Tạ Thầm cúi đầu không nói gì, nửa thân trên lại bị Tiêu Hành ép tới phía trước, tư thế giống như muốn ôm ấp yêu thương.
Thật kỳ quái.
Rõ ràng cổ độc còn chưa phát tác nhưng y lại cảm thấy bàn tay sau gáy nóng rực khiến người ta sợ hãi, nhưng trong tiếng tim đập như sấm lại nhịn không được muốn tới gần.
"...... Không có." Giọng Tạ Thầm rất nhỏ, mang theo sự run rẩy không dễ phát hiện, "Ta không cảm thấy ngươi lợi dụng...... Ngươi chỉ tốt bụng giúp ta mà thôi."
Tiêu Hành nhíu mày, luôn cảm thấy lời này nghe không mấy dễ chịu, nhưng rất nhanh lại bị lửa giận lấn át: "Vậy ngươi đuổi ta đi là có ý gì? Định đêm nay trói mình lại để tự chịu à?"
Nếu không thì sao.
Chẳng lẽ còn cầu xin ngươi ở lại làm chuyện đó với ta.
Tạ Thầm chưa từng thấy dáng vẻ của mình khi phát tác nhưng y biết mình đã làm gì, còn nhớ rõ những lời hạ lưu trước kia y từng nghe lúc bị giam.
Chờ loại cổ này phát tác thì dù có là nữ tử trinh liệt cũng sẽ nằm rạp dưới đất như chó cái, vặn eo lắc mông dạng chân cầu thao.
Y không muốn như thế.
Không muốn để Tiêu Hành trông thấy bộ dạng buồn nôn đáng xấu hổ của mình.
"Thật sự không sao đâu, ta không cần ngươi giúp." Tạ Thầm nói, "Trước đây cũng đều vượt qua như thế cả."
"Ngươi đắc ý lắm chứ gì?" Tiêu Hành nhớ lại vết bầm tím trên cánh tay y đêm đó liền tức giận đến bốc khói, "Thế sao không đụng đầu vào tường? Ngất đi sẽ chẳng sao nữa."
Sắc mặt Tạ Thầm cứng đờ, bàn tay siết chặt chăn đệm nhăn nhúm.
"Làm sao," Tiêu Hành thấy biểu lộ của y không đúng, "Ngươi từng đụng thật rồi à?"
"...... Ừm." Tạ Thầm qua thật lâu mới nói khẽ, "Suýt nữa đã chết rồi."
Lúc mới bắt đầu phát tác, lão đại phu tình cờ có việc ra ngoài, y tự nhốt mình trong phòng cắn răng cố chịu đựng, khi tỉnh lại thì phát hiện mình gục trước cửa y quán, quần áo tán loạn toàn thân bầm tím, nếu muộn hơn chút nữa thì nói không chừng đã bị nam nhân nào đó nhặt về nhà thao cả đêm.
Chuyện này khiến y xấu hổ không dám mở miệng, ngay cả lão đại phu cũng không dám kể, mỗi lần phát tác thì tự trói mình lại trong phòng, đến một lần nọ không biết sao đụng phải đầu ngất đi cả đêm, sau khi tỉnh lại còn chưa kịp mở miệng thì đã bị lão đại phu mắng một trận xối xả, nếu không phải ông đi tiểu đêm nghe thấy động tĩnh sang đây xem thì máu đã chảy khô, Tạ Thầm đi một chuyến tới quỷ môn quan mới chịu kể lại chuyện cổ độc.
"......" Tiêu Hành vốn đang ôm đầy bụng tức giận, nghe xong lời này cũng không nỡ giáo huấn y nữa, kéo Tạ Thầm sang ôm vào lòng rồi vuốt ve lưng y qua lớp vải áo, "Vậy mà ngươi còn đuổi ta đi, không sợ chết sao?"
Tạ Thầm đã sắp phát tác nên cũng không có sức giãy dụa, mặt ửng đỏ vùi vào ngực Tiêu Hành rầu rĩ nói: "Ngươi cũng đâu phải đoạn tụ, cần gì miễn cưỡng làm chuyện đó với ta."
Bàn tay Tiêu Hành dừng lại, tựa như không ngờ y sẽ nghĩ tới điều này, cúi đầu hỏi: "Sao ngươi biết?"
"A Sênh, A Sênh nói với ta." Tạ Thầm thở gấp, dừng một lát mới nói tiếp, "Hắn nói lúc nào ngươi cũng lười biếng ngồi ngoài cửa y quán nhìn chằm chằm các cô nương, còn chọc cười các nàng ấy."
"......" Tiêu Hành cạn lời, tên nhóc kia còn biết nói thế nữa sao?
Tạ Thầm đã kiềm chế đến cực hạn, quay đầu thở hổn hển rồi cố đẩy Tiêu Hành ra.
Tiêu Hành thấy y không nói lời nào còn tưởng người này đang hờn dỗi, lại ôm y chặt hơn chút nữa: "Ngươi đừng nghe A Sênh nói mò, không phải vậy đâu, ta chỉ nhìn cho qua thời gian thôi...... Mà ai nói với ngươi nhìn cô nương thì không phải đoạn tụ? Ta còn nhìn ngươi cả ngày nữa đấy, có phải đoạn tụ không?"
"Ngươi, ngươi nhìn ta lúc nào?"
Thân thể Tạ Thầm run lên, lúc ngẩng đầu nhìn hắn thì trong mắt phủ một tầng hơi nước, dưới ánh nến tựa như có thể trông thấy hắn.
Tiêu Hành vô thức dời mắt đi, lại cảm thấy buồn cười nên quay lại, nửa đùa nửa thật nói: "Nhiều lắm, lúc ngươi ăn cơm, lúc khám bệnh, lúc đọc sách, lúc ngủ...... đều nhìn hết."
Quả nhiên