Cố Văn Hi ngủ một giấc đến sáng, còn chưa mở mắt thì đã cảm giác được tia sáng đang nhảy nhót trên mi mắt mình, hôm nay là một ngày nắng.
Còn chưa đến tám giờ, nhưng nếu như muốn giúp Đỗ Vân Nghiên chuẩn bị bữa sáng thì có hơi muộn, cậu vội vàng đứng dậy đi đến gõ cửa phòng đối diện, quả nhiên không có ai trả lời, nhất định đối phương đã dậy từ sớm rồi.
Nhưng sao anh ấy lại không đến kêu mình như ngày hôm qua?
Cố Văn Hi đi xuống lầu một, đến gần quầy bar, cậu nghe được trong phòng bếp vang lên tiếng cười nói.
"Cậu dậy rồi?" Đỗ Vân Nghiên vén rèm cửa lên, gương mặt vui vẻ hiếm thấy.
"Tôi phụ anh làm bữa sáng nha?"
"Không cần đâu," Đỗ Vân Nghiên quay đầu lại nhìn vào bếp, "Vân Hàn phụ tôi rồi."
Người thanh niên nọ nghe tiếng nói chuyện của bọn họ, ló người ra nói với Cố Văn Hi: "Cố tiên sinh, chào buổi sáng!"
"À, chào cậu." Bỗng dưng bớt được chuyện nhưng trong lòng Cố Văn Hi cũng không quá thoải mái, cảm giác như mình bị bỏ lại bên ngoài, chần chừ đứng bên quầy bar không đi.
Cậu nhớ lại tin nhắn đêm qua trên điện thoại của Đỗ Vân Nghiên —— "Anh Vân Nghiên", nhìn cái cách nói này thì chắc hẳn người gửi là Vân Hàn, "Buổi chiều em không thấy tin nhắn" gì đó...!Cho nên người bạn mà Đỗ Vân Nghiên nói ngày hôm qua chắc là cậu ta.
"Cậu đợi một lát đi, bữa sáng sắp xong rồi." Đỗ Vân Nghiên nói.
Cố Văn Hi chọn cái bàn gần cửa sổ.
Một lát sau, Đỗ Vân Nghiên bưng hai chén đồ ăn nóng đi đến chỗ cậu, gần đây bọn họ đều ăn cơm cùng nhau.
"Bánh trôi rượu nếp than, còn có trứng gà." Đỗ Văn Nghiên giới thiệu với cậu, rượu nếp từ hai ngày trước đã lên men, dùng làm bữa sáng thì vô cùng thích hợp, "Sáng nay chúng tôi mới nhào bánh trôi."
"Sao anh không gọi tôi?" Trong giọng nói của Cố Văn Hi có một tia oán khí.
"Còn sớm quá, ngại làm phiền cậu."
Lời này của anh vô cùng khách sáo, Cố Văn Hi không khó để hiểu ra ẩn ý của câu này —— dù sao thì cậu cũng chỉ là người ngoài.
Vẻ say rượu trên người Đỗ Vân Nghiên đã biến mất, chỉ là trên mặt vẫn phủ một tầng ửng đỏ mỏng manh, hơn nữa tâm trạng của anh vừa nhìn đã thấy khác mấy ngày trước.
Cố Văn Hi vốn nghĩ anh đối đãi với những người trong thôn đều là tính cách ấm áp này, thật ra cũng không hẳn là như vậy, ở trước mặt thanh niên nọ thì vẫn có chút khác biệt, quan hệ của bọn họ thân thiết hơn một chút.
"Sao cậu không ăn đi?" Đỗ Vân Nghiên thấy cậu ngây người, "Không ngon sao?"
"Không có, ngon lắm." Cố Văn Hi cúi đầu ăn hai muỗng, vừa ngọt vừa nóng, cậu buông muỗng xuống hỏi anh, "Giờ anh còn nhức đầu không?"
"Nhức đầu gì?"
"Không phải hôm qua anh uống say sao?" Cố Văn Hi nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của anh, "Anh không nhớ hả?"
"Ngày hôm qua tôi...!say lắm hả?" Sắc mặt Đỗ Vân Nghiên khẽ thay đổi.
"Cũng không say lắm, nhưng rất khác so với ngày thường."
Vẻ mặt Đỗ Vân Nghiên càng trở nên cứng ngắc: "Tôi...!có nói cái gì kỳ quái không, hay là làm chuyện kỳ lạ gì đó?"
"Anh cảm thấy mình sẽ làm cái gì?" Cố Văn Hi nhận ra anh rất để ý hình tượng của mình sau khi say, tức thì muốn trêu chọc, "Anh bất lịch sự với tôi thì tính sao?"
Đỗ Vân Nghiên "keng" một tiếng ném cái muỗng vào trong chén, nhìn chằm chằm cậu: "Không có khả năng."
Cố Văn Hi không nhịn được cười: "Vậy tôi bất lịch sự với anh thì sao?"
"Đừng nói giỡn." Đỗ Vân Nghiên nghiêm túc nói.
"Nhàm chán." Cố Văn Hi nhỏ giọng.
Nếu không phải đêm qua Đỗ Vân Nghiên nói vậy thì cậu cũng không nghĩ ra cái trò đùa nhạt nhẽo này.
Vài phút sau, Vân Hàn đi ra, "Thế nào, hương vị không tệ phải không?" Cậu ta hỏi Cố Văn Hi.
"Ừm, vất vả rồi."
"Không có gì," Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Đỗ Vân Nghiên, hai người đang ngồi đối diện với Cố Văn Hi, cậu ta nhỏ giọng nói với anh, "Xin lỗi anh Vân Nghiên, hôm qua đáng lẽ em nên đến phụ anh."
"Có gì đâu," Đỗ Vân Nghiên hơi quay mặt qua, "Anh chỉ muốn mời em đến ăn một bữa thôi."
Sáng sớm nay năm sinh viên đã đi lên núi nên không ở lại nhà trọ dùng bữa, Sầm Phỉ cũng đã ăn từ sớm rồi đi mất, bây giờ ở sảnh lớn chỉ có ba người bọn họ.
Hai người đối diện nói gì thì Cố Văn Hi đều nghe được.
Đây là lần thứ ba cậu gặp Vân Hàn, nhưng lại là lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát đối phương: thanh niên này nhỏ hơn mình vài tuổi, ngồi bên cạnh Đỗ Vân Nghiên thì cũng không có cảm giác chênh lệch gì, trái lại thì cậu càng giống như nhân vật bạn nhỏ được chăm sóc vậy.
Đỗ Vân Nghiên thích nói chuyện với cậu ta, đây là trực giác