đâu." Tạ Thầm ngồi xổm bên cạnh thân người đầy mùi máu tanh, bắt mạch xong lại đưa tay sờ soạng rồi ấn nhẹ mấy chỗ trên người hắn, "Nhưng bị thương khá nặng, phải mau cứu chữa mới được."
A Sênh đeo sọt đứng một bên nhìn người mù lòa yếu đuối này cố sức vác nam nhân cao lớn dở sống dở chết kia lên lưng mình, chần chờ nói: "Ngươi muốn đưa hắn về y quán sao?"
"Ừ, đâu thể thấy chết mà không cứu." Tạ Thầm ngước đôi mắt vô thần nhìn A Sênh như muốn nói "còn không mau tới phụ một tay đi".
"Ngươi không sợ hắn là......" A Sênh nuốt lại mấy chữ sau vào bụng, đặt sọt xuống rồi đi qua đỡ người lên lưng Tạ Thầm, "Đi được không?"
"Đi thôi." Tạ Thầm không muốn nói thêm lời nào nữa, hất cằm ra hiệu cho A Sênh dẫn đường.
Lòng tốt có lẽ là bệnh chung của những người làm nghề y.
Rõ ràng bản thân mình còn chưa lo nổi mà vẫn muốn làm người tốt khắp nơi.
A Sênh lại thở dài, nghĩ đến lai lịch của mình hình như cũng không có tư cách nói câu này nên đành phải ngoan ngoãn dẫn Tạ Thầm xuống núi.
Mất nửa canh giờ mới về tới y quán, Tạ Thầm đặt người xuống giường rồi sai A Sênh đi múc nước và lấy thuốc, sau đó ngồi bên giường cởi đồ cho người kia.
Y phục được may bằng chất liệu thượng đẳng nhưng tiếc là có đầy vết rách và lỗ thủng nên sau này không mặc được nữa, Tạ Thầm cởi bộ đồ hệt như giẻ rách vứt sang một bên rồi bắt đầu sờ soạng vết thương của người kia.
Không nhiều lắm, cũng không trúng chỗ hiểm.
Nhưng vết nào cũng rất sâu.
Mất máu quá nhiều khiến mạch đập của hắn yếu hơn lúc trên núi, nhiệt độ cơ thể nóng bừng làm cho hô hấp của hắn càng thêm nặng nề gấp gáp.
Tạ Thầm cảm thấy tình trạng không tốt lắm nên gọi vọng ra ngoài giục A Sênh nhanh lên một chút.
Quả nhiên băng bó xong vết thương chưa bao lâu thì ngay đêm đó người kia liền phát sốt.
A Sênh chạy ra chạy vào múc nước thay nước, Tạ Thầm quỳ gối bên giường lau người hạ nhiệt cho hắn, bận rộn hồi lâu đến khi nhiệt độ trên trán hắn hạ xuống, Tạ Thầm mới bảo A Sênh đi nghỉ ngơi còn mình tiếp tục trông nom người kia.
Về sau mệt mỏi không chịu được, y dựa vào đầu giường mơ màng ngủ thiếp đi.
Tư thế ngủ này rất khó chịu, đầu giường cứng đến nỗi cấn người, chưa đầy mấy canh giờ sau Tạ Thầm đã từ trong mộng tỉnh lại, thoáng chốc cảm thấy trên cổ lạnh buốt, không biết là gì nên vô thức đưa tay lên sờ.
"Đừng nhúc nhích."
Thanh âm trầm thấp xa lạ vang lên bên tai, khàn khàn như tê liệt nhưng lại lạnh đến đáng sợ.
Giống hệt lưỡi dao lạnh lẽo gác lên động mạch cổ của y.
Tạ Thầm bỗng nhiên kịp phản ứng, không khỏi rùng mình một cái.
Đoán chừng hôm qua xử lý xong vết thương quên cất dao đi, bây giờ lại bị người này nhặt được để uy hiếp y.
"Đây là gì? Lạnh quá." Tạ Thầm không định lấy cứng đối cứng nên mở to đôi mắt vô thần quay về phía người kia, giả bộ ngây thơ vô tội, "...... Vết thương của ngươi chưa lành đâu, đừng tự mình ngồi dậy, cần gì để ta lấy cho ngươi."
Tiêu Hành nhìn chằm chằm mặt y nửa ngày, đôi mắt đen láy kia giống như bị phủ một lớp bụi không có chút ánh sáng nào, cần cổ trắng muốt vì chủ nhân không biết nguy hiểm mà cử động nên bị lưỡi dao cứa ra một vết máu nhỏ xíu.
"Xin lỗi." Hắn hơi buông lỏng tay nhưng vẫn không lấy dao xuống, "Sao ta lại ở đây?"
"Ừm, chính là," Tạ Thầm cũng không dám động, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói, "Hôm qua ngươi bị thương trên núi được chúng ta cứu về."
"Các ngươi?"
"Ta và A Sênh, A Sênh là dược đồng của ta, còn ta là đại phu, hôm qua cùng lên núi hái thuốc."
"......" Tiêu Hành nghe câu giải