Rượu Yêu

Vợ hiền họ Thôi


trước sau

Sáng sớm hôm sau, không ngoài dự đoán đang trần truồng nằm cạnh Tôn Dịch, Thôi Kiệu Hôn mở to mắt nằm yên bất động.

Không biết có phải là do cả người cô cứng ngắc, mắt thì chăm chăm nhìn lưng anh hay không, nhưng khẳng định là Tôn Dịch bị cô đánh thức.

Anh chậm chạp trở người, nhìn thấy khuôn mặt ngây đơ của Thôi Kiệu Hôn thì không khỏi phì cười một tiếng, “Dậy khi nào đấy?”

“Trước ba phút anh đổi tư thế nằm.”

Tôn Dịch hừm hừm cổ họng, may mà tối hôm qua có uống nước trước khi ngủ, nếu không chắc chắn giọng anh sẽ bị khàn hệt như cô vậy. Vòng tay ôm lấy Thôi Kiệu Hôn, Tôn Dịch lại nhắm mắt hỏi: “Ngủ có ngon không?”

“Không ngon.” Câu trả lời nhanh gọn chắc nịch.

“Tệ vậy.” Tôn Dịch hôn nhẹ đỉnh đầu cô, giọng mập mờ nói: “Có lẽ hôm qua mệt quá.”

“...”

“Không sao, hôm nay chắc chắn em sẽ ngủ ngon thôi.”

“...”

“Sao vậy?”

Tôn Dịch cúi đầu xuống, vẻ mặt cô vẫn đơ như cũ, giống như là nháy mắt biến thành tượng sáp rồi vậy.

Thôi Kiệu Hôn nhìn anh, mím môi một cái nói: “Em không muốn ngủ ở đây.”

“Nhà này chỉ có phòng này ngủ được thôi, em không thể lựa chọn.” Tôn Dịch cười cười, hôn hôn lên cái mũi nhỏ xinh.

“Anh ra ngoài phòng khách ngủ đi, hoặc là anh ngủ dưới đất, chúng ta không thể ngủ chung!” Vẻ mặt cô vô cùng kiên định, giống như những điều cô đưa ra cho anh lựa chọn chắc chắn không được chối cãi.

“Em đang ra lệnh cho anh sao?” Mặt anh nháy mắt lạnh xuống, giọng điệu nghiêm túc như đang răn dạy cô. Tôn Dịch còn thả tay buông cô ra nữa, anh như vậy khiến cô không khỏi sợ hãi trong lòng.

Dù sao Tôn Dịch cũng là đàn ông hơn ba mươi, sự nghiêm khắc của anh khiến cho “đứa trẻ” như cô không thể nào bình tĩnh được.

Nhưng mà đâm lao thì phải theo lao, cho dù hiện giờ anh có cầm thước kẻ đánh vào tay cô, trừ điểm học phần cô hay như thế nào đi chăng nữa, Thôi Kiệu Hôn cô nhất định không thể ngủ cùng giường với anh như vậy.

“Em không ra lệnh, em chỉ yêu cầu.”

“Yêu cầu?” Tôn Dịch yên lặng nhìn cô, đôi mắt không sóng nước nhìn cô chăm chú khiến da gà cô nổi lên rùng rợn.

Trầm mặc một lúc thật lâu, đến khi mồ hôi lạnh của Thôi Kiệu Hôn cũng sắp chảy ra, bỗng nhiên Tôn Dịch mỉm cười, anh lại hôn lên mũi cô nói: “Được, vậy theo ý em đi.”

Đôi mắt tức khắc biến thành thích thú yêu chiều, khuôn mặt trở lại ôn hòa như cũ, tim cô cũng sắp rớt ra ngoài.

“Tôn Dịch?” Cô nghi hoặc nhìn anh.

Tôn Dịch nhướng mày, vòng tay ôm cô.

“Anh có vấn đề gì sao?”

“Không.”

“Vậy tại sao còn không đứng dậy? Chúng ta còn phải đến trường.”

“... Đãng trí quá, dậy thôi.”

Một phút ba mươi giây, đó là thời gian mà Tôn Dịch rời giường. Anh lôi kéo cô cùng nhau làm vệ sinh trong toilet, sau đó lại hết hôn hết sờ cùng nhau thay quần áo.

Có vẻ như Tôn Dịch rất thích hôn cô, mỗi khi làm xong việc gì đó là anh lại cúi đầu hôn hôn cô một chút. Nụ hôn tán loạn, không cố định một nơi. Hết đỉnh đầu, tóc, trán, rồi sẽ đến chóp mũi, môi, má, sau đó rất lưu manh hôn lên cổ, xương quai xanh, tiếp tục khốn nạn mà lên tận ngực cô!

“Nếu anh hôn nữa, em chắc chắn sẽ không đi cùng anh đến trường.” Thôi Kiệu Hôn chịu không nổi, cuối cùng cũng nói một câu.

Mắt anh cong thành nửa vầng trăng, nụ cười trên môi tươi rói, “Được rồi, không hôn em nữa.”

Tám giờ sẽ vào lớp, hiện giờ chỉ mới bảy giờ mười lăm, Tôn Dịch quyết định chở Thôi Kiệu Hôn đi ăn trước.

Ngồi lên chiếc xe Vivere, cảm giác cô bỗng nhiên trở nên vô cùng lạ thường. Lần đầu tiên khi cô leo lên là với thân phận người qua đường kiêm học sinh tương lai. Lần thứ hai vẫn là học sinh, nhưng mà lại kiêm luôn cái chức bạn gái.

Hừm... cảm giác đúng là kỳ quái.

Thôi Kiệu Hôn không có thói quen thắt dây an toàn, khi cô ngồi lên một lúc thì vẫn thấy anh không chịu khởi động xe, ngược lại còn quay mắt nhìn cô.

Cô không hiểu hỏi: “Chúng ta còn chờ gì?”

Rõ biết cô không nhớ công tác đầu tiên khi ngồi xe, Tôn Dịch thở dài bèn vươn tay giúp cô thắt dây. Anh thắt giúp cô xong, rất “không cẩn thận” hôn lên môi cô một cái.

Thôi Kiệu Hôn: “... Em không đến trường với anh nữa.”

Tôn Dịch không vui: “Chỉ là vô ý thôi, em thật là nhỏ mọn.”

“Anh cố ý! Rõ ràng là anh cố ý!”

“Anh không cố ý. Kiệu Hôn em thật là quá đáng, sao em có thể vu oan cho anh như vậy được chứ.” Tôn Dịch nâng tay xoa tóc cô, giả vờ tỏ ra oan ức mà làm tóc cô xù lên, sau đó anh lại nói: “Anh xin lỗi, hay là em hôn anh một cái coi như trả thù nhé?”

Nửa mặt Tôn Dịch ghé sát môi cô, không chịu an phận mà cứ dí sát vào. Thôi Kiệu Hôn mở to mắt, nhìn bên gò má trắng nõn không tì vết của anh. Lông mi anh rất mỏng, rất nhạt, nhưng lại rất dài. Hàng mày kéo dài qua kẽ mắt, vừa đậm lại vừa thẳng, thật đúng là trai đẹp có khác mà.

“Mau nào, hôn trả thù đi cục cưng.” Giọng anh phấn khích thúc giục, hệt như một đứa trẻ đang đòi được yêu thương.

Thôi Kiệu Hôn bật cười, hai tay kéo mặt anh lại hôn lên một cái, “Đi nhanh!”

Trên mặt anh rõ ràng là vô cùng ngạc nhiên, cứ ngỡ là cô sẽ đẩy anh ra rồi cho một tràng mắng hét, nào ngờ cô lại hôn anh một cái mạnh như thế nữa. Đôi mắt Tôn Dịch tràn ngập vui vẻ, nụ cười bên môi kéo cao hết cỡ, Thôi Kiệu Hôn bị anh nhìn mà ngượng ngùng, gò má e thẹn ửng đỏ.

“Cục cưng, em trả thù một cái liệu có đủ không, thêm một cái nữa nhé, anh không ngại đâu.” Tôn Dịch bắt đầu dâng lên cảm giác muốn ăn vạ đánh bay thể diện “lão đàn ông”.

Thôi Kiệu Hôn đỏ mặt, giận dữ đẩy người anh ra mắng: “Lưu manh! Lái xe đi, em đói chết rồi.”

“Ha ha.” Tôn Dịch cười lớn, giọng cười trầm thấp như tiếng nhạc lưu vào lòng cô, “Được, không để cho cục cưng của anh đói.”

Tâm tình anh hưng phấn, lái xe cực kỳ nhanh, Thôi Kiệu Hôn ngồi ghế phụ lái, mặt hồng hồng nở nụ cười ngọt ngào.

***

Đến quán ăn đồ Trung khá gần trường, Tôn Dịch nhanh chóng bước xuống xe trước, sau đó một vòng chạy qua bên kia mở cửa xe cho Thôi Kiệu Hôn.

Vẻ mặt cô kinh ngạc nhìn anh, nhưng mà ngoài bình tĩnh ôn nhu ra thì trên mặt anh chẳng có biểu cảm dư thừa nào đặc biệt cả.

Thôi Kiệu Hôn ôm túi bước xuống xe, sau đó đợi anh đóng cửa rồi mới nói nhỏ: “Thật ra thì anh không cần phải làm như vậy đâu, em có thể tự xuống được mà.”

Tôn Dịch mỉm cười, anh choàng tay qua vai cô đáp: “Vậy em không cảm ơn anh à?”

Thôi Kiệu Hôn ngượng ngùng lí nhí: “Cảm ơn...”

“Nói cảm ơn thì chẳng có chút thành ý nào. Thà rằng em hôn anh một cái đi có phải tốt hơn không?”

“...” Còn tưởng tốt tính ga-lăng như thế nào, hóa ra là muốn ăn đậu hủ!

Thôi Kiệu Hôn gạt tay anh ra, cô nhanh chân bước vào quán ăn, không thèm để ý đến Tôn Dịch nữa. Nhìn dáng đi của cô mà tâm tình Tôn Dịch tăng lên liên tục, anh nhoẻn miệng cười đến tận mang tai, cũng vội đuổi theo cô cười đùa.

Gọi món ăn rồi thưởng thức, vừa ăn vừa nói chuyện thật sự là vui vẻ
vô cùng.

Hai người dùng bữa rất là tự nhiên, giống như chuyện này là chuyện hằng ngày mà hai người đã từng làm rất nhiều lần.

Vừa ngồi vào bàn là Thôi Kiệu Hôn đã bắt tay vào việc làm sạch đũa thìa, làm xong rồi sẽ lấy giấy ăn đưa sẵn cho Tôn Dịch. Anh chỉ ngồi đối diện cô, vắt áo ngoài lên ghế bên cạnh rồi vừa cười vừa trêu cô mấy câu.

Khi món ăn được đưa lên thì Tôn Dịch đợi cô đánh giá món ăn xong rồi mới bắt đầu ăn. Những miếng thịt bò ngon anh đều gắp bỏ hết vào bát cô, cứ như vậy, hai người hệt như là một cặp tình nhân quen thuộc thoải mái.

Hình ảnh xinh đẹp này không khỏi khiến cho vài khách hàng gần đấy và nhân viên quán ăn cảm thán. Một đôi trai gái rất là đẹp đôi đó nha...

Người đàn ông thì lịch lãm, áo sơ mi trắng phối hợp với quần tây đen, da sáng, tóc cắt gọn, vầng trán cao, mắt sâu lông mày đậm, mũi cao gò má trắng sạch. Anh ta luôn miệng nói chuyện, mỗi câu mỗi chữ đều làm cho người con gái đối diện lúc thì cười lúc thì nhăn liên tục.

Ôi cha, người con gái thì khỏi nói nhiều nữa. Nhìn xem mái tóc dài đến tận eo, đôi mắt to tròn có hồn tỏa sáng, cánh mũi nhỏ nhắn, phiến môi thì đỏ hồng duyên dáng. Tuy rằng trên người mặc bộ áo khoác tây trang ngoài, có lẽ là áo của người đàn ông, ống tay bị kéo lên một chút, vạt áo phủ xuống che gần một phần chiếc váy đen ngắn.

Cô cười đến híp mắt, dù là nhăn mày hay toét miệng cũng biến thành cảnh đẹp ý vui mà khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ lay.

Một nữ nhân viên gần đó đứng nhìn khung cảnh này, vẻ mặt đầy đủ ghen tị hâm mộ nói: “Tại sao tôi lại không có bạn trai như anh chàng đó cơ chứ! Hừ hừ, nhìn xem, anh ta hận không thể đưa luôn mặt mình qua cho cô ấy ăn nữa.”

“... Có cần kinh dị đến như vậy không?”

“Gì chứ! Nhìn đi, anh ta dí sát mặt vào miệng cô ấy để làm gì?”

“Cô không thể nghĩ là anh ta muốn cô gái đó hôn một cái sao? Cái gì mà ăn ăn chứ.”

“...”

Thật ra thì Thôi Kiệu Hôn ngồi đưa lưng về phía họ, cho nên mọi người mới không nhìn ra được.

Cô thích ăn nhất là đồ Trung, cho nên sành đồ ăn nhất cũng là đồ Trung. Hiện giờ vào quán ăn này, không nhịn được mới liệt kê một số món ăn mà mình thích. Tôn Dịch nghe vậy thì tỏ ra rất là thú vị, anh nói anh cũng rất thích ăn món Trung, ít nhiều cũng biết rất nhiều thứ.

Thôi Kiệu Hôn là người háo thắng, cô nhìn dáng vẻ của anh thì lập tức trở nên khinh bỉ. Một phen chê bai anh đủ thứ, Tôn Dịch một bên cười cười không để tâm, vào mắt cô lại biến thành khi dễ lời nói của cô. Đợi cho đến khi món ăn được đưa lên, Thôi Kiệu Hôn mới nói: “Em có thể chỉ nếm mùi cũng biết được món ăn đó là món gì.”

Tôn Dịch tỏ vẻ không tin, “Đừng đùa, mùi vị nhiều nơi đều khác nhau.”

Cô giận, “Anh khinh em à? Đừng có thách em.”

Tôn Dịch: “Được, vậy em nhắm mắt lại đi, đoán đúng thì được thưởng, đoán sai thì chịu phạt.”

“Thưởng gì? Phạt gì?”

“Đoán năm món, đúng hết năm món thì anh cho em dùng thẻ tín dụng của anh năm tuần, một món một tuần, chịu không?”

Mắt Thôi Kiệu Hôn sáng lên, đang muốn hò hét anh thật là phóng khoáng dễ sợ, lại nghe Tôn Dịch nói tiếp: “Nhưng mà nếu đoán sai, một món hai cái hôn, năm món mười cái hôn, chịu không?”

“Làm sao lại là hai cái hôn? Một cái thôi...”

“Không chơi, em dùng thẻ anh thoải mái, anh không thể được chút an ủi nào sao?” Vẻ mặt Tôn Dịch trông vô cùng buồn bã, lại có chút không thoải mái, giống như chỉ cần cô không chịu điều kiện mà anh đưa ra, ngay lập tức anh sẽ không chơi nữa.

Thôi Kiệu Hôn bị cái thẻ tín dụng của Tôn Dịch làm cho mờ mắt, cô không chần chừ bắt lấy tay anh đồng ý: “Chơi!”

Kẻ háo thắng họ Thôi nhanh chóng lọt tròng. Tôn Dịch không khỏi nhếch mép cười thầm trong bụng. Anh sống ở đây hơn mười năm, các quán ăn Trung hầu như là nhớ hết tất cả các hương vị.

Ban đầu Tôn Dịch không nghĩ đến là Thôi Kiệu Hôn chưa từng ăn quán này. Nhưng khi bước vào quán thì cô lại ngó ngang ngó dọc, dáng vẻ rất là mới mẻ. Ha ha, điểm đáng chú ý nhất là đũa dùng ở đây được bọc sẵn màng bọc bên ngoài, ủ bên trong là nước chanh để làm sạch. Dù anh có muốn nói với Thôi Kiệu Hôn, nhưng mà nhìn thấy một bộ “người vợ hiền” rửa rồi lau đũa dùng cho anh như thế này, thật sự là Tôn Dịch chẳng muốn nói.

Anh vừa buồn cười mà vừa ấm áp, lại thấy cái áo bó sát đến mức nhìn thấy áo ngực bên trong của cô, Tôn Dịch mới thừa dịp cởi áo rồi bảo cô mặc vào kẻo lạnh.

Ừ, vẻ mặt Thôi Kiệu Hôn lúc đó là ửng hồng ngượng ngùng. Trong lúc cô quay vai mặc áo, Tôn Dịch một phút ba mươi giây nắm bốn cây đũa đưa xuống dưới, nhích người một cái là hoàn thành vấn đề.

Anh cười rạng rỡ nói qua những món ăn ở đây cho cô nghe, Thôi Kiệu Hôn lại nói này nói nọ rằng mình sành ăn. Cuối cùng là dẫn đến trò chơi trẻ con ngớ ngẩn này.

Tôn Dịch để cô ăn trước lót bụng, còn vô cùng hào phóng để cô nếm hết mùi vị của các món trên bàn.

Ăn xong bát mì thịt bò đầu tiên và một số món ăn, dần dần vẻ mặt Thôi Kiệu Hôn thối đi. Cô nhìn Tôn Dịch, nụ cười trên môi anh vẫn như cũ, chỉ có điều đôi mắt lại lấp la lấp lánh đáng sợ.

“Sao hửm?” Tôn Dịch dùng khăn lau miệng, nhiệt tình đưa tay giúp cô chùi đi vết tích món ăn bên khóe miệng.

Khuôn mặt cô cứng đờ, nhìn lại một bàn thức ăn, nháy mắt cảm thấy thẻ tín dụng sắp bay mất

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện