Câu nói này ko làm ông bà Hà sửng sốt hay thậm chí chỉ là hơi ngạc nhiên, mà ngược lại, họ lại bình thản như đã biết trước được điều đó.
-Chúng tôi biết mà.
-Một chức lớp trưởng còn ko giữ nổi thì làm sao có thể tranh giành được cái gì nữa chứ?
-Ba mẹ muốn con rời khỏi đây khi nào ạ?
-Cô muốn chúng tôi bị mọi người nói là đuổi con nuôi của mình ra khỏi nhà sao?
-Dạ?
Phản ứng của họ bỗng nhiên thay đổi. Sao vậy?
Nhưng rất nhanh Vân My đã hiểu.
-Con sẽ nói là con đã làm rất nhiều việc có lỗi với ba mẹ, con ko thể nào đối mặt với ba mẹ nữa, nên ko thể ở nhà ba mẹ được.
Hai ông bà Hà ko ai nói gì cả, có vẻ đã hài lòng với sự tự xử của Vân My.
-Xin ba mẹ cho phép con được dọn những đồ dùng học tập của mình.
-Muốn chúng tôi thành kẻ vô tình đến mức có bấy nhiêu đồ đạc cũng ko cho con mang đi hả?
-Dọn hết đồ của cô mà mang đi, chúng tôi giữ chúng lại để làm kỉ niệm à?
-Con cảm ơn ba mẹ.
Rồi Vân My lên phòng của mình, lặng lẽ thu dọn hết đồ đạc của mình.
Với cô ấy đây chính là một sự giải thoát, thấy phản ứng của họ khi nghe việc cổ ko thể làm chủ tịch học sinh cô ấy đã biết như thế cũng ko hẳn quá đáng. Sự thực là họ chỉ quan tâm đến những thành tích mà cổ có được, ko có thì ko là con.
Bao nhiêu năm nay, Vân My chỉ cố gắng đáp ứng những nhu cầu về danh dự cho họ mà thôi, cổ ko thể tiếp tục được nữa. Nhưng liệu quyết định đó có đúng?
Mạo hiểm như thế có đúng ko? Cổ sẽ biến thành gánh nặng cho nhà thờ mất, sẽ sống tiếp ra sao?
Nhưng cô ấy ko hối hận, chỉ cần được sống vui vẻ, hằng ngày tươi cười với những người ko gây ình áp lực, được tự do sống đúng với bản chất, được trải nghiệm những vị trí cao thấp, chỉ cần như thế cổ đã thấy ko hối hận rồi.
Với những người 5 năm qua Vân My gọi là ba mẹ, cô ấy đã làm tròn bổn phận của mình, danh dự trong 5 năm qua coi như đã hoàn thành đủ.
Chỉ mong sao những người khác ko trách cô ấy, những người ko biết về cô ấy ko khinh thường hay dè bỉu hành động đó.
Hà Vân My, cô ấy đã quá chán phải là một Hà Vân My hoàn hảo về mọi mặt rồi. Sức ép với cô ấy đã quá sức chịu đựng rồi. Đã đến lúc chấm hết quãng thời gian căng thẳng đè nén.
Ko hối hận với quyết định của mình, như thế tức là một lựa chọn đúng, chỉ cần như thế là đủ.
-Cảm ơn ba mẹ suốt thời gian qua đã chăm sóc, coi con như người thân của mình.
Vân My cúi gập người cảm ơn ba mẹ nuôi của mình.
Họ có vẻ như chẳng để ý.
Trời sắp tối, Hà Vân My xách vali rời khỏi nhà, buông xuôi và giải thoát.
Cảm giác như chú chim non được tự do sải cánh trên bầu trời.
Bầu trời sau này của chú chim đó sẽ rất rộng lớn và nhiều thử thách. Nhưng chú chim vẫn cảm thấy toàn bộ sức lực đang dồn vào đôi cánh của mình. Lòng tràn đầy hi vọng và những niềm tin vào tương lai.
…
Trời tuy đã tối nhưng những ngọn đèn trong giáo đường nhà thờ hắt ra như vẫn rực sáng cả một góc trời.
Ánh sáng này khiến sự ấm áp lan toả trong con người của Hà Vân My.
Cô ấy bước vô trong khuôn viên của nhà thờ, những kí ức thời thơ ấu tươi đẹp hiện về xoá tan đi tất cả những căng thẳng khó chịu từ gia đình họ Hà mang lại.
-Vân My!
Một giọng nói nhẹ nhàng từ tốn vang lên đầy thanh thoát.
Cô ấy hơi chựng lại và quay về phía giọng nói quen thuộc.
-Cha!
Tiếng gọi vang lên đầy nghẹn ngào như thể những giọt nước mắt yếu đuối có thể tuôn ra bất cứ lúc nào.
-Sao con lại đến đây?
Nụ cười trên môi Vân My chợt tắt.
Thấy thế, vị cha đáng kính vội nói.
-Ko sao, con về mọi người sẽ rất vui.
Người cha xứ chạy lại và khẽ ôm lấy cô ấy. Một cái mà suốt 5 năm qua chỉ có cha mới dành cho cổ những lúc cổ về thăm.
-Cha